Kỷ Uyển tiến vào cơ thể "nguyên chủ" là lúc buổi chiều, mặc dù tiếp nhận ký ức của "nguyên chủ" nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống thực tế của nơi ở. Lại một lần nữa, cô hiểu được tình cảnh khó xử trước mắt của "nguyên chủ" cũng sẽ là tình cảnh khó xử của mình.
Cô gái "nguyên chủ" nhà quê kia quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Lao động vất vả, vừa chăm sóc cha mẹ chồng mà còn phải nuôi chồng đi học. Cuộc sống khó khăn khiến cô đen và gầy nên không thể miêu tả là xinh đẹp. Dung mạo hiện tại của cô cũng là phúc lợi của hệ thống. Ở mỗi thế giới, cô đều có thể dùng dung mạo và tên thật của mình.
Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, cô cũng không kiềm chế được thở dài một hơi trong lòng.
Cậu siết chặt áo gió màu đen của cô, Kỷ Uyển dùng chút sức mới có thể kéo tay cậu xuống. Hai bàn tay khô ráo giờ lại giống như chân gà bị khét, như bị thứ gì đó nhuộm màu.
Ô, là áo gió 50 đồng bị bay màu!
Kỷ Uyển vội vàng nhìn mặt và quần áo cậu, quả nhiên đều bị nhuộm đen khiến cô không thể nhịn cười được.
Kỷ Uyển vo gạo trước, sau đó dùng nồi cơm điện nấu cháo trắng. Cô nắm tay cậu rồi cầm lấy xà phòng và chậu rửa mặt, dắt cậu đến phòng tắm công cộng ở cuối hành lang. Cô ngồi xổm xuống, rửa sạch vết bẩn trên người Chương Tịch Chu từng chút một.
Nước trên bộ quần áo kia nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà gập ghềnh, phút chốc lại giống như bông hoa màu đen nở trong phòng tắm.
Trong tình huống khó khăn như vậy, bởi vì có một chút vui vẻ nho nhỏ, Kỷ Uyển vẫn nhịn không được cười rộ lên. Khi cởϊ qυầи áo của cậu ra, cô không thể cười được nữa. Vốn dĩ cô tưởng rằng gia đình này chỉ là không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ chứ chưa bao giờ nghĩ tới họ lại bạo hành con ruột của mình.
Dưới xương quai xanh của Chương Tịch Chu, nơi bị quần áo che khuất lại trải đầy vết thương cũ lẫn mới. Có cái giống như do thắt lưng tạo ra, có cái thì giống vật sắc nhọn cào trầy xước, có cái giống như bị vật gì đó làm bỏng, đoán chừng là tàn thuốc lá. Vết sẹo lớn nhỏ dày đặc trên thân thể nhỏ bé non nớt của cậu, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng là những vết thương này đều đã đóng vảy, chứng minh gần đây cậu không còn bị bạo hành nữa.
Tay Kỷ Uyển run run, nhẹ nhàng lau cho cậu, cũng không hỏi cậu có đau hay không. Cô phải hỏi thế nào? Từ biểu cảm hờ hững của cậu đã có thể biết được, cậu quen rồi. Chưa chắc là chưa từng đấu tranh, chỉ là không có tác dụng. Sau này chắc chắn sẽ tốt lên.
Qua rất lâu, Kỷ Uyển mới tắm rửa sạch sẽ cho Chương Tịch Chu, cô dùng một cái khăn tắm duy nhất quấn cậu lại. Cậu quá nhỏ, còn khăn tắm lại lớn hơn cậu nhiều. Sau khi cậu động đậy vài cái lại tụt xuống khỏi bả vai nên cậu phải nhấc lên, nhìn qua giống như một làn váy.
Kỷ Uyển cởϊ áσ gió ra, áo bông "phong cách nông thôn" lộ ra, vô cùng nổi bật. Nếu cứ mặc như vậy xông vào linh đường muốn đưa Chương Tịch Chu đi, chỉ sợ hơi khó khăn.
Kỷ Uyển không cởϊ qυầи áo bên trong nữa mà lui vào trong góc phòng tắm công cộng, mở vòi nước ngay mình xả từ đầu đến chân, không để cho cậu vừa được tắm sạch sẽ bị ướt dù một chút.
Mỗi một tầng cho thuê cũ nát này có mười sáu người ở nhưng chỉ có hai phòng tắm. Nam một phòng, nữ một phòng. Quả thật tắm rửa ở chỗ này quá bất tiện.
Kỷ Uyển mới tắm được một nửa lại nghe tiếng đập cửa.
"Rầm rầm!"
Cửa gỗ phòng tắm vừa bị gõ vừa bị đạp, phát ra tiếng ‘răng rắc’.
"Nè con đàn bà thối, mở cửa cho ông mày. Nếu không ông đạp cho mày chết."
Là một người say rượu đến điên loạn phá phách trước cửa phòng tắm nữ.
