Vân Vô Lự vừa ăn vừa khen tay nghề của bà ngoại tốt, khen đến mức bà ngoại mặt mày hớn hở, cơm tối cũng ăn nhiều hơn nửa chén. Chỉ cần ở nhà, Vân Vô Lự sẽ nhận thầu tất thảy mọi việc nhà ngoại trừ nấu cơm, hắn thuần thục thu dọn xong phòng bếp, đi tắm rửa.
Lúc đi ra, bà ngoại đưa cho hắn một cái hộp, cười híp mắt nói: "Quà cho Tiểu Hắc.”
Vân Vô Lự mở ra nhìn, trong hộp có một cái vòng cổ chó dệt kim màu trắng tinh xảo. Phía trên có một tấm bảng da hình con chó nhỏ, thêu chữ "Tiểu Hắc" và số điện thoại của Vân Vô Lự.
Trên bảng tên còn treo một cái chuông, lúc cầm lên leng keng rung động, rất dễ nghe.
Bà ngoại nói: "Như vậy sẽ không sợ Tiểu Hắc đi lạc.”
Đi lạc thì chắc chắn không rồi nhưng đây là tâm ý của bà ngoại, Vân Vô Lự nhìn về phía Tiểu Hắc: "Còn không mau cám ơn bà ngoại?”
Tiểu Hắc đi tới bên cạnh bà ngoại, thân mật cọ cọ bà ngoại, sau đó nằm xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại.
“Nằm yên nào.”
Bà ngoại cười ha ha, tự mình đeo vòng cổ cho nó, sờ sờ cái bụng nhỏ của nó: "Ngoan quá, ngoan quá.”
Đèn Trường Minh: “Chậc. Anh Hắc, anh nhanh thích nghi với cuộc sống nhân gian ghê ta.”
Tiểu Hắc: “...”
Lao động cả một ngày, Vân Vô Lự đi vào giấc ngủ sớm, một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, hắn xin bà ngoại số điện thoại của trưởng thôn, chuẩn bị hỏi chuyện kéo điện đến miếu Thành Hoàng, không ngờ vừa mới báo tên, trưởng thôn liền kích động nói: "Trùng hợp quá, tôi đang chuẩn bị đi miếu Thành Hoàng tìm cậu đây!"
Hai bên bàn bạc, quyết định gặp mặt ở miếu Thành Hoàng.
Vân Vô Lự đến không bao lâu, trưởng thôn đã tới, ông ấy chừng bốn mươi tuổi, gầy gò, mặc áo hoa văn, bên hông đeo một chuỗi chìa khóa, vừa thấy hắn đã bắt tay Vân Vô Lự: "Xin chào, xin chào, cậu chính là người phụ trách miếu Thành Hoàng Vân Vô Lự sao, nghe nói cậu là cháu ngoại của bà Sương Như à?”
Vân Vô Lự gật đầu, chào một tiếng.
Trưởng thôn cười nói: "Theo bối phận trong thôn, chắc cậu phải gọi tôi là chú, tôi gọi cậu là Tiểu Lự nhé.”
Vân Vô Lự ôn hoà nói: "Dạ được.”