Phương Hoa không biết còn thoải mãn dựa vào ngực hắn thở dốc, thuận tiện hôn môi Phương Dung.
Nó đặc biệt thích hôn môi, liếʍ liếʍ cắn cắn hơn mười phút cũng không biết mệt, hôn chán liền hôn xuống cằm.
Bình thường Phương Dung đều ngủ say nên không có cảm giác gì, thời gian hai người chân chính ở bên nhau cũng ít, tổng cộng lại cũng chỉ có vài lần đi quá giới hạn.
Lần đầu tiên hắn biết cảm giác bị động tiếp nhận nụ hôn là như thế nào, vừa ngứa lại vừa mềm, hơn nữa bởi vì sợ đánh thức hắn nên Phương Hoa rất nhẹ nhàng, nói ngắn gọn là thoải mái hết nấc, chỉ là có chút hơi thiêu thiếu.
Đương nhiên bản thân nó thoải mái cũng không quên giúp Phương Dung xử lý, phía dưới mông ẩm ướt dinh dính bởi vì bị bắn đầy mông, đầu tiên Phương Hoa dùng khăn giấy lau một lần, tiếp theo dùng khăn lông nhúng vào nước nóng vắt sạch lau thêm một lần, cuối cùng dùng tay sờ vào, nếu không có cảm giác dính tay mới mặc qυầи ɭóŧ vào, hết sức cẩn thận.
Nó xử lý cho Phương Dung sạch sẽ xong còn không quên kéo ga trải giường xuống, bởi vì phía trên bắn đầy chất lỏng ô uế dễ bị nhìn ra cho nên nó phải kéo xuống giặt.
Phương Dung vẫn còn nằm trên ga giường, vậy nên đây là phần việc gian nan nhất.
Hơn nữa Phương Dung sợ nó không đủ thời gian, cố ý lăn qua lộn lại hừ hừ một hồi.
Chỉ cần nó hơi chút dùng sức thì Phương Dung liền cử động một chút, làm bộ sắp tỉnh lại, dọa nó sợ đến bất động, vỗ về Phương Dung như dỗ dành bé con.
Bộ dáng này có hơi buồn cười, Phương Dung bất động thanh sắc cong khóe miệng.
Phương Hoa phí cả buổi mới đem ga trải giường lột ra được, giặt sạch rồi treo lên, bởi vì vóc dáng lùn lại sợ Phương Dung phát hiện cho nên không dám bật đèn, trong đêm tối nó đứng lên chiếc ghế cố gắng trải ga giường ra treo ngoài cửa sổ, mấy cái động tác này tốn không ít sức.
Làm xong liền thu dọn chiếc ghế rồi ngồi xuống mép giường nhìn hắn không chớp mắt, Phương Dung tuy rằng nhắm hai mắt nhưng có thể cảm giác được tầm mắt trần trụi này.
Phương Hoa vươn tay vuốt lông mày hắn, sau đó bắt đầu đếm nhà, một nhà hai nhà ba nhà, đếm đến một trăm căn nhà mới không chịu đựng nổi ôm hắn ngủ sâu.
Hai người mặt đối mặt, hô hấp phả vào mặt nhau, Phương Hoa hận không thể sờ mó tay chân không an phận, dán sát như vậy làm gì?
Phương Dung cẩn thận mở mắt ra, nương theo ánh trăng sờ tóc của nó, động tác nhẹ nhàng vô cùng, hắn biết Phương Hoa rất mẫn cảm cho nên khi giả bộ ngủ cũng không dám lớn tiếng thở mạnh, nếu bị phát hiện càng thêm xấu hổ.
Hiển nhiên Phương Hoa căn bản không nghĩ theo hướng đó, cho nên bỏ lỡ rất nhiều.
“Thôi, tương lai còn dài, nếu đã cho em cơ hội thì ắt hẳn sẽ không đáng tiếc như hôm nay.” Khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng nó rón ra rón rén như vậy.