Kỷ Uyển lấy một tấm ga trải giường vốn là dự phòng quấn mình thật kín rồi cúi người ôm Chương Tịch Chu. Lúc này cô mới phát hiện thế mà cậu lại đang run nhẹ. Biểu cảm của cậu quá bình tĩnh, nếu không tiếp xúc gần sẽ không phát hiện được.
"Đừng sợ!"
Trấn an cậu xong, quả nhiên Kỷ Uyển giống đúng như hai chữ mình vừa nói, không có bất kỳ bối rối nào. Cô mang dép lê, thô bạo vén vạt ga trải giường lên. Không tốn chút sức đá hai cái lên cửa, nâng cao giọng, hét chói tai ra ngoài: "Đạp cái gì mà đạp? Chết nè! Không thấy đây là phòng tắm nữ sao?"
Chương Tịch Chu: "..." Trợn mắt há hốc mồm.jpg.
Ngoài cửa hùng hổ thêm được hai câu, rất nhanh đã không còn tiếng động nữa.
Kỷ Uyển dựa vào cửa nghe một hồi, xác nhận tiếng bước chân nhỏ dần rồi mới nhanh chóng mở cửa chạy về phòng. Trước khi đóng cửa, cô còn nhìn thoáng qua một cái, người đàn ông mặc áo trắng đầy mồ hôi lảo đảo đi vào căn phòng cuối cùng.
Ước chừng cũng không có thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, cùng lắm chỉ là lợi dụng rượu để hành hung mà thôi. Lúc này đυ.ng phải một người đáng gờm nên cũng không nháo nữa. Nhưng mà, ống lâu long xà*, nơi hỗn tạp này thật sự rất không an toàn.
*Ý chỉ những loại người tạp nham, người xấu, kẻ cấu.
Kỷ Uyển lấy một chiếc áo sơ mi bằng vải cotton dài tay từ trong túi xách dưới gầm giường rồi kéo khăn tắm của Chương Tịch Chu ra thay đồ cho cậu trước. Sau đó bế cậu lên giường như đùa nghịch đồ chơi, dùng khăn tắm duy nhất lau tóc cho cậu.
Sau khi xong còn bế cậu lên xoay một vòng.
Kỷ Uyển đắc ý hỏi: "Dì rất mạnh đúng không?"
Chương Tịch Chu: "..."
Tuy rằng dùng thân thể và tên của mình nhưng vì nhân vật "nguyên chủ" là một cô gái làm nông lâu năm nên sức lực thật sự không thể so với trước kia, bế một cậu bé gầy yếu hoàn toàn không tốn sức.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà, nên cô vẫn cảm thấy khá mới lạ.
Kỷ Uyển: "Cháu đang suy nghĩ cái gì vậy?... Nam chính có phong cách vẽ tuyệt vời!"
Chương Tịch Chu: "..."
Hai đôi mắt một to một nhỏ nhìn nhau.
Kỷ Uyển: "Cháu có muốn soi gương không?"
Nhưng trong căn phòng nhỏ bé này không có gương. Từ đầu đến cuối đứa nhỏ Chương Tịch Chu được bế về cũng không nói một câu nên sẽ không tự dưng trả lời vào lúc này.
Kỷ Uyển chỉ tùy tiện hỏi, không được phối hợp cũng không để ý. Cháo cô tự nấu cũng đã gần xong.
Trong phòng cho thuê nhỏ này cũng không phải không có thứ gì khác có thể nấu thành thức ăn nhưng Kỷ Uyển không biết cậu đã đói bụng bao lâu nên không dám cho cậu ăn tùy tiện, ăn một ít cháo trắng dễ tiêu là tốt nhất. Trong phòng ngay cả chén cũng không có một cái để ăn cơm, nên chỉ có thể dùng muỗng ăn trong nồi.
Kỷ Uyển thổi nguội cháo nóng rồi đút cho tiểu nam chính Chương Tịch Chu. May thay tuy rằng cậu không mở miệng nói chuyện nhưng vẫn chịu há miệng ăn ít cháo.
Trong lòng Kỷ Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên nuôi trẻ con, cô thật sự rất sợ bản thân sẽ làm không tốt.
Cậu không nói chuyện, cô dừng lại không đút nữa cũng không có phản ứng, Kỷ Uyển không chắc chắn cậu đã no chưa nhưng vẫn đút thêm. Cô chỉ có thể cẩn thận quan sát, chờ đến khi bụng đứa nhỏ phồng lên thì dừng tay. Bản thân cô cũng không sốt ruột ăn trước mà bày khăn tay thêu hoa lên gối. Cũng không cần phải nhọc công đếm, bên trong có 123 đồng, đó là toàn bộ tài sản hiện giờ cô có, nhiều hơn một phần cũng không.
Ném tài sản ít đến đáng thương lên giường, Kỷ Uyển ôm nồi cơm chậm rãi ăn hết chút cháo còn lại.
Chương Tịch Chu vẫn nhìn cô.
Nồi cơm điện rất nhỏ, không còn bao nhiêu cháo nhưng Kỷ Uyển vẫn ăn chậm rãi giống như thưởng thức mỹ vị.
