Quyển 2 - Chương 4: Dù sao cái nên biết, ta đều đã biết hết rồi

Ánh trăng trong trẻo, mặt hồ tĩnh lặng, nhưng Cố Miên Lương lại chẳng có chút tâm tư nào để thưởng thức, giọng nói hắn hơi trầm xuống: “Tộc học còn dạy ngươi cái gì nữa?”

Đám lão thất phu kia, thật đúng là cái gì cũng dám dạy.

Thiếu niên cười giống cáo nhỏ vừa trộm nho thành công nói: “Nghĩa phụ, người đoán xem?”

Y nhìn Cố Miên Lương, đợi nửa ngày cũng không chờ được phản ứng khác của hắn, lập tức không thú vị hừ một tiếng, môi đỏ liếʍ vành tai Cố Miên Lương, ngậm vào trong miệng, thanh âm có chút mơ hồ không rõ: “Dù sao cái nên biết, ta đều đã biết hết rồi.”

Xích vũ nhất tộc bây giờ cũng chỉ dư lại một mình Vân Phù, không chỉ có tộc học, ngay cả toàn bộ Yêu tộc đều rất để bụng với việc tìm phối ngẫu của y.

Từng cuốn xuân cung đồ tinh phẩm trân quý được nhét đầy án thư của y, đặc biệt là người bạn thuộc thanh điểu tộc ngồi trước bàn học của y, mỗi ngày đều lén lấy đọc, xem đến máu mũi chảy ròng.

Còn có mấy trưởng lão gia gia quản lý gia phả của Yêu tộc, bọn họ đều hận không thể thay y tìm mười tám chim mái, sinh một trăm tám mươi chim nhỏ.

Nghĩ đến đây, trong mắt thiếu niên nhịn không được hiện lên vẻ lo lắng, sốt ruột nhìn cái bụng nhỏ của Cố Miên Lương, giống như bên trong đã có chim non của mình: “Nghĩa phụ, người muốn sinh bao nhiêu chim nhỏ.”

Thiếu niên nghiêm túc nói: “Nếu không nhanh mang thai chim nhỏ, nói không chừng mấy trưởng lão của Yêu tộc sẽ tìm thêm cho ta mấy chim mái khác, nhưng ta chỉ muốn người làm chim mái của ta thôi.”

Lần đầu biết Cố Miên Lương biết được chú chim nhỏ hắn nuôi lớn lại có tâm tư này với hắn, nhưng nhìn vẻ mặt của y, hẳn là cũng không biết cái gì là yêu.

Có lẽ chỉ là bởi vì thân cận với hắn quá lâu, mới sinh ra loại ý tưởng này.

Hắn chậm rãi xua tan dược tính trong cơ thể, lãnh đạm nói: “Ta không phải chim mái.”

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Càng sẽ không mang thai chim nhỏ.”

Thiếu niên quả nhiên nóng nảy, mắt phượng xinh đẹp ánh lên chút giận dữ, vẻ mặt bất mãn, hiển nhiên không tin lời Cố Miên Lương.

Cố Miên Lương nói như thế nào cũng là người nhìn y lớn lên, thấy biểu tình này của y, thái dương dật dật, tức khắc sinh ra dự cảm không ổn.

“Ngươi……”

Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên suy sụp: “Ta không nghe! Nghĩa phụ gạt người, tộc học nói người ta thích đều có thể là chim mái của ta, ta thích người, vậy chim mái của ta chỉ có thể là người.”

“……”

Kể từ khi Cố Miên Lương đi vào Yêu tộc đã rất lâu không xuất hiện sát tâm, nhưng lúc này hai chữ ‘ tộc học ’ lại dễ dàng khiến hắn nổi lên sát ý đã lâu không có.

Có lẽ lúc ấy hắn không nên vì muốn chim nhỏ có hoàn cảnh sống bình thường mà lựa chọn tới Yêu tộc định cư.

Trong lúc đang Cố Miên Lương suy nghĩ, thiếu niên đã tức giận kéo mở y phục hắn.

Cố Miên Lương: “……”

Hắn còn chưa kịp nói gì, lại thấy tiểu tước nhi lôi ra một nắm cỏ lớn mềm mại mát lạnh từ mép tổ chim bên cạnh, dùng bàn tay mảnh khảnh vo tròn lại, sau đó nhét vào trong y phục của hắn.

Chỗ bụng Cố Miên Lương phông lên một bọc lớn.

Thiếu niên ánh mắt đắc ý, ôn nhu sờ bụng nhỏ của hắn, “Nghĩa phụ người xem, không phải phồng lên rồi sao?”

Hắn nghiêng tai dán lên bụng Cố Miên Lương, bản năng của chim trống làm hắn nhịn không được đi che chở nơi đang phồng lên kia, lẩm bẩm nói: “ Bây giờ bên trong là cỏ, nhưng sau này sẽ là bé con của chúng ta.”

Thiếu niên nhìn Cố Miên Lương, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nghĩa phụ, người thật đẹp.”

Ánh trăng trong trẻo chiếu vào tổ chim, mỹ nhân tóc trắng hô hấp hơi loạn, tóc dài hỗn độn, ánh mắt u ám, khí thế bức nhân, nhưng bụng lại nhô lên một khối, trông có chút buồn cười.

Kỳ thành thục của thiếu niên đã đến, trong người ngứa ngáy bịn rịn, nhịn không được hóa thành hình thái xích điểu, theo bản năng lấy một tư thái che chở, bảo hộ Cố Miên Lương dưới cánh chim của mình.

Xích điểu hót lớn một tiếng, biểu thị công khai vật mình sở hữu.

Nhưng mà còn chưa kịp líu lo xong, đã bị ép im bặt.

Xích điểu bị một bàn tay thon dài nắm lấy sau cổ, giây tiếp theo bỗng chốc hóa thành một con chim nhỏ bé bằng lòng bàn tay, tiếng hót sung sướиɠ tức khắc biến thành tiếng quang quác giãy giụa.

Cố Miên Lương không biết đã ngồi dậy từ khi nào, áo ngoài tán loạn, hắn híp mắt nhìn chú chim nhỏ trong tay, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ: “Vân Phù, lá gan thật lớn.”

Chim nhỏ hung dữ ba ba nhìn hắn mắng: “Chi chi chi chi chi!"

Mỏ chim nhỏ vàng nhạt thừa dịp Cố Miên Lương không chú ý, ở bên môi hắn mổ nhẹ một cái, lưu lại một cái chấm đỏ nho nhỏ bên miệng.

“……”

Tiểu tước nhi bị hắn xách đi, đôi mắt to cỡ hạt đậu thấy chấm nhỏ bên miệng của hắn tức khắc vừa lòng, đĩnh bộ ngực nhỏ, vui vẻ phẩy phẩy lông chim.

Cố Miên Lương sờ miệng mình, thật lâu sau, mới chậm rãi đứng dậy, đường cong mềm mại nơi bụng làm hắn dừng lại theo bản năng, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.