Tuy hai người không nói rõ mối quan hệ nam nam này nhưng rất nhiều chuyện sinh hoạt hằng ngày cùng trải qua không khác gì người yêu, tỷ như việc đi ngủ, một người đàn ông lại thích ôm chặt một người cùng giới tính đi ngủ, cũng không phải đứa con nít.
Lại ví như cùng nhau tắm rửa, tuy nói đều là nam nhân đi tắm cùng nhau cũng không có gì sai nhưng đừng quên thân phận của hai người, Phương Hoa là giống đực, giống đực, giống đực!
Tuy rằng thoạt nhìn nó yếu đuối mong manh dễ vỡ, vừa thấy liền khẳng định là tiểu thụ khả ái nhưng trong quân khu người có thể đánh một trận ra trò với nó chỉ sợ chỉ có một mình huấn luyện viên.
Huấn luyện viên dạy nó kinh nghiệm tác chiến và cách ứng chiến nhẹ nhàng linh hoạt, nói cách khác Phương Hoa tuy lợi hại nhưng đánh nhau không hề có kết cấu, huấn luyện viên dạy nó bài binh bố trận, vì nó mà đích thân soạn hẳn kế hoạch tác chiến.
Lại nói tiếp bất luận ra sao thì Phương Dung vẫn là phía bị thiệt, Phương Hoa dù sao cũng là giống đực, là đối tượng chủ động, nó lớn lên xinh đẹp cộng với tính cách ẩn nhẫn không chỗ chê, suy ra rất đánh giá.
Hai người vốn dĩ chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận.
(*) Chu Du đánh Hoàng Cái: hiểu đơn giản chính là khổ nhục kế được Chu Du và Hoàng Cái thống nhất từ trước.
Lỗ tai Phương Hoa động đậy, tựa như sắp tỉnh khiến Phương Dung hoảng sợ, không nói hai lời nhắm mắt lại làm bộ mộng du tát nhẹ nó một cái, mệt mỏi rã rời mà còn mẫn cảm được.
Phương Hoa sửng sốt một chút liền ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện chỉ là do hắn nằm mơ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nó cũng rất tranh thủ, lợi dụng cơ hội này đặt tay lên eo Phương Dung, ôm chặt rồi mới tiếp tục ngủ.
Nó nhắm mắt Phương Dung liền mở mắt, lần này hắn không dám làm càn, chỉ dùng đôi mắt trừng nó, làm như vậy sẽ không tỉnh đi?
Thật ra người tập võ đều có giác quan nhạy bén, nếu trong ánh mắt có sát khí hoặc khí thế trên người mỗi người đều có thể cảm nhận được, nhưng nó đã gần gũi với Phương Hoa quá mức nên trong vô thức Phương Hoa đã đem những gì hắn sở hữu xem là của mình, bị bản thân trừng mắt cũng chẳng sao, cho nên vẫn ngủ rất say sưa.
Rõ ràng ban ngày rất mệt mỏi thì buổi tối phải ngủ rất sâu chứ, thì ban đầu nó cũng yên lặng khua chân một tẹo, eo vô cùng thẳng thắn, qua mấy canh giờ mà vẫn cẩn thận duy trì một tư thế nhất định, đến cả chúa Jesus nhìn cũng thấy mệt, Phương Hoa coi như có sức chịu đựng lớn, nằm mãi một tư thế có thể không mệt sao?
Đương nhiên Phương Dung bị nó ôm cũng mệt, toàn bộ thân mình đều tê cứng, nửa người dưới thì tê dại, nếu không phải hắn muốn phối hợp thì đã sớm đá văng tên nhóc này, mấu chốt chính là Phương Hoa còn không biết điều, hồn nhiên bỏ lỡ.
Nói thì nói vậy chứ trong lòng hắn cũng thở dài nhẹ nhõm, thân phận bây giờ của hai người rất xấu hổ, không phải người yêu nhưng lại ở chung, hơn nữa còn làm mấy chuyện khó có thể mở miệng.
