Phất Tri dừng một chút, rút tay về, đứng vững nói: “Hôm qua không phải ta đã nói ngày mai mới được quay về sao?”
Ân Lĩnh Tây ngượng ngùng vò đầu nói: “Là như này sư tôn, các sư huynh sư tỷ ở chủ phong đều nhất quyết phải luận bàn với ta, nhưng ta không mạnh bằng bọn họ, bị đánh rất đau…… Liền trở lại.”
Thoạt nhìn quần áo trên người hắn so với lúc đi rách nát hơn không ít.
Ân Lĩnh Tây xin lỗi nói: “Sư tôn, ta khiến ngài mất mặt rồi.”
Hắn giấu hai tay ra sau lưng, làm ra dáng vẻ vô cùng hổ thẹn, trong lúc lơ đãng để lộ những vết bầm xanh xanh tím tím trên cánh tay cho Phất Tri nhìn, vết thương chất chồng trên da thịt trắng nõn, trông chói mắt cực kì.
Nơi nào đó dưới đáy lòng Phất Tri giống như bị người cứa qua, có chút nhói đau.
Hắn nghiền ngẫm thể hội loại cảm giác này một chút, một lát sau mới đưa lọ thuốc mỡ Cố Miên Lương đã cho hắn đưa qua: “Cầm dùng đi.”
Ân Lĩnh Tây hai mắt mở to, nhận lấy lọ thuốc cười nói: “Cảm ơn sư tôn!”
Nụ cười tươi sáng rực rỡ thật dễ dàng thu hút ánh nhìn, ánh mắt Phất Tri hơi dừng lại, ngay sau đó liền dời tầm mắt: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy cho ngươi tâm pháp, sau này lúc đi chủ phong cũng không sợ bị bắt nạt nữa.”
Kế tiếp gần một tháng thời gian, Phất Tri đều chuyên tâm dạy dỗ Ân Lĩnh Tây tu luyện.
Ân Lĩnh Tây cũng chịu được, không có nửa điểm lười biếng, sáng sớm tối muộn thỉnh an một lần, thậm chí tự tay nấu cơm, làm Phất Tri đã tích cốc nhiều năm lại lần nữa có thói quen một ngày ba bữa.
Nếu không phải mỗi đêm trăng tròn hắn đều tìm đến chỗ Phất Tri nếm thử chút ngon ngọt, thì quả thật chính là một đệ tử ba tốt.
……
Đêm đã khuya.
Phất Tri đứng bên cửa sổ, nhìn tiểu đệ tử còn đang đứng dưới tàng cây luyện tập chiêu thức mới, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú đuổi theo thân ảnh kia, không rời mắt dù chỉ là một chút.
Cảm giác rung động trong lòng mấy ngày này càng lúc càng gia tăng.
Vị tiểu đồ đệ hắn vừa thu được này thiên phú cực cao, rất nhiều phương diện chỉ cần chỉ điểm một chút liền hiểu, nhưng một số tư thế công kích luôn là không bắt được trọng điểm, cần hắn phải cầm tay dạy dỗ mới có thể tốt hơn một chút.
Nhưng…… Tư thế càng thân cận, cảm xúc xa lạ cuồn cuộn dưới đáy lòng hắn liền càng thêm rõ ràng.
Rất muốn lại gần thêm một chút, sau đó, lại gần thêm một chút.
Hắn bởi vì Chí Tịnh Cốt, chưa bao giờ rời khỏi Thương Ngô Phong quá lâu, đối với tình yêu thế gian vô cùng xa lạ, cũng không biết mình đang bị làm sao, thân ảnh Ân Lĩnh Tây ngày ngày khắc ở trong lòng, vứt đi không được, nhớ nhung suy nghĩ, tất cả đều là y.
Hắn xưa nay đã quen quạnh quẽ xa cách, cũng am hiểu ẩn nhẫn khắc chế, loại cảm xúc xa lạ này vẫn chưa biểu lộ trực tiếp ra ngoài.
Lá cây lác đác lưa thưa rơi xuống trong bóng đêm, Ân Lĩnh Tây xoay người vung kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chía về hướng Phất Tri đang đứng bên cửa sổ. Thấy hắn liền cười cười thu kiếm nói: “Sư tôn, ta có tiến bộ hơn chút nào không?”
Phất Tri gật gật đầu: “Lĩnh Tây, con vào đây.”
