Quyển 1 - Chương 2: Thu đồ

Trong thần thức hắn, một nắm lông nhỏ màu lam đang vui vẻ nhảy nhót, gọi là A Nhuyễn, đây là linh hồn cộng sinh mà hắn mang đến từ Tam Thiên Thần Giới, nó có một phần thần lực của hắn.

Vì để thu hồi sắc dục, tham dục, hủy dục, ba mảnh linh hồn của mình, đóng cửa thần cách, hắn tiến vào một thế giới cao đẳng thuộc quyền quản lý của mình, A Nhuyễn cũng xem như một trợ thủ không tồi.

A Nhuyễn đau lòng nói: “Chủ nhân có đau lắm không? Không còn biện pháp thu hồi khác sao? Chúng ta có thể từ từ làm cũng được mà.”

“Từ từ làm?” Phất Tri cười cười, không chút để ý đem máu dính trên đầu ngón tay tùng chút lau đi: “Ta là chủ hồn, chủ hồn đối với linh hồn các mảnh nhỏ có lực hấp dẫn cực lớn, ta muốn từ từ làm, cũng phải nhìn xem sắc dục có cho ta cơ hội hay không đã.”

Linh hồn mảnh nhỏ sau khi thức tỉnh, một khi cùng chủ hồn gặp mặt, liền sẽ không tự chủ được bị chủ hồn hấp dẫn, đối với chủ hồn cũng sẽ tràn ngập ác ý, mà nếu muốn thu hồi linh hồn mảnh nhỏ, liền phải đem những ác ý đó đánh tan.

A Nhuyễn bẹp bẹp miệng: “Ác ý của sắc dục đối với ngài hiện tại vẫn là 100%.”

Sau khi Phất Tri lau khô máu trên cổ, dấu cắn liền càng thêm rõ ràng, nhưng hiển nhiên hắn cũng không để ý lắm.

“Không có gì.”

“Sắc dục hiện tại đã tỉnh, nhưng tham dục và hủy dục còn chưa biết sẽ thức tỉnh trên người ai, A Nhuyễn, thay ta chú ý chút.”

A Nhuyễn ngoan ngoãn nói: “Vâng chủ nhân, cái tên sắc dục kia cứ như vậy đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Phất tiêu hủy cái khăn trong tay, đứng dậy thu kiếm, lại biến thành dáng vẻ thanh lãnh xuất trần kia, hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng Thiên Diễn Tông.

“Không vội, hắn sẽ đến tìm ta.”

***

Cuộc chiến giữa Tu Tiên giới cùng Ma tộc đã kéo dài liên tục ba năm đã đến lúc hạ màn. Ai cũng không biết ngày đó Phất Tri Kiếm Tôn cùng Ma tộc Thiếu Hoàng giao thủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả không thể nghi ngờ là tốt.

Mặc dù Phất Tri Kiếm Tôn không tỏ rõ thái độ, nhưng Ma tộc lui binh đã thuyết minh hết thảy, trà lâu tửa quán lưu truyền đủ loại thoại bản về cuộc chiến của Kiếm Tôn và Thiếu Hoàng Ma tộc, trong lúc nhất thời, Phất Tri Kiếm Tôn trở thành người được sùng kính nhất trong lòng bọn tiểu bối.

Sau khi đại chiến chấm dứt, các đại môn phái tu tiên vì để bổ sung máu mới, bắt đầu chiêu mộ môn đồ, Thiên Diễn Tông đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Những việc này truyền tới Thương Ngô Phong, Thanh Vân, người phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Phất Tri giúp chưởng môn chuyển lời lại đây ——

“Kiếm Tôn, ý của chưởng môn chính là muốn ngài thu một đồ đệ, dù sao bây giờ Thương Ngô Phong đến một đệ tử cũng không có, thật sự là……”

Thấy Phất Tri nhíu mày, hắn lại vội vàng nói: “Chưởng môn còn nói ngài trước tiên cứ quan sát xem, nếu thật sự không hài lòng, vậy thì có thể đưa đến chủ phong.”

Trên cổ Phất Tri được băng bó bằng một tấm lụa trắng, hắn ừ một tiếng, tính toán ra ngoài, quay đầu lãnh đạm nói: “Vậy cứ theo lời sư huynh nói vậy.”

“Kiếm Tôn định đi đâu sao?”

“Thanh Trúc Sơn.”

***

Nơi sâu trong rừng trúc u tĩnh, một nam tử thanh y đang chơi cờ, khuôn mặt y trẻ trung tuấn mỹ, sợi tóc lại bạc trắng như tuyết, được buộc lại đơn giản bằng một dải lụa đỏ.

