Chương 11: Nữ Chính Là Người Xuyên Sách (Phiên Ngoại)

Đại học năm thứ ba.

Hạ Tình và Mộ Viễn nổi tiếng khắp toàn trường, trong mắt sinh viên đại học A. Bởi vì hai người kết hợp, không những không làm mọi người ghen ghét, phẫn nộ, ngược lại sôi nổi khen ngợi. Hai người bọn họ chính một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nhận được chúc phúc của mọi người.

Phòng học B, khoa diễn xuất, Mộ Viễn một thân áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean xanh sẫm, cả thân mình đều dựa vào trên cửa lớp học. Gió se se thổi qua khiến tóc mái hắn nhẹ nhàng bay theo, tạo cho người ta cảm giác “cảnh đẹp ý vui”.

Tiết chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, các sinh viên trong lớp cũng bắt đầu đi ra, Mộ Viễn đôi mắt hẹp dài nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang đi ra, khóe môi tự giác giương lên tạo thành một độ cong đẹp nhất. Các sinh viên nữ đi ngang qua chỉ có thể trợn mắt hốc mồm thiếu chút nữa nhìn đến rơi cả mắt.

Nam thần băng lãnh của trường cũng biết cười nha!

“A Viễn ca ca.” Hạ Tình đi đến trước mặt hắn.

“Ừm.” Hắn xoa xoa đầu nhỏ của cô nói: “Chúng ta đi lãnh chứng.”

“Cái gì mà đi lãnh chứng?” Cô tỏ vẻ không hiểu, bộ dáng ngây thơ chớp mắt nhìn hắn.

Đối với câu hỏi này của cô, hắn có chút ngượng ngùng, lỗ tai đã sắp đỏ đến ra máu. Thanh âm có chút thấp thỏm, “Tiểu Tình, bây giờ chúng ta đã đủ tuổi, phải thực hiện lời hứa lúc nhỏ. Chẳng lẽ, em có ý định thật hứa với lời hẹn ước của hai chúng ta?”

Hắn vừa nói xong, tuy khuôn mặt không có biểu tình gì nhưng bên trong tim đã đập loạn hết cả lên.

“Phụt.” Hạ Tình cuối đầu cười khẽ ra tiếng.

Đúng là không cưỡng lại được sự đáng yêu của nam chính!

“Em làm sao có thể quên, đi thôi!”

...

Đứng trước cục dân chính, cô cầm tấm chứng nhận kết học màu đỏ tươi, khóe môi cười đến ngọt ngào. Nhón chân lên hôn nhẹ vào đôi môi mỏng của hắn.

“Lão công, như vậy đã thực hiện lời hứa rồi nha, chỉ còn đợi anh kết hợp tạo ra một tiểu bảo bảo thật đáng yêu a.”

Lời nói của cô có chút bỡn cợt, khiến mặt hắn lại sắp nổi lên một tầng mây hồng. Nhưng nó giống như một viên kẹo đường đang ngấm vào trong lòng hắn, ngọt hơn cả mật ong.

Ánh mắt hắn nhu hòa nhìn cô, tiểu Tình rốt cuộc cũng thuộc về hắn, chỉ của riêng một mình hắn.

6 tháng sau.

Hôn lễ được tổ chức khá long trọng, toàn bộ đều được trang trí bằng vải sr màu hồng và trắng, kết hợp với vô số đá pha lê xung quanh nhìn thật giống với dải ngân hà và các ngôi sao sáng lắp lánh trên bầu trời.

Ba Hạ nắm tay Hạ Tình, thở dài một hơi có chút phiền lòng, “Vậy là ba mất đi công chúa rồi a.”

Trong hôn lễ.

“Hạ Tình tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Mộ Viễn tiên sinh làm vợ, dù hạnh phúc hay gian khổ, dù giàu có hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, vui sướиɠ hay buồn phiền, sẽ vĩnh viễn yêu cậu ấy, quý trọng cậu ấy, đối với cậu ấy trung thực, đến vĩnh viễn mai sau?”

