Tạ Tiểu Thiến như ý nguyện nhìn những phu nhân quý tộc phát điên vì lọ mỹ phẩm dưỡng da mà nàng điều chế ra, cũng trong âm thầm tạo ra được một loại địa vị thái tử phi tương lai nhận được vô hạn sủng ái từ hôn phu, thậm chí còn để đồ riêng vào túi áo của thái tử, nhưng ngài lại chỉ có thể cưng chiều mà phục tùng thái tử phi tương lai…
Ngày mai lời đồn đại về nàng sẽ được truyền ra khắp vương đô!
Trong lúc Tạ Tiểu thiến cho rằng lễ tẩy trần này hôm nay kết thúc được rồi, một thiếu niên đột ngột xuất hiện trước mặt nàng và Arthur, nàng híp mắt nhìn cậu ta, sau đó thoải mái mỉm cười, nhẹ nhàng hành lễ chào hỏi:
“Thánh tử Liễu Tư Mộ.”
“Không cần phải như vậy, Tạ tiểu thư.”
Liễu Tư Mộ quỳ xuống một chân, nắm lấy bàn tay của Tạ Tiểu Thiến, theo như tiêu chuẩn quý tộc của đế quốc Kingstha đặt xuống một nụ hôn, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt nhăn thành một đoàn của Arthur bên cạnh nàng.
Làm sao nào, cho dù ngươi là hôn phu, cũng chẳng thể nào bắt ép nàng từ chối nghi lễ chào hỏi của quý tộc từ một người đàn ông khác đâu, thái tử điện hạ thân mến.
“Là thánh tử của giáo hội.”
“Thánh tử và thái tử điện hạ, 2 người đàn ông có địa vị tôn quý nhất đế quốc đang đứng cùng một chỗ kìa.”
“Vừa nãy thánh tử đã dùng nghi lễ chào hỏi bậc trên với Tạ tiểu thư sao? Thánh tử coi nàng là người có địa vị cao hơn cậu ta một bậc cơ á?”
Tạ Tiểu Thiến liếc nhìn xung quanh đều đang bàn tán về thánh tử vừa xuất hiện, hạ mắt che giấu tâm tình chán ghét của mình.
Liễu Tư Mộ, thánh tử của giáo hội, là kẻ đã buộc tội nàng sử dụng Hắc ma pháp ở kiếp trước. Hắn ta dựa vào chứng cứ từ một thân cận phản bội bên cạnh nàng, sau đó kết tội nàng là phù thủy, Arthur sau đó mới có cớ để thiêu sống nàng.
Người này và Arthur, chẳng có kẻ nào khiến cho nàng ưa thích nổi!
Nhưng mà lần gặp mặt đầu tiên của cả hai lúc ở học viện ma pháp đế quốc năm nàng 15 tuổi, thái độ của Liễu Tư Mộ không được hòa nhã như lúc này thì phải, lúc đó hắn đã trở thành một con chó trung thành dưới gót giày của Audrey rồi.
“Thánh tử điện hạ hôm nay đặc cách tới đây để chào hỏi ta sao, thật sự là một vinh dự lớn của ta khi được giáo hội để ý như vậy!”