Quyển 1 - Chương 9: Ngất xỉu

Ân Lĩnh Tây thuận theo mà ngồi vào một bên.

Ảnh hưởng của hoan tình cổ càng lúc càng lớn, Phất Tri không chút để ý mà nghĩ. Nếu chờ đến thời hạn ba tháng, tử cổ hoàn toàn thành thục, có lẽ hắn thật sự sẽ làm ra một số chuyện khác người.

Sau một lúc lâu, hắn thấy Ân Lĩnh Tây đã điều tức không sai biệt lắm, liền chấp kiếm đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Bây giờ sao? Nhưng nếu mạnh mẽ phá vỡ Tỏa Tù Ngọc, không cẩn thận sẽ bị phản thương, sư tôn, chúng ta chờ thêm một chút cũng được mà.”

“Không cần.”

Nếu tiếp tục kéo dài, thời cơ sẽ không dễ nắm bắt.

Phất Tri ra ngoài hang động, bình tĩnh nhìn thoáng qua l*иg giam đang tỏa ra ánh lục nhàn nhạt trên không trung.

Tay phải hắn thủ thế, Đoạn Trần Kiếm lập tức rời vỏ!

Mũi kiếm không chút do dự thẳng tắp nhắm về phía tấm chắn, khoảnh khắc hai bên chạm vào nhau, kiếm quang màu bạc nháy mắt lan tràn, chiếu sáng bóng đêm, huyết khi đang sinh sôi cũng bị bức lui vài phần.

Tỏa Tù Ngọc một lần nữa hiện hình, rất nhanh liền phát ra tiếng nứt giòn tan thanh thúy, ngay sau đó đột nhiên nổ tung!

Phương thiên địa bị phong tỏa một lần nữa được ánh trăng bao phủ.

Cơ hồ cùng lúc, A Nhuyễn vội vàng nhắc nhở: “Chủ nhân, phản phệ bắt đầu rồi, bây giờ chưa phải thời điểm phản phệ nghiêm trọng nhất, ngài mau nhanh chóng trở về Thiên Diễn Tông!”

Trong cơ thể Phất Tri nổi lên từng cơn đau sắc bén, xương cột sống giống như bị người nghiền nát, đau đến tận xương tủy.

Hắn tay đặt lên môi ho nhẹ: Yên tâm, ta đã tính toán thời gian cẩn thận, sẽ không kém quá nhiều.

“Đi thôi.”

Phất Tri mang theo Ân Lĩnh Tây ngự kiếm hướng lên trời nhanh chóng bay về phía Thiên Diễn Tông, Khê Hữu đã rời khỏi hang ổ của mình, bởi vậy không cần lo lắng vấn đề an nguy của các đệ tử còn lại đang rèn luyện.

***

Chân núi Thiên Diễn Tông.

Bên trên 6000 thềm đá chính là chủ phong sừng sững hùng vĩ.

Lúc này sắc trời vẫn còn ảm đạm, nhưng đã mơ hồ thấy được tầng nắng sớm mỏng manh.

Một đạo kiếm quang màu bạc bỗng chốc từ chân trời rơi xuống.

Ân Lĩnh Tây có chút không nỡ buông tay khỏi eo của Phất Tri, từ trên thân kiếm Đoạn Trần đi xuống hỏi: “Sư tôn, chúng ta dừng ở nơi này sao? Vì sao không trực tiếp trở về Thương Ngô Phong?”

Đương nhiên là để đem lúc phần phản phệ này lợi dụng đến triệt triệt để để.

Phất Tri tuy không biết lần này phản phệ sẽ là cái gì, nhưng cũng không gây trở ngại hắn lợi dụng việc này.

Làm con sói lòng đầy ác ý này biết đúng mực một chút.

Linh khí trong kinh mạch Phất Tri sắp sửa khô cạn, nếu không phải có Đoạn Trần kiếm chống đỡ, sợ là hắn ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“…… Ngươi đi trước đi, vi sư còn có chút việc, đợi lát nữa sẽ đi chủ phong.”

Cơn đau thấu xương ở cột sống lưng khiến khuôn mặt hắn tái nhợt đến trong suốt, hàng mi rũ xuống khẽ run lên.

“Vi sư có chút việc với chưởng môn sư huynh, ngươi mau chóng về Thương Ngô Phong, đừng để người của Chấp Pháp Đường biết ngươi về sớm.”