Nói là người yêu thì lại không có lời xác định mối quan hệ, ngay cả lên giường cũng rối rắm nửa ngày, không thoải mái còn phải làm ra vẻ tui ổn.
Bây giờ buông tay cũng được, sau này có thể quang minh chính đại trói buộc Phương Hoa.
Nói thực ra vận đào hoa của Phương Hoa nhiều không đếm xuể, cứ có cảm giác mỗi người đều thích nó, phải làm sao bây giờ?
Nó không hiểu rõ đúng sai, hiện tại đã có một dấu hôn đỏ tươi đem về nhà, hơn nữa còn phải tiếp tục đi học, nhất định phải nói rõ qui tắc 100 điều cấm kị giữa nam nam.
Đầu tiên chính là bảo vệ chính mình không cho người khác chiếm tiện nghi, tiếp theo không được hái hoa ngắt cỏ khiến người khác ra sức nỗ lực, dùng xẻng cũng khó đào góc tường nhà này.
Đêm khuya tĩnh lặng, Phương Dung càng nghĩ đầu càng nặng, cuối cùng nặng nề thϊếp đi, dù sao nó cũng là người thành thật, sáng đi chiều về không sai một ly, hôm nay xem như ngoại lệ.
Sáng sớm hôm sau ga trải giường đã khô ráo còn Phương Hoa thì ngủ ở một góc, nếu không phải tối hôm qua nhìn thấy nó ra sức như vậy còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, cứ như việc hôm nay eo hắn hơi đau là tình cờ.
Mỗi ngày đều đau là vì hắn cho rằng ban ngày làm việc quá nhiều, không nghĩ tới đây là kiệt tác của tên tiểu tử này.
“Ai nha, eo đau quá.” Phương Dung ôm eo cố làm ra vẻ.
Phương Hoa ngủ bên cạnh hắn lỗ tai giật giật, làm bộ không nghe thấy tiếp tục ngủ.
Phương Dung buồn cười, giơ chân đá nó một cái, “Mát xa cho anh.”
Phương Hoa vừa nghe thấy mát xa lập tức lưu loát bò dậy xoa nắn eo cho hắn, tối hôm qua vận động mạnh quá khiến hắn nhức mỏi không ngừng, Phương Hoa nhẹ nhàng ấn xuống lại chậm rãi dùng sức, cũng không biết học của ai, tay nghề rất ổn áp.
Phương Dung hưởng thụ một chập liền rời giường nấu cơm, bởi vì bây giờ có hai người phải đi học, một là Phương Hoa một là Quả Quả, đương nhiên vì dẫn Quả Quả đi học nên bà chủ cũng sẽ đi theo, vậy nên trên cơ bản là mọi người cùng nhau ăn bữa sáng.
Cơm nước xong hắn đưa Phương Hoa ra bến xe, bà chủ lái xe đưa Quả Quả đi học, hai loại đãi ngộ khác nhau rành rành.
Phương Hoa dọc đường đi cứ hỏi mãi, “Anh không giận em sao?”
“Tất nhiên là giận.” Thật ra đã sớm nguôi giận nhưng nói như vậy để Phương Hoa tự giác cẩn trọng lên, dù muốn chơi cũng phải xử lý sạch sẽ mới được về nhà.
“À.” Phương Hoa có chút thất vọng, đem theo túi chen qua đám người lên xe, cửa xe đóng lại còn không quên vẫy tay với hắn.
Hắn vừa đi Phương Dung liền đặt trọng tâm vào lôi đài, dù sao cũng làm việc ở nhà, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ có nước sờ cá sờ thịt, thêm nữa ông bà chủ rất thông tình đạt lý, cảm thấy trong khoảng thời gian này một người làm việc nuôi hai miệng ăn quá vất vả cho nên cố ý cho hắn một ngày nghỉ, để hắn ở nhà nghỉ ngơi.
