Hắn hỏi: "Tiểu Diễm, cậu và Tiểu Hắc biết bắt quỷ không?”
đèn Trường Minh: "Thành Hoàng yên tâm, tÔI và chó hai đầu có thể dễ dàng áp chế oán linh bình thường.”
Vân Vô Lự thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, đêm nay chúng ta đến nhà trưởng thôn xem thử. Nếu gặp phải oán linh nghe lời, chúng ta sẽ không động thủ.”
Đèn Trường Minh gật đầu: "Nghe theo lời Thành Hoàng.”
Chờ hương khói đốt xong, Vân Vô Lự tan tầm về nhà, hắn không giống đèn Trường Minh và Tiểu Hắc. Trước mắt vẫn là thân thể phàm thai, hưởng dụng hương khói không thể no bụng, phải đúng giờ về nhà ăn cơm.
Bên kia, vợ chồng trưởng thôn về đến nhà, vừa khéo gặp được con trai tan tầm về nhà.
Con trai trưởng thôn biết được bọn họ đi bái Thành Hoàng, kỳ quái hỏi một câu: "Cũng không phải mùng một mười lăm, cũng không phải ngày lễ gì, sao ba mẹ lại đột nhiên đi bái Thành Hoàng thế, hơn nữa chỗ chúng ta có miếu Thành Hoàng sao?"
“Gần đây ba con gặp ác mộng, mơ thấy trong nhà bị ngập nước." Vợ trưởng thôn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Người trong thôn đều nói nhà chúng ta gặp phải thứ dơ bẩn, nên ba mẹ mới đi bái Thành Hoàng. Chính là miếu Thành Hoàng gần núi Lục Ấm, chuẩn bị mở cửa lại nên ba con đi hỗ trợ.”
Con trai trưởng thôn không có ấn tượng gì về nơi đó, cũng không rõ công việc gần đây của ba, bèn nói: "Miếu kia không linh nghiệm mới hoang phế nhiều năm như vậy. Theo con thấy, nếu ba mẹ thật sự lo lắng thì cả nhà mình đến Linh Quế Quán trong thành phố cầu một tấm bùa bình an thì hơn.”
Trưởng thôn khoát tay: "Ba mẹ đều cảm thấy ở nhà khó thở, vừa vào miếu Thành Hoàng toàn thân liền thoải mái. Miếu Thành Hoàng Lục Ấm này, hiện giờ đã thay da đổi thịt rồi.”
Con trai trưởng thôn trầm mặc một lát, gần đây gã cũng có triệu chứng kia, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện trúng tà. Hiện tại cũng không cho rằng một tòa miếu Thành Hoàng hoang phế có thể linh nghiệm như vậy, ba mẹ cảm thấy thoải mái có thể là tác dụng tâm lý.