Quyển 1 - Chương 20: Đột phá trúc cơ

Chính thức bước vào Trúc Cơ chính là một ngưỡng cửa cực kì quan trọng trong con đường tu tiên, tuy không quá hung hiểm, nhưng cũng cần trưởng giả ở bên hiệp trợ dẫn dắt.

Nhưng vừa mới dứt lời, chính hắn liền dừng lại.

Hai ngày nay, Ân Lĩnh Tây đã tới rất nhiều lần.

…… Là chính hắn có ý nghĩ xằng bậy với đồ đệ của mình, mới tránh né đến tận bây giờ.

Nhưng Ân Lĩnh Tây lại suy yếu khụ khụ hai tiếng, hiểu chuyện nói: “Là ta quên mất, sư tôn chớ trách.”

Ở nơi Phất Tri không nhìn thấy, khóe miệng hắn hơi nhếch.

Hắn là Ma tộc, sao có thể thật sự lấy phương thức tu tiên lại đột phá Trúc Cơ lần nữa? Chẳng qua khi hắn ở trong trạng thái này của hoán hình đan sẽ không tự giác hấp thu linh khí, bởi vậy tạo thành hỗn loạn mà thôi.

Lần trước ở cảnh trong mơ hắn đã chơi hơi quá tay, chỉ đành mượn dùng cơ hội này đột phá cục diện bế tắc.

Nói xong, ánh mắt hắn liền rơi xuống gương mặt Phất Tri, quả nhiên, trên khuôn mặt lạnh lùng như ngọc lúc này hiện lên một tia mất tự nhiên.

Ân Lĩnh Tây thấy đã đạt được mục đích liền thu, an phận nhắm mắt lại, mặc cho Phất Tri chải vuốt hơi thở hỗn loạn trong cơ thể mình.

……

Trăng đã lên cao.

Thiếu niên dung mạo anh tuấn ngồi xếp bằng bên trong đại điện, bên cạnh hắn là và Tụ Linh Trận vô cùng xảo diệu.

Linh khí thuần khiết uyển chuyển nhẹ nhàng tụ lại xung quanh Tụ Linh Trận, chậm rãi tiến vào cơ thể Ân Lĩnh Tây, lại chậm rãi tràn ra.

Phất Tri yên lặng đứng ở một bên, không dấu vết đem những việc này thu vào đáy mắt.

A Nhuyễn cũng đi theo tò mò hỏi: 【 chủ nhân, hắn muốn làm gì a. 】

Đầu ngón tay Phất Tri gõ gõ: 【 Nhìn không ra sao? Hắn đây là muốn câu dẫn ta. 】

A Nhuyễn nhìn người trong Tụ Linh Trận vẫn luôn không nhúc nhích, mờ mịt hỏi lại: 【…… Câu dẫn? 】

Phất Tri bên này còn chưa trả lời, bên trong Tụ Linh Trận đã xảy ra chuyện.

Chỉ thấy trận pháp vỗn đang rắn chắc ổn định đột nhiên chấn động! Dòng chảy linh lực bên trong chợt hỗn loạn, thiếu niên theo đó cũng phun ra một búng máu.

Kiếm Tôn nghe được rõ ràng, trong lòng căng thẳng, không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt đột phá Trúc Cơ thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, hắn vội vàng đánh tan Tụ Linh Trận, ba bước thành hai bước đi vào.

Linh lực bạc đã được điều động đến đầu ngón tay, lúc hắn đang chuẩn bị thăm dò tình huống của tiểu đồ đệ thì bất ngờ đúng lú này, Ân Lĩnh Tây đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm đột nhiên mở bừng mắt.

Màu mắt đỏ lừ, giữa mày thoáng hiện lệ khí.

Trên gương mặt anh tuấn ôn hòa hiện ra vài phần yêu dị.

Phất Tri cảm ứng được hơi thở hỗn loạn của hắn, trong lòng trầm xuống.

Dáng vẻ này là tẩu hỏa nhập ma rồi!

Phất Tri ngồi xổm xuống trước mặt hắn, thấp giọng hỏi: “Lĩnh Tây, ngươi còn nhận ra vi sư sao?”

Đầu ngón tay ấn chứa linh lực chạm vào tay Ân Lĩnh Tây, ý đồ giảm bớt tình trạng hỗn loạn trong cơ thể hắn lúc này.