Phương Dung là người cuồng công việc, nghỉ ngơi một ngày có chút không quen, cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Ngày hôm qua Phương Hoa đem các vật dụng trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, cần giặt thì giặt cần rửa thì rửa, tự giác không tả được.
Ga trải giường kia vì thời tiết nóng nên khô rất nhanh, cả đêm kịch liệt nên buổi sáng đổi khi nào hắn cũng không biết, ngủ say như chết.
Phương Dung bật điều hoà, lấy mũ giáp ra tiến vào Lôi Đài Vô Thượng, hắn có cảm giác tốc độ luyện cấp không theo kịp tốc độ thực tế, bởi vì hắn lợi dụng đồ vật rất nhiều.
Hạt cát, gió, nước, lửa, mặc kệ chết hay sống chỉ cần xung quanh có gì thì lợi dụng cái đó, ngay cả gạch dưới chân cũng có thể moi ra từng cái hổ trợ tác chiến, nhược điểm chính là sức lực tiêu hao rất lớn.
Hắn suy nghĩ, quyết định trước tiên vào tài khoản của Phương Hoa dạo một vòng, vừa hay xem thử bản thân có đổ oan cho nó hay không.
Hắn đăng nhập vào tài khoản của Phương Hoa, đã lâu không vào đột nhiên phát hiện danh sách bạn tốt đã nhiều thêm một người, tên là Đọc Tâm.
Lịch sử trò chuyện rất dài, có thể in được mười mấy trang, Phương Dung bắt đầu lướt từ đoạn tin nhắn đầu tiên.
Người mở lời trước chính là Đọc Tâm, “Tớ là Đọc Tâm, am hiểu nhất là lắng nghe, có phiền não gì đều có thể nói cho tớ nghe.”
Mới đầu Phương Hoa không để ý tới cậu ta, sau lại nhịn không được tò mò một chút.
“Có vấn đề tình cảm tình đúng không, không hiểu có thể hỏi tớ, thân kinh bách chiến mưa rơi không từ.”
“Tớ biết cậu thích Phương Dung.”
Vô nghĩa, ID rõ ràng như vậy.
“Tớ biết Phương Dung là ai.”
Lừa ai, chắc tôi không biết cậu giả vờ biết tôi á?
“Quan hệ của bọn tớ khá tốt, có chuyện gì anh ấy đều nói với tớ, tớ cũng hiểu anh ấy lắm.”
Trơ trẽn, đến cả mức độ quen biết cũng là số không, da mặt dày như mặt đường.
“Gần đây anh ấy gặp vấn đề về chuyện tình cảm, chẳng lẽ cậu không muốn biết?”
Toang, bị cậu ta đoán trúng rồi, nhưng hắn đã giải quyết xong xuôi, tóm lại vẫn là kẻ lừa đảo.
Phương Hoa dường như bị cậu ta thuyết phục, “Thật sự?”
Cái đồ ngu ngốc này, đương nhiên là giả.
Đọc Tâm, “Đương nhiên là thật.”
“Vậy cậu nói xem.” Phương Hoa.
Trời đất ơi, vậy mà cũng mắc mưu, mỗi ngày anh ở dưới mí mắt em mà em cũng không thèm gặp mặt hỏi trực tiếp, tâm tư chìm xuống đáy biển rồi hả!
Sau đó hai người bắt đầu hàn huyên đủ thứ, hơn nữa càng nói càng hăng, có thể thấy Phương Hoa muốn thỉnh giáo rất nhiều vấn đề, “Phương Dung thích kiểu đàn ông như thế nào?”
“Thích sạch sẽ, xinh đẹp, biết làm việc nhà.”
“…… Tiêu rồi.” Phương Hoa, “Tớ không xinh đẹp lại không sạch sẽ, càng không biết làm việc nhà.”
Hai cái sau trúng phốc, tắm rửa còn phải cưỡng ép, không làm việc nhà là sự thật, nhưng không xinh đẹp chính là khiêm tốn quá mức.
