Chương 29: Công chính lên sàn- Thẩm Tri Ôn

Cảnh Nguyễn nhìn phong cảnh hiện ra trên màn hình lớn, đột nhiên nhớ tới “Bạch Hổ” mà lần trước Azula nói qua, vì thế cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Tạ Vân Tư: “Ba ba, tinh thần thể của người là Bạch Hổ sao?”

Tạ Vân Tư không ngờ Cảnh Nguyễn sẽ hỏi như thế, khựng lại một giây sau đó mới gật gật đầu: “Sao thế?”

Cảnh Nguyễn giang hai tay cánh tay, đột nhiên nói: “Con muốn sờ đuôi Bạch Hổ to to của ba ba.”

Hệ thống: 【……?? 】

Hệ thống: [Tinh thần thể thời kỳ thành niên là việc riêng tư của mỗi người, cậu muốn ngồi lên đầu lão hổ tác oai tác quái đấy à, sao mà lại….]

Nó còn chưa nói hết lời đã phải trơ mắt nhìn Tạ Vân Tư chẳng hề do dự hóa ra một cái đuôi, thả ra để có bé con tròn tròn trắng trắng ôm thỏa thích.

Xúc cảm thực tốt, lông xù xù……

Đôi mắt tròn đen láy của Cảnh Nguyễn mở thật to, dùng cả thân mèo ôm lấy nó.

Hu huh u hu, sờ thích quá đi, cậu chưa bao giờ được sờ “mèo lớn” cách quang minh chính đại như thế này đâu!

Có lẽ do nhìn thấy bé con thực sự yêu thích không buông tay, Tạ Vân Tư trầm ngâm một hồi rồi biến về trạng thái tinh thần thể luôn. Một con Bạch Hổ với thể trọng cực to cứ thế xuất hiện trước mặt Cảnh Nguyễn, gần đến mức khiến tay cậu khẽ run lên.

Nhưng giây tiếp theo, bé con đã được cái đuôi to của nó nhấc lên, đặt lên trên đỉnh đầu.

Cảnh Nguyễn: “……”

Thực kí©h thí©ɧ, bây giờ cậu đang ngồi trên đầu Bạch Hổ siêu to này.

Não Cảnh Nguyễn trống rỗng, ngây ngốc ngồi trên đó, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.

Chênh lệch hình thể giữa bé mèo và mèo lớn không phải lớn bình thường. Cảnh Nguyễn bé tí hin ngồi trên đầu Bạch Hổ, nhìn một cách tổng quát thì hình ảnh này khá là hài hòa ấm áp. Bầu không khí sủng nịch nhanh chóng khuếch tan, hai con “mèo” nhìn có vẻ mềm mụp vô cùng, đang chơi đùa rất vui vẻ, thích ý.

“Hư, ba ba thật là lợi hại!!”

“Pi mi ~”

Hình ảnh hai ba con quấn quýt nhau trong chiến hạm tốt đẹp biết chừng nào.

-

Đế tinh

Thành Thiên Không.

Đây là lâu đài du lịch trên bầu trời duy nhất trong đế quốc. Nó quản lý hầu hết tất cả mọi linh vực trên không trung của toàn đế quốc. Chủ nhân của thành Thiên Không lại càng thần bí vô cùng, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong tầng mây cai vυ"t, khu rừng xanh bên ngoài lâu đài vươn cao tận trời, một mảnh sắc xanh dạt dào tươi tốt. Vô số chim chóc bay lượn trên không trung, thác nước xuôi dòng đổ giữa không gian, vẽ lên hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

--

Trên tầng cao nhất của lâu đài, người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo kính bảo hộ trong suốt, ngón tay trắng nõn thon dài đang nắm dụng cụ cơ khí, tiến hành thí nghiệm đâu ra đấy. Mãi tới khi trên thiết bị liên lạc vang lên âm thanh, anh mới buông đồ trong tay xuống, cởi bao tay ra, sải bước cầm máy truyền tin, bước ra phía ngoài.

Thẩm Tri Ôn đeo kính gọng vàng lên, mặc quần áo lịch sự tao nhã đứng trong đại sảnh, giữa mỗi động tác đều để lộ ra khí chất ưu nhã tự nhiên.

“Có chuyện gì?”

“Chủ thành đại nhân, tình trạng sức khỏe bé con đã gửi tới tài khoản quang não của ngài rồi ạ.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt mà bình tĩnh, đứng cạnh cửa sổ nơi cao nhất của tòa lâu đài nhìn xuống không trung: “Hoàn cảnh ở thành Thiên Không rất thích để bé con sinh sống, cậu có rảnh thì dẫn bé con tới chơi chút đi.”

Narand nói: “Vâng!”

“Đúng rồi, bây giờ bé con đang ở cạnh Tạ nguyên soái, không thì tôi để bé con trò chuyện với ngài…”

Thẩm Tri Ôn nghe anh ta nói, tầm mắt không khỏi nhìn về không trung, chiến hạm bay qua, vẽ ra dấu vết màu trắng thật dài, ánh mắt anh hơi tối xuống, cười nói: “Ừm, tôi thấy rồi.”

“Dạ?” Narand ngạc nhiên chủ thành đại nhân thấy cái gì cơ.

Nhưng từ những lời đối phương nói, anh ta có thể nghe ra được chút sủng nịch cùng dung túng dành cho bé con.

Nhưng mà Thẩm Tri Ôn lại không nói thêm gì nữa.

Vài giây ngắn ngủi mới rồi mà tựa như dài cả thế kỷ, ánh đèn nhạt màu hắt sáng lên mặt người đàn ông, khóe miệng tươi cười ôn hòa mà đầy tự phụ. Đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy, khiến người ta không tài nào nhìn thấy suy nghĩ trong lòng anh.

Ưu nhã thần bí lại nguy hiểm……

Giống như một con hung thú đang trốn trong bóng tối.

Nhưng ở nơi sáng sủa, anh lại trông hiền lành, dịu dàng như ánh trăng sáng.