Mưu sĩ đỡ Tống Lữ sau đó thì thầm vài câu, ánh mắt tên tiểu tướng này lại sáng quắc, không ngờ vẻ xấu hổ đã phai hết, lại tiến lên vài bước.
Vậy mà Kỷ Tuyền còn nói tên họ Tống này nhân hậu.
Cố thị cười giễu một cái rồi rút cây trâm trên đầu ra, quát lớn: "Tiểu tặc, ngươi dám tiến lên một bước nữa xem! Cố thị ta thân có huyết mạch hoàng tộc, tự nhiên cũng sẽ bảo vệ bá tánh triều ta. Đã gả cho Thái thú Kỷ Tuyền, lòng trung thành và ngay thẳng cũng không kém. Hôm nay ai dám đυ.ng vào ta dù chỉ một chút, ta lập tức chết ở chỗ này."
Nữ nhân như được chiếu vầng hào quang sáng đến kỳ lạ, không ai dám đối diện với nàng.
Bây giờ phong tục dân gian cởi mở, bất luận là thường dân hay là quý tộc, nếu tái giá cũng không thể nói là sai, không ai có thể nói gì, cũng không có đặc biệt trung trinh để nói như vậy. Nếu như lúc này Kỷ Tuyền chết, Cố thị nhan sắc tuyệt trần như thế, lại có phụ thân từng là Thừa tướng, mẫu thân là trưởng công chúa, thân phận vô cùng cao quý. Ở nơi này tái giá với ai đều được.
Nhưng mà nàng không cần, cũng khinh thường.
Không ai có thể nghi ngờ quyết tâm tự sát của nàng lúc này.
Mưu sĩ không cam lòng, Khi nhìn thấy đích nữ của Kỷ Tuyền, hắn chỉ thấy cô gái nhỏ kia hồng hào, vô cùng đáng yêu. Nhưng khi thấy hắn nhìn qua lại coi thường "hừ" một tiếng. Cũng không biết đã lấy được dao găm từ đâu mà kề lên cổ mình, ánh mắt tức giận, bức bách rõ ràng.
Mưu sĩ: "..."
Mưu sĩ này thật sự xấu hổ đến mức không dám đối diện với cô, thở dài thầm nghĩ: "Hôm nay sợ là phải thẹn với Tào Đô úy, Cố thị trung trinh ngay thẳng, đích nữ cũng không phải tầm thường. Huống hồ còn có đồng đội tụt hậu thỉnh thoảng trì hoãn, thật sự cũng không làm gì được!"
"A Di Đà Phật!"
Hai bên giằng co không dứt, đột nhiên nghe được một tiếng niệm Phật. Cũng không nghe người nói chuyện nhưng âm thanh này lại vang đến bên tai mọi người, niệm đến lòng người bất an.
Các binh lính tinh nhuệ ôm đầu rêи ɾỉ, binh khí trong tay rơi xuống đất "leng keng".
Trong nháy mắt, một lão hòa thượng tóc bạc, miệng đang niệm Phật, hành lễ với Cố thị trước cửa. Mặt mày ông ấy hiền lành, người mặc áo cà sa, trên tay cầm chuỗi Phật châu, phía sau là một tiểu hòa thượng cầm mõ gỗ.
Hai người xuất hiện trước cửa viện như đến từ trong hư không. Hơn hai nghìn binh lính tinh nhuệ bao vây bên ngoài nhưng không một ai phát hiện ra. Lão hòa thượng vừa di chuyển một cái thì đến bên cạnh Tống Lữ.
"Bốp! Bốp!"
Mõ gỗ trên tay lão hòa thượng gõ một cái thật mạnh lên đầu mưu sĩ và Tống Lữ, trợn mắt nói: "Làm ồn trọng địa của Phật môn."
Cho dù nhân cách của Tống Lữ có như thế nào thì cũng là võ tướng có tài năng và học thức. Thế mà bị một cái mõ gõ lên đầu lại ngã nhào xuống đất.
Lão hòa thượng vẫn ngồi trước cửa sương phòng*, mí mắt nhắm nghiền. Bắt đầu gõ mõ "cọc cọc".
*Sương phòng (厢房): chỉ gian phòng ở hai bên gian nhà chính trong tam hợp viện.
Tiếng này lọt vào tai những binh lính này lại giống như tiếng sấm. Chỉ mới vài tiếng đã không chịu nổi, cuống quýt lui ra ngoài. Cho đến khi lui ra tới tận ngoài chùa Bạch Mã, âm thanh này mới dừng lại.
Kỷ Uyển leo lên bục cao trong viện, tận mắt thấy họ lui đi. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự nhận ra sự kỳ lạ của võ học.
Khi thấy Kỷ Uyển cầm dao găm đứng ở trên bục cao, lão hòa thượng đang gõ mõ mới dừng, trong mắt toát ra vài phần lạ thường nhưng cũng không ai phát hiện ra. Bởi vì từ trên cao nhìn xuống, nàng chỉ chăm chăm nhìn vào tiểu hòa thượng đang quỳ ở một bên, kinh ngạc hỏi: "Cậu bé xinh đẹp kia, sao lại cạo trọc đầu?"
Tiểu thư à, nàng cũng chỉ vừa mới cao đến hông người ta thôi!
Tiểu hòa thượng trẻ tuổi là điều không thể biện minh, có thể dùng hai chữ "mỹ miều" để khen ngợi. Quanh thân tỏa ra hương thơm lượn lờ, tự nhiên có thể tỏa ra sự thoát tục. Đôi mắt trong sáng đơn thuần như một đứa trẻ, có một khí chất thoát tục, là một nhân vật có tầm hiểu biết rộng.
"Tiểu tăng đã hành lễ cạo tóc xuất gia từ lâu. Chẳng qua là đường đến chùa Bạch Mã xa xôi, tiểu tăng cũng không biết cạo tóc, cho nên mới dài đến thế."
Tròng mắt Kỷ Uyển đảo một cái, thở dài nói: "Ôi, đáng tiếc thay một tướng mạo vô cùng đẹp!"
Tiểu hòa thượng nghe xong, tai và mặt đỏ rực vì xấu hổ.
Mọi người ở đây đều không cảm thấy lời nói của Kỷ Uyển không ổn.
Con người bình sinh là yêu cái đẹp. Bây giờ các quan chức được tuyển dụng đều phải khảo sát tướng mạo, bình luận sách. Năm đó vì Kỷ Tuyền rất đẹp và tài năng, còn chưa khảo sát học vấn đã được triều đình trực tiếp ban lệnh "có thể thăng chức". Đến bây giờ vẫn còn bị người ta đem làm đề tài câu chuyện, mỗi khi có quan chức mới tuyển dụng được đánh giá cao về tướng mạo, đều sẽ bị lấy ra so sánh một phen.