Phương Hoa nào chứ Phương Hoa này làm gì biết khiêm tốn là như thế nào, chẳng lẽ nó luôn cho rằng bản thân thật sự không xinh đẹp?
Có khả năng lắm, mỗi lần ở chung Phương Hoa đều nói, “Anh đẹp nhất, còn em khó coi quá.”
Rõ ràng nó mới là người đẹp nhất.
Chẳng lẽ giữa hai người còn có sự khác biệt?
Nói không chừng đúng thật, dù sao mắt thẩm mĩ của loài người và Thú Nhân tương đối khác biệt, Thú Nhân da dày thịt béo, lấy quan điểm kẻ mạnh là hàng đầu, nếu dựa theo gu thẩm mĩ của bọn họ thì đương nhiên càng cao càng lực lưỡng càng đẹp.
Phương Hoa khi còn nhỏ dinh dưỡng không đủ, thân thể không phát triển toàn diện, thoạt nhìn gầy yếu không sức phản kháng, thoạt nhìn rất giống giống cái.
Lại nói về chiều cao, dựa theo tiêu chuẩn của Thú Nhân mỗi người hai mét là bình thường, cái thân xác này lấy gì so sánh, vậy nên nó tự ti cũng có lý do.
Đọc Tâm quả nhiên an ủi nó, “Không cần nghĩ nhiều như vậy, ý trời khó sửa.”
Phương Hoa không cho ý kiến.
Mỗi lần Đọc Tâm vừa nói đến đây thì nó không đáp lời, cậu ta lại tìm một đề tài linh tinh kéo nó cùng thảo luận.
Sau đó mỗi lần nhắc đến bản thân nó và hắn, Phương Hoa lại sủi.
Không cẩn thận chú ý tới chi tiết này khiến Phương Dung đỏ mặt.
Đọc Tâm quá xấu xa, dám dạy hư Phương Hoa, trị không được cũng vì nguyên do này, nói nhảm nhiều như vậy có ích lợi gì.
Hắn - một người bình thường bị tên đàn ông khác đè cũng nên cảm tạ cậu ta hay sao.
Cậu ta phải biết rằng bản thân rất có tài ăn nói, có bao nnhiêu “ưu tú”.
Không rõ vì sao Phương Hoa vẫn chưa kéo tên cậu ta vào danh sách đen nữa?
Dù sao Phương Dung xem đến nghẹn khuất, định bụng hẹn cậu ta đánh một trận.
Hắn thấy hai người cũng không có giao tình gì, điểm duy nhất kéo mối quan hệ chính là Đọc Tâm nói cậu ta quen mình, lừa Phương Hoa tín nhiệm.
So với bị người khác lừa còn không bằng bị hắn lừa, Phương Dung xoá cậu ta khỏi danh sách bạn tốt đồng thời tiện tay kéo vào danh sách đen, để cậu ta vĩnh viễn không có biện pháp liên hệ, cuối cùng đem tên của mình đổi thành Đọc Tâm, ảnh đại diện cũng đổi cho giống, đến nỗi lịch sử trò chuyện cũng quét sạch.
Sau đó tự mình đội mũ giáp gửi cho nó vài tin nhắn, “Tình hình chiến đấu ngày hôm qua thế nào?”
“Phương pháp của tớ dùng tốt không?”
Chính là tên Đọc Tâm dạy nó nửa đêm hành động bất chính.
Phương Hoa học cái xấu có quan hệ trực tiếp với cậu ta.
Phương Hoa không có ở đây nên tất nhiên không có khả năng nghi ngờ, hắn nói như vậy chính là rào trước để Phương Hoa cho rằng hắn chính là Đọc Tâm thật, chỉ là không cẩn thận xoá sạch lịch sử trò chuyện mà thôi.
Phương Dung chuẩn bị xong xuôi, đang định tiến vào lôi đài thì hệ thống đột nhiên truyền đến một tiếng nhắc nhở.
“Ngài có một tin nhắn mới, có muốn xem hay không?”
