“Con à, ông sợ dọa đến bà ngoại con, mới nói mình là người canh miếu, kỳ thật ông là Thành Hoàng nơi này. Ông không nói đùa, hợp đồng thu nuôi là thật, trừng phạt phản ước cũng là thật.” Thành Hoàng vỗ vỗ bả vai Vân Vô Lự, vui mừng nói: “Từ giờ trở đi, con chính là Thành Hoàng kế tiếp, con lấy điện thoại di động ra xem đi, chắc phần mềm văn phòng đã cài đặt xong rồi!”
“Cái gì mà phần mềm văn phòng......”
Vân Vô Lự lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, thấy phía trên có thêm một cái app hình phủ nha, bên trên viết hai chữ màu trắng rất to -- Minh phủ.
Chết tiệt!
Ông cụ Thành Hoàng: "Công việc này mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng con yên tâm, xét thấy con là nhân tài đặc biệt được Minh phủ đưa vào, đơn vị cố ý chuẩn bị cho con một mộ phần sang trọng coi như phúc lợi. Phong thủy tuyệt hảo, cách đơn vị gần, sau khi con chết tiếp tục trở lại làm việc, đi lại cũng rất thuận tiện!"
Vân Vô Lự hoảng hốt nhớ lại, lúc mới gặp mặt, ông cụ từng nói công việc này sẽ tặng thêm một cái gì đó xa hoa. Hoá ra là tặng mộ, phần, sang, trọng.
Sau khi chết còn phải về làm công, nhân gian đúng là bể khổ, à không phải gọi là cõi âm đúng là bể khổ.
"Con đặc biệt ở chỗ nào?" Vân Vô Lự khóc không ra nước mắt, chân thành nói: “Con sửa còn kịp không?”
“Con đặc biệt ở chỗ." Ông cụ Thành Hoàng nói: “Còn sống.”
Cái này quả thật không có cách nào sửa, Vân Vô Lự kiên cường nói: "Vậy bé thú cưng thứ hai đâu? Không phải có hai con sao, chẳng lẽ chó hai đầu tính là hai con?"
“Không, không, quả thật còn một bé nữa." Ông cụ Thành Hoàng khoát tay áo.
Vân Vô Lự thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bé này thật sự đáng yêu, hắn có thể miễn cưỡng bản thân một chút!
Lúc này, ông cụ Thành Hoàng mở hai tay ra, một ngọn đèn dầu cổ xưa chợt xuất hiện giữa không trung. Trên ngọn đèn xanh thẫm, nổi lơ lửng một đạo u hồn áo trắng nửa trong suốt, không rõ tướng mạo, lại có thể cảm giác nó cũng đang nhìn chằm chằm chính mình.
Vân Vô Lự tê dại, thật sự tê dại.
“Đây là đèn hồn Trường Minh, đáng yêu không?" Ông cụ Thành Hoàng đề nghị: "Hay là các con ôm nhau một cái đi?”