Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sổ Tay Ho Ra Máu Của Mỹ Nhân Thượng Thần

Quyển 2 - Chương 5: Trân Bảo Các

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn lấy đống cỏ trong áo ra để trong tay ước lượng, không biết suy nghĩ cái gì, thế nhưng không ngay lập tức ném đi, mà cứ như vậy một tay cầm, một tay khác xách chim nhỏ, trở về phiến rừng trúc mà bọn họ đang ở.

Thiếu niên không thể trở lại phòng mình nghỉ ngơi, bị Cố Miên Lương dùng dây trói yêu treo lên một cây trúc lớn.

Cây trúc khom xuống thật sâu, tay chân thiếu niên bị trói chặt, tư thế giống như một con rùa đen, trên làn da tinh tế mơ hồ xuất hiện vết đỏ, đôi mắt phượng của y trợn to lộ ra vẻ không dám tin, môi đỏ bởi vì khϊếp sợ mà khẽ nhếch.

Nhưng không phải đang tức giận như Cố Miên Lương đã nghĩ.

Thiếu niên nhìn tứ chi mình bị trói chặt, mặt nhỏ ửng đỏ, dung nhan lại càng diễm lệ thêm vài phần, ngượng ngùng giật giật ngón tay, ngượng ngập nói: “Nghĩa phụ hiểu biết thật nhiều.”

Cố Miên Lương: “……”

Rốt cuộc y đã học những thứ gì ở tộc học vậy?

Hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi đến tộc học là để ngươi học thiên phú chủng tộc, không phải là để học mấy thứ lung tung rối loạn này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, việc của ngươi chính là đột phá Nguyên Anh, sớm ngày đắc đạo.”

Chẳng lẽ là hắn thật sự dạy sai cách rồi sao?

Thiếu niên héo rũ lên tiếng: “Ầy, nghĩa phụ, người muốn đánh ta sao?”

Cố Miên Lương thấy y chịu nhận sai, vừa muốn dạy dỗ thêm mấy câu thì buông tha cho y, lại thấy thiếu niên ngẩng đầu, thẹn thùng nói: “Người muốn đánh ta cũng không phải không thể.”

Tiểu tước nhi ý bảo Cố Miên Lương đi xem cành trúc mảnh khảnh gần đó, nâng cằm tự phụ nói: “Nghĩa phụ có thể dùng cái này đánh ta, Thanh Điểu đã nói cho ta, thứ này đánh sẽ không đau, dấu vết đánh ra còn rất xinh đẹp.”

Thiếu niên ngượng ngùng khụ khụ, chân thành tha thiết lại nhiệt liệt: “Nghĩa phụ sinh chim nhỏ cho ta, ta sẽ cho nghĩa phụ đánh.”

Cố Miên Lương trầm mặc thật lâu.

Chưa từng có người nào phổ cập cho hắn mấy thứ này, bây giờ lại bị con chim con mà hắn một tay nuôi lớn thình lình nhét vào đầu.

Cố Miên Lương chậm rãi đứng thẳng, vẻ mặt không chút biến hóa, trước ánh mắt sáng quắc của tiểu tước nhi, hắn không nhanh không chậm nhét đám cỏ trong tay vào bụng thiếu niên.

Vân Phù cúi đầu nhìn bụng mình, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt có chút vi diệu.

Một lúc lâu sau, thiếu niên châm chước nói: “Thì ra nghĩa phụ lại có đam mê này, nhưng cũng không phải không thể…… Ưm?”

Cố Miên Lương lấy ra một chiếc khăn gấm, chặn lại cái miệng nhỏ không ngừng nói mấy lời xằng bậy của thiếu niên, trong ánh mắt khϊếp sợ của y, hắn rũ mắt bình tĩnh nói: “Phơi ở đây một đêm, để gió giúp ngươi thanh tẩy đầu óc.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhưng không trở về phòng mình, mà là đến gian nhà gỗ thứ ba, phịch một tiếng, cánh cửa liền gắt gao đóng lại, sau đó không còn ra nữa.

Thiếu niên dại ra một hồi, cuối cùng cũng phản ứng lại, hướng về phía gian nhà gỗ thứ ba ưm ưm mấy tiếng, sau một lúc lâu, mới héo rũ cúi đầu, chấp nhận lần đầu tiên đi tìm chim mái của bản thân đã thất bại.

Một lát sau, thiếu niên lại sâu kín ngẩng mặt, nhìn gian nhà gỗ thứ ba mà mình chưa bao giờ đi vào kia, cấm chế bên trên chợt lóe sáng rồi biến mất.

Thiếu niên vẻ mặt nhơ ngác như đi vào cõi thần tiên.

Vân Phù không biết nghĩa phụ làm cái gì bên trong, chỉ là mỗi khi đối phương từ trong đó đi ra tâm tình đều sẽ không tốt, thỉnh thoảng sẽ nhìn mặt hắn mà xuất thần.