Hắn chọn xem, hoá ra là Phương Hoa nhắn tới, đúng là gặp quỷ, tên nhóc này không phải đang đi học sao?
Chẳng lẽ trốn học?
Dùng mũ giáp của người khác vào lôi đài?
Cái mũ giáp này tựa như máy chơi game thời kì trước, một khi tiến vào trò chơi có thể tùy tiện đăng nhập nhiều tài khoản, chỉ cần tài khoản đó có đăng ký là được.
Đăng ký tài khoản phải có thẻ binh chủng cùng mã số cá nhân binh lính, đầy đủ thủ tục mới tính là đăng ký thành công, thân phận binh chủng của Phương Dung chưa bị hủy bỏ nên hắn có thể đăng ký.
Phương Hoa gửi tới một biểu tình ngượng ngùng, “.(//▽//).”
Cái biểu tình nhộn nhạo quá đỗi, xem ra ngày hôm qua rất sung sướиɠ.
“Cảm giác thế nào?” Phương Dung ra vẻ quan tâm.
Trốn học lại còn lên mạng chat chít, trong sổ lại nhiều một nét bút ghi tội.
“.( →▽←).
Không đã ghiền, còn muốn.”
Tên nhóc này thật sự học đủ kỹ thuật bán manh, động một cái liền gửi icon gương mặt thẹn thùng.
Đối với người khác cái loại bán manh này không phải là kiểu bật đèn xanh cho người khác suy nghĩ bậy bạ sao?
Tật xấu này phải sửa, đương nhiên xuất hiện ngay trước mắt hắn càng phải sửa.
“Buổi tối có thử lại không?” Lại đến đoạn gay cấn nhất.
“Có thể không?” Phương Hoa dường như rất chờ mong, “Ngày hôm qua người anh ấy hồng lắm, nhưng tớ vẫn chưa mò xuống dưới, phương pháp lần trước cậu nói dùng được chứ?”
Lịch sử trò chuyện hắn đọc từ đầu đến đuôi, đương nhiên biết cái phương pháp đó là gì, chính là dùng khăn lông nóng đắp lên cơ thể.
Nếu mạnh tay thì phía dưới chắc chắn có lưu lại dấu vết ứ máu, dùng khăn lông nóng đắp lên có thể giúp lưu thông máu, tiêu bầm.
“Có thể thử xem.” Đêm nay tôi không ngủ, trình bắt tại trận để coi em làm cái khỉ gì.
Phương Hoa không biết, hãy còn tâm trạng vui vẻ lắm, “Được.(//▽//).”
“Đúng rồi, không phải Phương Dung nói cậu đi học sao? Sao có thời gian rảnh nói chuyện phiếm vậy?” Vẫn phải hỏi nguyên nhân trước rồi mới đánh, bằng không vô duyên vô cớ đánh nó sẽ khiến nó nghĩ rằng hắn vô cớ gây sự.
“Không nghỉ học, giáo viên cho phép lên mạng.”
“Cho phép?” Phương Dung không tin, “Không có khả năng, tớ phải kiểm tra mới được.”
Hắn đã quen dùng ngữ khí của mình nói chuyện, ngày thường cũng không cảm thấy có gì lạ nhưng bây giờ không giống, Phương Hoa lại là người không thích thuận theo người khác nên nhanh chóng bơ đẹp hắn, tùy ý bỏ qua cuộc trò chuyện.
“……” Khi nó về nhà có thể tẩn một trận được không?
Đương nhiên vẫn phải cho nó một cơ hội giải thích, nếu thật sự được phép lên mạng thì bỏ qua, nếu trốn học vậy thì roi da sẵn sàng hầu hạ.
Lấy sự hiểu biết của Phương Dung thì Phương Hoa một là nói thật hai là không nói, đoán chừng nó không trốn học đâu, vậy thì mũ giáp chui từ đâu ra?