Tẩu hỏa nhập ma cũng không phải chuyện đùa, một khi không cẩn thận, kết cục chính là thân tử đạo tiêu, chưa kể bản thân tiểu đồ đệ của hắn cũng chỉ có chút tu vi đó.

Mà để dẫn đến tình trạng ngày hôm nay, bản thân hắn cũng phải chịu một phận trách nhiệm, thân là sư tôn của y, lại bởi vì nảy sinh tâm tư không nên có với đồ đệ mà bỏ bê dạy dỗ, mới dẫn đến sự cố khi Ân Lĩnh Tây đột phá Trúc Cơ.

Kiếm Tôn đem trách nhiệm đều ôm hết lên người mình, trong lòng càng thêm áy náy.

Lụa đen bao trùm hai mắt hắn, tựa như gió minh nguyệt trên bầu trời bị mây đen che khuất, càng thêm mông lung, làm người trộm sinh ra du͙© vọиɠ muốn chiếm làm của riêng.

Ân Lĩnh Tây di chuyển, từ từ nghiêng người, càng lúc càng gần, những ngón tay nóng bỏng đến dọa người của hắn đột nhiên siết chặt cổ tay lạnh lẽo của Phất Tri.

Phất Tri giống như bị bỏng rụt tay lại, lại bị đối phương nắm chặt không buông.

Trong lòng hắn tức khắc sinh ra chút cảm giác quái dị, trầm giọng nói: “Bảo trì thanh tỉnh —— ưm!”

Ân Lĩnh Tây giống như sói săn mồi đã đến lúc ngủ đông, hắn im lặng không một tiếng động phi thân đến, cắn lên đôi môi mỏng hồng nhạt của Phất Tri.

Phất Tri cả người tê rần, ngón tay không tự giác nắm chặt vạt áo trắng toát đang rơi trên mặt đất, trong cổ họng tràn ra một tiếng nức nở, nhưng tất cả đều bị nuốt hết giữa răng môi hai người.

Một cái tay khác của Ân Lĩnh Tây giữ chặt sau đầu Phất Tri, ở trong khoang miệng của không ngừng công thành đoạt đất, đôi môi mỏng của Phất Tri rất nhanh đã bị mυ"ŧ thành màu đỏ thắm diễm lệ.

Hắn…… Hắn là sư tôn của y!

Ân Lĩnh Tây…… Ân Lĩnh Tây sao hắn dám?!

Kiếm Tôn bị hôn đến thất thần rốt cuộc cũng tìm về được một chút lý trí, đi đôi với cảm giác sung sướиɠ phóng túng chính là cảm giác tội lỗi và bức bối mãnh liệt, giống như sóng triều cuồn cuộn mà đến, làm cả người hắn phát run không ngừng.

Hắn đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước, lúc Ân Lĩnh Tây nói với hắn bản thân có người trong lòng, trong giọng nói là sự ôn nhu khó có thể bỏ qua……

Hôn hắn lực đạo ở gia tăng.

Trong lòng Phất Tri đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ.

Ân Lĩnh Tây, là nhận nhầm hắn thành người trong lòng kia sao……

Thiếu niên đè ở trên người hắn đã nhanh chóng cởi bỏ đai lưng của hắn, kéo ra áo ngoài, bàn tay hưng hỏng thăm dò vào bên trong.

Phất Tri đột nhiên nắm chặt tay, quay đầu đi, một tay đẩy Ân Lĩnh Tây ra xa.

Hắn thất tha thất thểu đứng lên, Phất Tri Kiếm Tôn luôn cao lãnh lạnh lùng lúc này quần áo tán loạn, đôi môi mỏng bị hôn mυ"ŧ đến sưng đỏ, trên cần cổ trắng nõn là những dấu hôn ái muội, kết hợp với khí chất trong trẻo thuần khiết, triền miên thành một bức mỹ nhân đồ mê hồn nhất.

Tấm lụa đen tương phản với một thân bạch y trắng toát, lộ ra vài phần xa cách mong manh.

Phất Tri thở dốc vài tiếng, khó nén vẻ chật vật, thanh âm giận dữ: “Hỗn trướng!”

Tác giả có lời muốn nói:

Mặt ngoài:

Kiếm Tôn mặt trầm như nước: “Hỗn trướng!”

Thực tế:

Phất Tri đuôi mắt hơi cong: “Tiểu hỗn trướng……”