Quyển 2 - Chương 2: Vân Phù

Ngọn lửa liếʍ máu trên mặt đất huyết, nhiệt độ bỏng cháy cùng mùi máu tanh gay mũi kết hợp lại với nhau, khiến người ta nghẹt thở.

Ánh nước trong mắt tiểu nam hài rơi xuống rào rạt, giữa mày có một ấn ký đuôi xích vũ, trong đôi mắt màu trà xinh đẹp chứa đầy vẻ kinh sợ, chọc người thương tiếc.

Trên cổ nam hài đeo một sợi tơ hồng, bên trên là một miếng ngọc tinh xảo.

Cố Miên Lương dùng bàn tay dính máu cầm lấy miếng ngọc kia, chỉ thấy dưới đáy miếng ngọc kia có khắc một chữ nho nhỏ ——

Phù.

Mái tóc bạc của hắn chảy xuống, đôi con ngươi vàng nhạt lóe lóe, giống như lâm vào đoạn hồi ức nào đó, hồi lâu sau mới khàn giọng lẩm bẩm: “Phù… A Phất……”

Tầm mắt hắn chậm rãi dời lên, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nam hài, vươn tay, chậm rãi chế trụ cổ y, thanh âm ôn nhã.

“Ngươi tên là gì?”

Trong tiếng lách tách của ngọn lửa, tiểu nam hài bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, bàn tay bụ bẫm ra sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ta tên… Ta tên là Vân Phù……”

Cố Miên Lương buông tay, tiểu nam hài rơi xuống mặt đất, sợ hãi run rẩy, xích vũ giữa mày hắn tỏa ra ánh đỏ, sắp không khống chế được biến về nguyên hình.

Nam nhân mắt vàng không biết nghĩ gì mà xuất thần, sau đó lại không màng tiểu nam hài giãy giụa, xách y vào tay, lại tỉ mỉ nhìn nhìn gương mặt của y, thấp giọng nói: “Giống……”

Nói xong, ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng điểm giữa mày tiểu nam hài, linh lực màu xanh lơ hình thành một pháp trận phong ấn, dễ dàng tiến vào linh thức của y.

Sợ hãi trong mắt tiểu nam hài đã biến mất không thấy, thay thế vào đó là sự ngây thơ mờ mịt, giống như chim non vừa ra đời.

Cố Miên Lương ôn nhu mỉm cười: “Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là nghĩa phụ của ngươi.”

“Nghĩa… Phụ……?”

“Đúng vậy.”

Tiểu nam hài không chịu nổi mỏi mệt, cuối cùng vẫn hóa thành một tiểu hồng tước (chim đỏ nhỏ), cuộn tròn trong lòng bàn tay của Cố Miên Lương, ỷ lại mà cọ cọ.

Nam nhân tóc bạc chậm rãi đứng lên, nhìn chú chim nhỏ xíu trong lòng bàn tay, chậm rãi thu lại năm ngón tay, giống như một cái l*иg giam, bảo hộ chim nhỏ ở trong.

Ánh lửa đầy trời dần dần đi xa.

——

300 năm sau.

Yêu tộc tọa lạc tại Cửa Vực Tuyên Mộ.

Trên một vùng cát đỏ như lưu sa, một cây đằng già cao lớn thảnh thơi che khuất cả một vùng trời, một thiếu niên tầm mười chín tuổi ngậm một phiến lá cây, giơ tay che đi ánh dương lẻ loi rơi xuống giữa rừng núi rậm rạp.

Âm thanh của cây đằng già thô lệ chậm rãi: “Vân Phù, ngươi mà còn không về nhà, nghĩa phụ của ngươi sẽ đến thật đó.”

Thiếu niên được gọi là Vân Phù đứng dậy duỗi eo, lộ ra gương mặt với dung nhan tuyệt diễm, trong đôi mắt phượng là sự trương dương giảo hoạt, đôi môi đỏ thắm như điểm son, kiêu ngạo lại tự phụ.

Hắn nhìn sắc trời còn sớm, bĩu môi nói: “Lại gạt ta.”