Ân Lĩnh Tây trọng thương, hắn liền mang y từ thí luyện đệ tử trở về trước, việc này vốn không hợp quy củ, nhưng nếu hắn một hai bảo vệ, tự nhiên người khác sẽ không dám nói thêm gì.

Nhưng với tình trạng thân thể của hắn bây giờ, tất nhiên sẽ hôn mê một đoạn thời gian, nếu không có hắn che chở, người của Chấp Pháp Đường lại không tin một đội người của Ân Lĩnh Tây đυ.ng phải Quỷ Vương, tiểu đồ nhi này của hắn sợ là không tránh được một hồi trách phạt.

Ân Lĩnh Tây hỏi: “Sư tôn muốn ta tự mình trở về sao?”

Khoảng cách giữa Thương Ngô Phong với Chủ phong vẫn có chút xa, hắn lại mình mang trọng thương, tuy vẫn có thể dùng linh lực, nhưng tự mình trở về thật sự là có chút gian nan.

“Ừm.”

“Sư tôn……”

“Trở về.”

Ân Lĩnh Tây còn muốn giả nộ ngoan ngoãn lại bị Phất Tri đánh gãy.

Hắn hơi nhướng mày thuận theo nói: “Con biết rồi, sư tôn.”

Chờ đến khi thân ảnh hắn biến mất, Phất Tri mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn phía chủ phong.

Linh lực trong cơ thể đã không đủ để hắn tiếp tục ngự kiếm phi hành, đau đớn phản phệ cơ hồ muốn đem hắn nuốt chửng.

Hắn sốt ruột ra ngoài nên không mang theo linh ngọc truyền âm, nếu muốn sư huynh biết được tình huống hiện tại của hắn, hắn đành phải đi từng bước một, bò lên đến chủ phong.

A Nhuyễn ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân…… Ngài thật sự muốn tự mình đi lên sao?”

Bậc thang nối liền từ chân núi đến chủ phong có một áp lực mỏng manh, là để phòng ngừa người thường vào nhầm nơi này, căn bản đối với tu sĩ ảnh hưởng không lớn, nhưng với tình trạng của Phất Tri hiện giờ, tầng cấm chế mỏng manh này giống như một tầng núi cao, nặng nề đè trên sống lưng hắn.

Phất Tri: Đương nhiên là không rồi, ngươi cứ chờ đi.

Kiếm Tôn một thân bạch y như tuyết, không nhanh không chậm bước qua từng chiếc bậc thang đi đến chủ phong, tay phải cầm kiếm, nhìn thoáng qua, tựa như tiên nhân đang nhàn nhã tản bộ trong rừng, nhìn không ra chút khác thường nào.

Ân Lĩnh Tây trốn trong chỗ tối lẳng lặng quan sát một phen, nghi hoặc trong lòng càng sâu.

Theo lý mà nói, hoan tình cổ hiện tại đã dần thâm nhập, sư tôn đối với hắn sẽ càng lúc càng để ý, sao có thể để hắn đang một thân thương tích một mình trở về?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?

Hai mày Ân Lĩnh Tây càng nhăn chặt, lúc hắn đang định rời đi, lại nghe thấy một tiếng kêu rên cực thấp, làm bước chân hắn dừng lại ——

Nơi bậc thang giữa sườn núi, Kiếm Tôn thần sắc lãnh đạm bước chân dừng lại, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút đi toàn bộ, thái dương chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng lung lay, giống như chịu đựng không nổi nửa quỳ trên bậc thang, bàn tay gắt gao nắm lấy Đoạn Trần kiếm, khớp xương nổi lên từng đường xanh trắng.

Rõ ràng đang rất đau, lại cố gắng nhịn xuống, không cho mình phát chút âm thanh.

Dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng, nhỏ giọt lên rêu xanh trên bậc thang, vẽ lên từng đóa hoa diễm lệ.

Trái tim Ân Lĩnh Tây giống như bị người véo nhẹ một cái, hắn theo bản năng xem nhẹ loại cảm giác xa lạ này.

Hắn híp mắt nhìn Phất Tri thật lâu, nghĩ thầm nói: Thật xinh đẹp.

Kiếm Tôn cố gắng hòa hoãn lại một chút, chống kiếm giữ cho thân thể không ngã xuống, mi mắt rũ xuống, chợt tầm mắt bị bóng tối xâm chiếm, trời đất quay cuồng, ngay sau đó linh thức dần rơi vào hôn mê.