Dù nhìn bao nhiêu lần, Minh Châu vẫn cảm thấy khuôn mặt của Tô Trọng quá hoàn hảo không một chút tì vết. Làn da tuy không trắng lắm nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng như ngọc, lấp lánh. Lông mày rậm, mũi cao, ngũ quan đều mang nhiều điểm tốt, tinh xảo tựa như con của Thượng đế.
Trên đầu cánh hoa hoa lê nhao nhao rơi xuống, nổi bật lên khiến Tô Trọng như tiên Quân rơi vào trần thế.
Thấy hắn hướng nàng câu môi cười một tiếng, Minh Châu có chút choáng váng, suy nghĩ lên lại đến kỳ an toàn, nếu không buổi tối hôm nay lại đến tìm nàng.
"Phu nhân muốn làm điểm tâm hoa lê?" Tô Trọng mỉm cười tiến lên trước mấy bước, đưa tay lấy những cánh hoa gãy trên búi tóc của Minh Châu xuống.
Nhìn kỹ khuôn mặt họa thủy này, nó giống như một bức tranh khiến người ta muốn xé nó ra và dán lên chính khuôn mặt của mình. Nghe thấy xung quanh có tiếng các cô gái nghiến răng nghiến lợi, Minh Châu nhón chân vuốt lại mái tóc hơi rối bù của mình: "Gia có muốn nếm thử một lần không?”
Tô Trọng nắm lấy tay Minh Châu, những ngón tay dài trắng nõn nhô ra làm nổi bật bàn tay trắng nõn mũm mĩm của Minh Châu.
"Tất nhiên"
Nhìn đến đây, các cô gái trẻ xem ra là đều thất vọng rồi.
Ánh mắt Tô Trọng liếc nhìn Tô Tử Tuyển, dừng lại nửa bước cho bé đi theo: “Tuyển ca nhi có quấy nhiễu đến mẹ không?”
Nghe được mình bị điểm danh, củ cải nhỏ khẩn trương bắt lấy ống tay áo.
"Tuyển ca nhi rất nghe lời."
Lời nói khách khí của Minh Châu khiến bé lộ ra nụ cười có chút ngốc nghếch.
Minh Châu thấy vậy liền đưa tay ôm lấy Tuyển ca nhi, hai cha con thật sự khiến cho người ta yêu thích. Được Minh Châu ôm, Tuyển ca nhi có chút khẩn trương túm lấy y phục của nàng, cố gắng vươn đôi chân ngắn ngủn ra vì sợ chạm vào y phục của nàng: “Tử Tuyển có thể tự mình đi.”
Tô Trọng cũng hơi bất ngờ trước hành động của nàng, dạo này nàng dường như cũng không có ý định thân cận với Tuyển ca nhi, nếu để lấy lòng hắn thì lại càng không thể. Bởi vì căn bản thái độ này của nàng có cũng được mà không có cũng không sao.
Không chờ hắn suy nghĩ ra ý định của Minh Châu, liền thấy nàng đem hài tử hướng vào trong ngực hắn nói: "Có chút nặng."
Củ cải nhỏ ủy khuất trừng mắt nhìn, tựa hồ giống như là muốn khóc : "Tử Tuyển sẽ ăn ít cơm lại."
Minh Châu giật mình, nàng bất quá là nhìn hắn chân ngắn đi quá cực khổ, lại không nguyện ý để nhũ mẫu ôm mới ôm lấy bé, không nghĩ có thể để bé cần giảm béo.
"Nương không phải nói như này." Minh Châu nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Tuyển ca nhi, "Tuyển ca nhi mũm mĩm mới làm người khác ưa thích, mẫu thân sức lực nhỏ, mới để cho cha ngươi ôm ngươi."
Củ cải nhỏ bị nhéo má dọa đến ngẩn ngơ, gương mặt không bao lâu liền đỏ lên vì thẹn thùng: "Tử Tuyển sẽ ăn thật nhiều cơm."
Tô Trọng chưa thấy qua bộ dáng dỗ người của Minh Châu, chỉ cảm thấy mới mẻ, cũng đưa tay lên trên mặt Minh Châu nhẹ nhàng bóp một cái: "Phu nhân cũng nên ăn thật nhiều cơm."
Minh Châu còn không chưa kịp phản ứng, Tô Trọng đã ôm Tuyển ca nhi trở về thuyền, để nàng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để phản kích.
Xuân Cảnh khuôn mặt vui vẻ: "Phu nhân, sau này người hãy cùng lão gia thân cận nhiều hơn mới tốt."
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy hy vọng của Xuân Cảnh, Minh Châu cũng không đành lòng đả kích nàng.
Trở về thuyền, Minh Châu liền mang theo nha hoàn đi vào phòng bếp.
Nguyên chủ có hai kỹ năng xuất chúng nhất chính là trù nghệ cùng nữ công, cho nên đối với hành vi muốn xuống bếp làm điểm tâm của nàng, trừ mấy nha hoàn bà tử của Tô Gia nhìn với ánh mắt có chút không đúng thì nha đầu bên người nàng đều là bộ dạng mong đợi.
LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