Tháng tư vừa lúc là thời điểm hoa lê nở rộ, hai bên bờ kè phủ đầy những cây hoa lê nở rộ xinh đẹp, cánh hoa màu trắng bị gió thổi rơi xuống gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, theo sóng nước phiêu đãng khắp nơi.
Thẩm Minh Châu đưa tay với tới, vừa lúc giữ được một cánh hoa rơi xuống. Cánh hoa vừa rơi còn mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, Thẩm Minh Châu vuốt cánh hoa đưa lại gần hít hà "Xuân Nha, người đi hỏi gia một chút, thuyền có thể nghỉ ở đây một lát được không?".
Xuân Nha đứng ở một bên lên tiếng, vén rèm ra ngoài khoang tàu.
Xuân Cảnh con mắt cong cong, cảm thấy tiểu thư nhà mình đang kiếm cớ nói chuyện cùng cô gia. Đến bây giờ Xuân Cảnh nghĩ mãi không ra, cuộc hôn nhân này rõ ràng là tiểu thư nhắc đến và cầu mỗi ngày, làm sao sau khi gả cho cô gia rồi lại trở nên lãnh đạm. Lên thuyền nhiều ngày như vậy rồi, hai người đều nói chuyện chưa tới vài câu.
Thẩm Minh Châu không biết mình chỉ là tùy tiện nói một câu như vậy, liền khiến Xuân Cảnh suy nghĩ về chuyện khác. Tay cầm cánh hoa lê nghĩ đến việc làm bánh hoa lê, mùa này là thời điểm hoa lê thơm nhất. Những chiếc bánh ngọt được làm ra cũng ngon hơn rất nhiều so với các loại bánh khác.
Một lúc sau Xuân Nha trở về khoang tàu, theo sau là một cái đầu củ cải. Thấy Thẩm Minh Châu nhìn hắn, đầu củ cải rụt rụt thân thể ngượng ngùng hướng nàng cười cười: "Mẫu thân mạnh khỏe."
Thẩm Minh Châu nhẹ gật đầu, nhìn về phía Xuân Nha.
"Lão gia nói thuyền có thể dừng ở đây nửa canh giờ, đại thiếu gia đã học xong văn chương hôm nay nên học, lão gia liền để thiếu gia đến bồi phu nhân trò chuyện."
Thẩm Minh Châu từ chối cho ý kiến, hướng Tô Tử Tuyển vẫy vẫy tay: "Hôm nay đã đọc cái gì ?"
"Bẩm mẫu thân, là Thiên Tự Văn."
Tô Tử Tuyển vừa tròn bốn tuổi cách đây không lâu, lá gan cũng giống như chú thỏ nhỏ nàng nuôi trước kia, cố gắng thể hiện ra bộ dáng gan dạ. Nhưng ngay cả một cử chỉ nhỏ nhất của bất cứ ai cũng khiến cho bé sợ hãi run rẩy.
Củ cải nhỏ một lúc lại cúi đầu nghĩ một lúc lại ngẩng đầu xem biểu cảm của Thẩm Minh Châu. Hai con mắt tròn xoe chớp chớp vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng, tràn đầy hy vọng, nhìn vô cùng đáng thương. Đối với việc này Thẩm Minh Châu làm như không nhìn thấy, cũng không có ý định làm động tác gì như sờ đầu trấn an.
Nguyên nhân không chỉ vì đứa nhỏ này là con trai thứ hai của "lão bản" nàng, mà còn vì mẹ kế như nàng không chịu nổi, nếu không phải vì kế hoạch nghề nghiệp của nàng, người mẹ kế này đã được thăng chức rồi. Nàng cũng không muốn cùng hài tử của Tô Trọng có dính líu gì.
LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