Kỷ Uyển: "À, có phải muốn hỏi vì sao dì đếm tiền xong mới ăn đúng không?"
Chương Tịch Chu quay người vùi đầu vào trong chăn.
Kỷ Uyển cũng không cần có người phối hợp, mặt mày cô hớn hở nói: "Còn có tiền vốn mà, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Nghĩ còn chưa đến đường cùng thì còn có thể ăn thêm hai chén cơm."
Nhưng dù sao đây cũng là nồi cơm điện nhỏ, sau khi cho cậu ăn no cũng chỉ còn lại một ít nước cháo mà thôi.
Kỷ Uyển ngâm nồi cơm điện với nước, dọn dẹp đơn giản một chút. Sau đó lên giường ôm cậu đang nằm cứng ngắc vào lòng, giả vờ không chú ý tới sự mất tự nhiên của cậu.
"Ngủ đi!"
***
Có thể bởi vì ăn không no nên sáng sớm rời giường Kỷ Uyển ngẩn người một hồi, cả người đều ngây dại. Cảm thấy đau đầu vì hiện trạng của mình.
Một người phụ nữ nông thôn không có bất kỳ bằng cấp nào có thể làm gì? Dựa vào dáng người, diện mạo của Kỷ Uyển, tìm một công việc 2000, 3000 cũng không khó nhưng muốn kiếm nhiều tiền mà làm việc đúng đắn, vậy thì rất khó khăn.
Ngoài chi phí sinh hoạt của một người phụ nữ độc thân, lại còn nuôi một cậu bé có năng khiếu hội họa, 3000 sao đủ? Hiển nhiên cái cảnh nghèo khó này khiến Kỷ Uyển không thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn ngay lập tức.
Kỷ Uyển cũng không nản lòng. Nếu muốn kiếm tiền thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Làm công ăn lương không thể khá lên được, cô phải kinh doanh.
Kỷ Uyển cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đen như mực khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Người ta nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt này cũng thế.
Thế mà đôi mắt của một cậu bé còn đẹp hơn con gái.
Kỷ Uyển ho một cái, chua xót nói: "Cả người cháu gầy, chỉ có thể xem được con mắt."
Cô thở dài: "Còn buồn ngủ không?"
Đại khái là cô hỏi rất nghiêm túc nên cậu mới phá lệ gật đầu trả lời. Kỷ Uyển cũng không kinh ngạc với hành động này.
Đêm qua cô bế cậu về đã phơi đôi giày vải của cậu cả đêm.
Kỷ Uyển lấy áo gió màu đen vừa mới lấy vào từ ngoài cửa, thấy đã khô mới mặc lên người rồi ngáp một cái: "Không buồn ngủ cũng phải ngủ thêm một lát. Dì đi mua một ít đồ nên sẽ khóa cửa lại. Ai có gọi cũng ở yên trong này, dì có mang theo chìa khóa."
Cô chờ cậu gật đầu mới ra ngoài.
Kỷ Uyển ra ngoài thứ nhất là muốn mua đôi giày khác cho cậu, quần áo thì không thể rồi. Hiện tại còn chưa có tiền, chỉ có thể mặc của cô trước. Thứ hai là nghiên cứu thị trường. Dù sao ban đầu thân thể này sống ở nông thôn, đối với giá cả trong thành phố thì lập tức mơ hồ, không có ký ức hữu dụng gì.
Bên cạnh tòa nhà có một chợ nhỏ, kết hợp giữa chợ thực phẩm, cửa hàng bán sỉ, lẻ và một cơ sở điều phối hậu cần nhỏ.
Cô đã chi khoảng 50 đồng mua gì đó trong cửa hàng và một chiếc bánh thịt mềm.
Bánh thịt chỉ đủ cho một người ăn.
Bữa sáng này, Kỷ Uyển không hề ăn dù một chút.
Lúc ăn, cậu cũng không phải không có việc gì làm. Cậu lấy mấy thứ thứ hôm nay cô mua để chuẩn bị đem bán ra. Hiện tại vấn đề không phải là cô muốn làm gì, bán gì. Thân thể Kỷ Uyển không đáng tin cậy, ngay cả vay tiền cũng không được. Chỉ có thể bán những thứ mà mình đang có.
Trong phòng này còn có mấy chục cân thịt lợn rừng ướp, mười cân hạt ngô và mấy bao lâm sản... Tất cả đều là đồ quý giá. Nhưng cứ cân bán như vậy cũng không được mấy đồng, cô cần phải đóng gói.
Kỷ Uyển đã mua một số túi, bình thủy tinh và nhựa sinh xảo, sau đó đóng gói thành từng phần.
Trước ánh nhìn không chớp mắt của Chương Tịch Chu. Cuộn ruy băng trong tay cô giống như bông hoa hoa, thoắt cái cái lại thắt thành từng cái nút đẹp.
"Hồi ký Chương Tịch Chu": Anh hùng cái thế của tôi mặc áo gió màu đen thẳng tắp chạy như bay tới từ trong mưa lớn đầy trời. Mang theo hương thơm ấm áp, dang tay ôm lấy tôi.