Ân Lĩnh Tây nghe lời đi vào: “Sư tôn có chuyện gì dặn dò?”
Phất Tri: “Thí luyện tân đệ tử rất nhanh liền đến rồi.”
Theo truyền thống của Thiên Diễn Tông, các đệ tử nhập môn được một tháng sẽ có một thí luyện, kiểm tra thành quả tu luyện của bọn họ trong khoảng thời gian này, sẽ có nguy hiểm nhất định, mục đích chính là tinh giản các đệ tử trong tông môn.
Nói cách khác, lần thí luyện này chắc chắn sẽ có thương vong.
Ân Lĩnh Tây hai mắt mở to: “Sư tôn, ta đã chuẩn bị tốt, sẽ không để ngài mất mặt!”
Phất Tri nhíu mày, tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì, dư quang thoáng nhìn, lại vô tình thấy được trong góc có một quyển sách rơi xuống, hắn dừng lại một chút hỏi: “Đó là đồ của con làm rơi sao?”
“Dạ?” Ân Lĩnh Tây quay đầu, đem quyển sách kia nhặt lên, nghi hoặc nói: “Cái này…… Hình như là sách của Thanh Vân sư huynh, hẳn là lúc huynh ấy đến đây quét tước dọn dẹp không cẩn thận làm rơi.”
Hắn tùy tay lật hai cái, ngay sau đó mặt mày sửng sốt.
Đây là một cuốn bí tịch tâm pháp《 Thôn Long Thập Bát Quyết 》, nhưng bên trong lại vẽ song tu đồ của hai nam tử, âu yếm triền miên, hết sức lộ liễu.
Phía sau hắn truyền đến âm thanh dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng lúc ngất xỉu bị hôn môi cũng sẽ tràn ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn.
Ân Lĩnh Tây ánh mắt đen tối, vuốt ve cuốn ‘ bí tịch ’ trong tay, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một nụ cười.
Rất nhanh hắn đã vội vàng xoay người, tròng mắt hiện lên vẻ hoảng loạn đem cuốn bí tịch này giấu sau lưng, dùng một lời nói dối sứt sẹo trả lời: “Không có gì đâu sư tôn, chỉ là một cuốn bí tịch bình thường mà thôi.”
Cái dạng này của hắn, cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra cuốn bí tịch kia có vấn đề.
Quả nhiên, sắc mặt Phất Tri hơi trầm xuống: “Là loại công pháp vi phạm lệnh cấm gì?”
“Không phải!!!”
Gần đây cũng có mấy lời đồn đãi, nghe bảo từng có người ở Thương Ngô Phong cảm nhận được ma khí, Phất Tri híp mắt nói: “Lấy ra, nếu Thanh Vân thật sự phạm sai, hành động này của con chính là bao che cho nó.”
Ân Lĩnh Tây nhấp môi, đem cuốn bí tịch mình giấu diếm chậm rì rì đặt lên bàn.
Ánh nến làm sườn mặt trắng nõn của Phất Tri nhiễm một tầng mật sắc, hắn rũ mắt nhìn cuốn bìa bí tịch khẽ đọc: “Thôn Long Thập Bát Quyết?”
Ngay sau đó, ngón tay thon dài mở ra trang đầu tiên.
Bức họa hoạt sắc sinh hương thẳng tắp đập vào mắt, trang giấy ố vàng cùng ngón tay Phất Tri giao nhau tạo ra vẻ gợϊ ȶìиᏂ khác, khiến người không thể dời mắt.
Phất Tri dừng lại một chút, một lúc sau mới lật sang trang thứ hai.
Ân Lĩnh Tây nhìn kỹ thần sắc của y, lại không phát hiện nửa phần dao động: “Sư tôn, người không tức giận sao?”
Đám nhân sĩ chính đạo không phải ghét nhất loại đồ vật này sao?
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt ở trận đại chiến kia, hắn còn chưa từng gặp qua dáng vẻ vị sư tôn này của mình tức giận đâu.
Ân Lĩnh Tây cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm hơi mang theo nghi hoặc của Phất Tri hỏi: “Vì sao phải tức giận? Mặc dù cuốn bí tịch này ta xem không hiểu, nhưng cũng không có liên hệ gì với Ma tộc, chỉ là tư thế này, quá kỳ quái……”