Ài.

Thiếu niên thở dài, lại nhịn không được đắc ý.

Nghĩa phụ nhất định là thích hắn, hắn lớn lên đẹp như vậy, sao có thể cưới không được chim mái mình muốn?

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Phù ngủ đến mơ mơ màng màng, trói buộc trên người đột nhiên buông lỏng, ngã trên mặt đất.

“Ai u……”

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, xoa xoa eo mình, cả giận nói: “Ai?!”

Không biết eo của chim trống phải cẩn thận yêu quý sao?!

Ngẩng đầu liền bắt gặp Cố Miên Lương vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt, lửa giận trong mắt thiếu niên bỗng chốc biến thành ý cười ngọt nị, “Nghĩa phụ!”

Cố Miên Lương ném mấy cuốn sách cổ hắn lấy từ tộc học vào trong lòng ngực y, lãnh đạm nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”

Phất Tri vội vàng đứng dậy, xoa xoa cánh tay bị trói đến đau nhức, “Nghĩa phụ, người đi đâu vậy?”

Cố Miên Lương: “Trân Bảo Các.”

Phất Tri mờ mịt hồi lâu.

Trân Bảo Các? Nghĩa phụ đi đến đó làm gì?

Còn chưa để hắn hỏi ra, Cố Miên Lương đã biến mất tại chỗ. Phất Tri đành phải cất mấy cuốn sách cổ vào một túi vải nhỏ rồi đi đến tộc học.

……

Tộc học Yêu tộc, gần như là giảng đường của vạn tộc, căn cứ huyết mạch chủng loại cao thấp, phân thành bốn cấp học Thiên Địa Huyền Hoàng.

Phất Tri thân là huyết mạch cuối cùng của Xích Vũ tốc, tự nhiên sẽ chiếm cứ vị trí tôn quý nhất trong học đường chữ thiên —— Hàng cuối cùng.

Là nơi không dễ gây chú ý cho phu tử nhất.

Dung mạo thiếu niên tinh xảo đẹp đẽ, một thân hồng y rực rỡ vô trù, vừa đến đã trở thành tiêu điểm chú mục, vô số thiếu chủ các tộc đang trong thời kì tìm bạn đời hận không thể đem tròng mắt dán luôn trên người hắn.

Phất Tri buồn bực ngồi trước bàn nhỏ của mình, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mép bàn, không biết hắn đang nghĩ gì, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài phần chán nản.

Người bạn học thuộc tộc Thanh Điểu Liễu Ngạn ngồi bàn trước quay người, hướng thiếu niên nháy mắt hỏi: “Thế nào rồi, tối hôm qua có thuận lợi không?”

“Đừng nói nữa.” Vân Phù lấy tay nâng má, lộ ra vết trói đỏ lừ dưới cổ tay áo, trên làn da trắng nõn như ngọc ngó sen vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt Liễu Ngạn sáng ngời, vẻ mặt bát quái thò qua hỏi: “Chủ ý ca nghĩ ra cho ngươi không tồi đi, đêm qua hẳn là chơi vô cùng vui vẻ……”

“Không phải, ngươi suy nghĩ nhiều,” Phất Tri buông tay, “Chỉ là bị người ta trói cả đêm mà thôi, ngươi cũng biết làn da của Xích Vũ tộc chúng ta từ trước đến nay đều rất mẫn cảm, thứ trên người ta đều là do dây thừng thít ra.”

Ánh mắt Liễu Ngạn càng thêm kỳ dị, “Chim mái ngươi chọn thật đúng là rất biết chơi.”

“……”

Quên đi, giải thích cũng vô dụng.

Vân Phù: “Kỳ thành thục của ta sắp tới rồi, nhưng hắn vẫn không đồng ý làm phối ngẫu của ta, làm sao bây giờ đây.”

Liễu Ngạn nâng cằm chỉ phía trước: “Ta cảm thấy tên Phong Dương kia cũng không tồi, ài, không phải ngươi đã được các trưởng lão trong tộc đặc phê có thể có nhiều phối ngẫu rồi sao, hay trước cứ tìm đại một người vượt qua kỳ thành thục lần này đi?”

Ở bàn thứ ba đằng trước, có một thanh niên mày kiếm mắt sáng đang ngồi, mái tóc ngắn gọn gàng, trên cổ là một vòng nanh sói, dáng người thon chắc, cực có sức bật.

Thiếu chủ Lang tộc, Phong Dương.

Hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, vừa thấy Vân Phù Tri nhìn qua, lập tức ngồi thẳng tắp, đôi mắt màu xanh lục thần bí lại thâm thúy như rừng rậm, mà lúc này hai cái tai sói của hắn đã nhịn không được xông ra, run run rẩy rẩy, có vẻ vô cùng khẩn trương.
« Chương TrướcChương Tiếp »