"Hôm nay vừa tan học, tên Phong Dương của Lang tộc kia lại chặn đường ta, muốn ta trị thương cho hắn.” Vân Phù chống cằm buồn bực: “Thiên phú trị liệu của Xích Vũ nhất tộc ta đâu thể lãng phí chơi được.”

Cây đằng già cười ha hả nói: “Ngươi không phải tiểu y tiên sao?”

Vân Phù: “Yêu tộc nào có dễ tu thành tiên như vậy?”, Hắn lưu loát xoay người nhảy xuống: “Ta đi đây, ngày mai lại đến.”

Cây đằng già nhắc nhở hắn: “Ngươi tên nhóc nghịch ngợm này, kỳ thành thục của ngươi hình như sắp đến rồi đi, nắm chắc thời gian tìm một phối ngẫu, bằng không đến lúc đó người chịu tội lại là ngươi, ta thấy tên Phong Dương kia cũng không tồi.”

Vân Phù bực, mắt phượng nén giận, xinh đẹp kinh người: “Ta không thích hắn, ta đã chọn được phối ngẫu rồi!”

Hắn hóa thành một con chim nhỏ to bằng bàn tay bay đi, hầm hừ nói: “Đợi mấy ngày nữa ta sẽ tha hắn đến tổ của ta.”

Giữa không trung.

A Nhuyễn: 【 Ngài đã nghĩ ra nên công lược tham dục như thế nào chưa? Chúng ta đã chơi 300 năm rồi, mà thanh tiến độ chỉ mới được 40%. 】

Hơn nữa còn tăng trưởng theo thiên hướng thân tình.

So sánh với tiến độ thu hồi mảnh nhỏ thứ nhất quả thực là tốc độ rùa bò.

Phất Tri thở dài: 【 Nghĩa phụ là mỹ nhân trong lòng ta, ta không nỡ làm tổn thương hắn. 】

A Nhuyễn: 【…… Hắn chính là ngài. 】

Phất Tri: 【 Đời trước không nghĩ đến Cố Miên Lương là tham dục, lỡ dùng thân phận Kiếm Tôn xoát đầy độ hảo cảm của hắn rồi, lần này lại phải dùng một thân phận mới làm hắn yêu ta, độ khó so với sắc dục hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc……】

A Nhuyễn nỗ lực xem nhẹ sự hưng phấn trong giọng nói của chủ nhân: 【 Chủ nhân có thể cho hắn biết ngài chính là Kiếm Tôn. 】

Phất Tri từ từ nói: 【 Vậy ngươi nói ta nên chứng minh bản thân vì sao còn sống như thế nào? Hơn nữa như vậy không thú vị chút nào, ta muốn nhìn mỹ nhân rơi lệ. 】

A Nhuyễn: 【…… Đều nghe theo chủ nhân. 】

Chú chim nhỏ đỏ rực bay xuyên qua những đám mây, cuối cùng dừng lại trong rừng trúc cách tộc học của Yêu tộc không xa.

Rừng trúc chỉ có một căn nhà gỗ ba gian đơn giản.

Cửa nhà gỗ bị người đẩy ra, một nam tử thanh y đầu bạc từ bên trong đi ra, hắn ngước mắt nhìn phía không trung, hướng chú chim nhỏ vươn tay.

Chim nhỏ đậu vào lòng bàn tay hắn, phẩy phẩy cái cánh nhỏ, vui vẻ nói: “Nghĩa phụ!”

Đồng tử Cố Miên Lương đã khôi phục lại thành màu đen bình thường, hắn ừ một tiếng, dịu dàng giúp Phất Tri chải vuốt lông chim, sau đó dừng lại một chút, tăng lực đạo lên vài phần, “Vân Phù, trên người của ngươi có mùi của Lang tộc.”

Chim nhỏ vội vàng cáo trạng: “Là do tên Phong Dương kia đó, hắn nói hắn thích ta, muốn ngủ với ta, ta tức giận mới đánh hắn một trận!”