Hạ Tình nhìn người đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, cô cười đến ngọt ngào nói: “Tôi nguyện ý.”

Mộ Viễn gắt gao nắm lấy tay cô, cùng cô thâm tình nhìn nhau, sau đó hôn nhẹ lên trái cô, thập phần ôn nhu.

“Anh yêu em.”

Sau 3 năm kết hôn, Hạ Tình cuối cùng thành công sinh cho Mộ Viễn một đôi song sinh.

Con gái tên là Mộ Nghiên, con trai tên là Mộ Trình, hai đứa bé được di truyền nhan sắc từ ba mẹ nên đặc biệt đáng yêu, hoạt bát.

“Lão bà, chẳng lẽ tối nay anh phải nhịn nữa sao?” Mộ Viễn thật sự ủy khuất, từ sau khi bà xã nhà hắn sinh ra hai đứa nhóc, hắn cảm thấy chính mình bị cho ra rìa a!

Rõ ràng là vợ của hắn, nhưng hắn căn bản không được sờ, không được ôm!

“Mami, tối nay con muốn ôm mami ngủ.” Cậu nhóc Mộ Trình hai mắt to tròn chớp chớp nhìn cô.

“Con nữa, con nữa.” Mộ Nghiên từ phía sau nắm lấy góc áo của cô lay lay.

Đáng yêu, hảo đáng yêu!

Hạ Tình tâm mềm thành một vũng nước, gật gật đầu đầu đồng ý, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn hắn vẻ mặt có chút áy náy nói: “Lão công, anh chịu khó một chút nga.”

Nói xong, một tay ôm Mộ Nghiên, một tay nắm lấy tay nhỏ của Mộ Trình đi vào phòng.

Thời điểm sắp đi vào phòng, cậu nhóc Mộ Trình còn quay đầu cười nhếch mép với hắn, trên mặt hiện tựa hồ hiện lên một dòng chữ “Con là người chiến thắng nha”.

“......”

Thân hình Mộ Viễn cứng đờ lại, mặt mũi tối sầm, nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một tiếng.

Con mẹ nó, hắn thật sự muốn trả hai đứa nhóc này trở về nơi sản xuất.

________

Tần Trăn Trăn về sau.

Trái lại với cuộc sống hạnh phúc được người đời chúc phúc của hai người, Tần Trăn Trăn bị phán 4 năm tù giam vì tội chủ mưu bắt cóc người.

Cô ta một thân hoang tàn mang dại, đầu tóc lù xù ngồi ở trong một góc của ngục giam, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Rõ ràng cô ta mới là nữ chính, cô ta mới là người đứng cùng với Mộ Viễn! Tại sao, tại sao cô ta hết thảy cô ta đều thua trên tay tiện nhân Hạ Tình kia chứ!

Dựa vào cái gì ả ta có tất cả, cô ta lại phải mất trắng!

Cô ta không cam tâm!

Nếu đã ép cô ta vào con đường này, cô ta căn bản không ý định sống tiếp nữa. Ánh mắt cô ta đảo qua cây bàn chải đánh răng được mài nhọn trên bàn, cầm lấy trực tiếp đâm vào trên cổ tay.

Máu trên tay cô ta chảy không ngừng, nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ sự đau đớn.

Thời điểm cô ta tỉnh dậy phát hiện chính mình đang nằm trên giường bệnh trắng xóa, cô ta không chết mà trở lại thế giới của chính mình?

Nhưng ba mẹ cô ta lại nói cô ta đã hôn mê 2 tháng rồi. Cô ta không tin đó chỉ là một giấc mộng, nhưng không tin thì phải làm như thế nào đâu?

________

Lời của tác giả: Thật ra Tần Trăn Trăn không sai, sai ở đây chính cô ta quá ngu ngốc. Kết cục như vậy chính ta cũng cảm thấy rất ổn!