Phải biết rằng loại mũ giáp này chỉ quân khu mới có, không còn chi nhánh nào khác, ở quân khu người có thể cùng Phương Hoa trò chuyện cũng chỉ có huấn luyện viên, xem ra nó đang ở cùng huấn luyện viên rồi.
“Phương Dung nhắc cậu đừng ở bên ngoài lâu, về sớm một chút, anh ấy nhớ cậu.” Nhớ phải đánh cậu.
Bên kia phản hồi ngay, “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, tớ và anh ấy là bạn thân đó.”
“~( ̄▽ ̄~)~”
Biểu tình đê tiện ghê.
Không hiểu vì sao hắn lại thấy một phen chau đảo, cảm giác nó cũng dễ thương đấy chứ?
Nhất định là ảo giác.
Phương Dung đóng khung chat, tiến vào sân lôi đài, mới đi vào liền thấy trên màn hình lớn Phương Hoa đang solo với một cái dị năng giả hệ kim.
Được của ló, tên này một bên đánh nhau một bên nói chuyện phiếm, thiếu đánh lắm rồi sao.
Phỏng chừng đối thủ mà biết sẽ rất sửng sốt, hoặc là hạ quyết tâm xiên chết nó.
Phương Dung nhịn không được chạy qua xem náo nhiệt, người xem có rất nhiều, mỗi lần tới thời khắc mấu chốt còn tặng quà, có thể thấy nhân khí của Phương Hoa không tồi.
Đây là một đại sảnh khách sạn, bên cạnh có một ít khách hàng bị bọn họ đánh nhau ép đến góc tường, giả thiết này của lôi đài rất có ý tứ, không thể tổn thương nhân vật ảo trong sân đấu, nếu không sẽ trực tiếp thua trận và giáng cấp.
Hai người một người sắm vai người tốt, một kẻ vào vai kẻ xấu, bất hạnh thay Phương Hoa lại là người sắm vai nhân vật người tốt, một bên đối chiến một bên cố gắng bảo vệ các nhân vật ảo trong góc, không để bọn họ bị thương.
Nhân vật ảo được tạo ra căn cứ vào tình huống hiện thực, thân là quân nhân phải tham gia đủ loại tác chiến, gặp được vô vàn tình huống khác nhau, kẻ địch cũng là loại không từ thủ đoạn, nếu bọn chúng lấy người thường ra uy hϊếp thì sao? Đây chính là khảo nghiệm năng lực ứng biến.
Sắm vai kẻ xấu cũng có chỗ lợi, có thể để quân nhân hiểu ý đồ của kẻ địch, bọn họ ứng đối ra sao khẳng định kẻ địch cũng sẽ làm như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, từ đó hiểu được rất nhiều.
Phía sau Phương Hoa có tổng cộng bảy vị khách, không cẩn thận chết mất hai vị, chủ yếu là dị năng giả hệ kim quá biếи ŧɦái, có thể khống chế kim loại, đặc biệt nơi đây lại là nhà ăn.
Phàm là bàn ghế, không cái nào không có đinh, đinh trên bàn ghế bị gã lấy ra hết, thành công gϊếŧ chết hai người, sau đó tiếp tục tiến công.
Vô số cây đinh bay trên không trung, bị dị năng giả điều khiển xé gió lao đến.
Phương Hoa không nhanh không chậm đột nhiên giật bức màn bên cạnh vào tay, chuyển hướng một cái đem tất cả cây đinh toàn bộ cắm vào bức màn, nháy mắt bức màn biến thành cây roi đinh quét qua đối thủ.
Bên trong bức màn là vô số cây đinh nhọn hoắt, một roi đánh trúng có thể cạo ra một tầng da người.
Dị năng giả kia rất nhanh chống đỡ không nổi, ngực bị rạch ra vô số dấu vết, từng trận hít thở không thông, chủ động đầu hàng.
Khả năng cao là do gã chỉnh chế độ cảm nhận cảm giác đau đớn cao, cho nên vừa bị đánh trúng đã xin hàng.
