Ilumia cùng Tạ Tiểu Thiến liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nâng ly chạm ly, ánh mắt đầy thâm ý cùng trao đổi ngầm.
“Phu nhân thực sự là một truyền kỳ.”
“Ha ha, ta nào dám nhận hai chữ truyền kỳ này chứ. Truyền ký đích thực, chính là mẫu thân của người, quý cô Natalya ngày đó. Khi mẫu thân ngài bắt đầu ra mắt giới quý tộc, thư bái thϊếp của nam nhân khắp kinh đô đều đem nhà Rubius nhấn chìm.”
Trong mắt Ilumia hiện ra một tia ngưỡng mộ.
“Đứa vua hiện tại cũng đã từng ngỏ ý với Natalya, lại còn muốn dùng vũ lực cưỡng ép nhà Rubius phải gả người. Nhưng rồi sau một buổi trà chiều gặp gỡ riêng với ngài Natalya, đứa vua đã từ bỏ, còn gửi một bưu thϊếp tới tay ngài ấy.”
“Nàng mãi là ánh trăng sáng cao không thể với tới, ta nguyện dùng phần đời còn lại thủ hộ nàng, thứ tốt đẹp nhất mà ta không bao giờ có được.”
Giọng nói của Ilumia đã mang theo sự cuồng nhiệt khó có được, nàng ta hai mắt lấp lánh nhìn vào Tạ Tiểu Thiến. Vốn dĩ Natalya là hỗn huyết tóc đen mắt xanh vô cùng hiếm gặp, di truyền về cho con gái của nàng và Tạ Khải Quang một vẻ đẹp thuần phương đông cao quý.
Có lẽ là nhìn quen tóc vàng mắt xanh rồi, Ilumia cảm thấy vẻ đẹp phương đông nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Tạ Tiểu Thiến giật mình chớp chớp đôi mắt to tròn, nàng không ngờ mẫu thân của mình đã từng có một quá khứ oanh liệt như thế, đến cả hoàng đế bệ hạ cũng phải cúi mình xưng thần dưới chân ngài.
Nhưng nghĩ nghĩ một lúc Ilumia nói chẳng hề sai, có thể khiến đàn ông thành nô ɭệ, chính là bản lãnh của phụ nữ.
“Phu nhân Ilumia, ta nghĩ chúng ta sẽ có khá nhiều chủ đề chung để nói chuyện đấy. Một buổi trà chiều vào thứ 6 tuần này thì thế nào?”
“Rất tuyệt thưa ngài.”
Ilumia cong môi cười, 2 nữ nhân tà ác đưa mắt nhìn nhau.
Một buổi vũ hội hoàng gia cứ như thế mà kết thúc, Arthur vô cùng chân chó muốn được hộ tống Tạ Tiểu Thiến về Tạ gia, vốn dĩ trước đó nàng còn muốn đuổi hắn đi, nhưng nhìn khuôn mặt ảo não của hắn, đột nhiên lại muốn thay đổi chủ ý.
Lúc Arthur cho rằng cánh cửa xe ngựa của Tạ gia cứ thế đóng sầm lại trước mắt hắn, Tạ Tiểu Thiến lại đột ngột lên tiếng nói:
“Lên đi.”
Phút chốc đó mặc dù ánh mắt của nàng vẫn lạnh lẽo vô cùng, Arthur lại tựa như nhìn thấy cả một biển sao trời lấp lánh mỉm cười với hắn. Tiểu Thiến không đuổi hắn đi, tức là nàng không ghét hắn đúng không?