Bởi vì mỗi lần vào trận Phương Hoa đều tiếp nhận cảm giác đau đớn ở mức trăm phần trăm, đây là do huấn luyện viên yêu cầu, chỉ có đau mới nhớ kỹ giáo huấn.
Hệ thống có tính công bằng, nếu đối phương cảm giác đau đớn trăm phần trăm thì ít nhất đối thủ phải đạt 70%, cho nên mỗi người đánh nhau với nó đều vô cùng phiền não.
Bởi vì dường như nó bất bại.
“Toàn bộ quân khu tôi chỉ phục câụ.” Đối phương tâm phục khẩu phục.
Trận đấu này vốn dĩ đã không công bằng, gã không có nhiệm vụ và Phương Hoa còn phải bảo vệ người khác, đương nhiên bảo hộ không chu toàn nên chết mất hai người.
Huấn luyện viên đen mặt lại đây, “Cái gì không tồi, có mấy người cũng bảo vệ không xong còn dám nói không tồi.”
Huấn luyện viên luôn nghiêm khắc, đặc biệt là đối với Phương Hoa, quả thật hận không thể mỗi ngày mang theo nó bên người dạy dỗ.
Phương Dung nhanh chân lui ra phía sau đám đông, huấn luyện viên biết hắn, một tên binh chủng xuất ngũ ai mà không biết, hơn nữa tên của hắn rõ ràng như vậy, đến cả Phương Hoa không thông minh cũng có thể nhận ra.
Ngu xuẩn.
Phương Hoa nóng lòng muốn về nhà, nói cái gì liền nghe cái đó, cũng không nói thêm lời nào, chờ huấn luyện viên mắng xong lập tức nhanh như chớp chạy không thấy bóng.
Nó đã offline.
Xem ra không bao lâu sau sẽ về nhà.
Phương Dung cũng gỡ mũ giáp ra, xuống dưới lầu mua một ít cá tuyết – một loại cá thon dài, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Hắn cũng có trọng trách riêng, huấn luyện viên bảo hắn treo sợi kim mảnh ở bốn phía, chờ kẻ địch tự chui đầu vào lưới.
Bởi vì không có nơi để thực nghiệm, hắn đành phải treo trong phòng, nghĩ rằng trước khi Phương Hoa trở về dọn dẹp cũng kịp.
Cắt cá tuyết hắn đương nhiên biết, chính là dùng dị năng treo cá tuyết ở bốn phương tám hướng, nơi nào có thể treo được liền treo.
Sử dụng dị năng cũng thuận tiện, thái cá tuyết cũng nhanh, hắn lại bỏ thêm thời gian tranh thủ phủ sợi kim mảnh khắp toàn bộ căn phòng, kín đến không một kẽ hở.
Đến lần thứ 3 bố trí sợi kim, còn thiếu một chút nữa sẽ xong thì đột nhiên hắn muốn đi WC, Phương Dung buông cá tuyết chạy vội đi.
Thời điểm hắn về phòng đột nhiên phát hiện trước cửa có người, Phương Hoa sao lại về nhanh như vậy, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
“Đừng vào, trong phòng có……”
Phương Hoa đã dẫm một chân vào phòng, bị cá tuyết vướng chân, nửa thân trên khó giữ thăng bằng té ngã.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá xa, Phương Dung chỉ có thể sử dụng dị năng giữ chặt lưng quần của nó, mà phía trước quần đồng phục là khóa kéo, mặt sau là dây thun, kết quả quần bị kéo tụt xuống, hai cánh mông tròn trịa chói lọi lộ ra.
Phương Dung lắp bắp kinh hãi, theo bản năng thu hồi dị năng, dây thun phập một tiếng đánh vào mông nó, chim nhỏ phía trước cũng bị ảnh hưởng không ít, bị khóa kéo kẹp lấy, cả người thì ngã ầm xuống, chính xác là ngã vào lưới cá.
“……”
Xứng đáng, ai kêu nó không mặc qυầи ɭóŧ..