Cố Miên Lương vươn tay, đem lá trúc rơi trên bàn cờ phủi đi, mở miệng nói: “A Phất, con lại đây đi."

Phất Tri chậm rãi đi đến đối diện nam tử gọi: “Tiểu sư thúc.”

Cố Miên Lương liếc mắt ý bảo y ngồi xuống: “Hôm nay sao lại có thời gian đến nơi này của ta?”

Hắn cất từng quân cờ đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Phất Tri, ánh mắt dừng lại trên dải lụa trắng quấn quanh cổ, hắn dừng lại một lúc, nghi ngờ hỏi: "Con đây là... Bị thương?"

Phất Tri nhíu mày: “Cũng không hẳn, con tới tìm tiểu sư thúc chính là vì chuyện này.”

Hắn đem tấm lụa trắng cởi xuống, trên làn da trắng nõn, dấu cắn ái muội mà Ân Lĩnh Tây lưu lại lại càng thêm chói mắt.

Ánh mắt Cố Miên Lương dừng lại, nụ cười ôn hòa trên môi nháy mắt liền biến mất, quân cờ đen trong tay chớp mắt hóa thành bột mịn.

Phất Tri nghiêng đầu, kéo kéo cổ áo để hắn nhìn rõ hơn chút.

Một động tác này của hắn, khiến cả vùng gáy, đến cần cổ, xương quai xanh đều bại lộ hết ra trong không khí, xinh đẹp mê người: “Tiểu sư thúc, người có thể giúp ta xóa thứ này đi được không?”

Cố Miên Lương cúi người lại nhìn, đầu ngón tay ở vết cắn vuốt ve một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ai bắt nạt con?”

“Bắt nạt?” Phất Tri hơi nâng cao giọng, nghi hoặc nói: “Tiểu sư thúc có ý gì?”

Động tác trên tay Cố Miên Lương dừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn vào hai mắt Phất Tri, phát hiện trong ánh mắt lãnh đạm vẫn sạch sẽ thuần khiết giống như trước đây.

Sát ý dưới đáy lòng hắn hơi giảm, sau khi phản ứng lại hắn mới nhớ ra sư điệt do một tay mình nuôi lớn hoàn toàn không hiểu những chuyện lung tung lộn xộn đó, chỉ là…… Không biết bị tên sói con nào đó ở bên ngoài theo dõi.

Cố Miên Lương thẳng eo: “Không có việc gì lớn, chỉ là do xung quanh vết thương có ma khí lên không lành được thôi, là tên Ma tộc nào lưu lại?”

Hắn híp híp mắt, suy đoán nói: “Đại chiến nửa tháng trước, con cùng Ma tộc Thiếu Hoàng đã giao thủ, là hắn?”

Ma tộc từ trước đến nay là thực lực vi tôn, hiện tại vị Ma tộc Thiếu Hoàng này có thể nói là dựa vào nắm đấm đi lên, vẫn luôn tự xưng là bổn hoàng, chỉ có số ít người biết được tên thật của hắn gọi là gì.

Phất Tri gật đầu: “Sư thúc có biện pháp xóa nó đi hay không?”

Cố Miên Lương đem sát ý đang ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng áp xuống trả lời: “Có.”

Hắn móc ra một cái bình sứ men xanh tinh xảo, mở ra, bên trong là một thể rắn nửa trong suốt.

Cố Miên Lương lấy ra một chút, nhẹ nhàng bôi lên trên cổ Phất Tri, hắn dựa vào rất gần, mái tóc tuyết trắng cọ qua sườn mặt Phất Tri.

Phất Tri không được tự nhiên nghiêng đầu gọi: “Sư thúc……”

“Đừng nhúc nhích.”

Thuốc mỡ mát lạnh tràn ngập linh khí, cùng ma khí ở vết cắn xảy ra xung đột kịch liệt, mùi hương cay cay của thuốc mỡ lan tràn trong không khí không tiêu tán, tiến vào trong mắt, khiến đáy mắt Phất Tri bịt kín một tầng hơi nước.

A Nhuyễn ở trong thần thức hắn thở dài: “Chủ nhân, sao đang yên đang lành lại đi câu dẫn y vậy chứ? Y cũng đâu phải mảnh nhỏ.”

Phất Tri bị hầu hạ đến thoải mái dễ chịu ở trong thần thức trả lời nó: "Ai mà chẳng thích mỹ nhân chứ, cứ coi như ta đang sưu tầm đi."

A Nhuyễn đau đầu: “Ngài không sợ mình làm quá mức sao?”

Phất Tri: Vậy…… Chờ quá mức rồi nói sau.

Đúng lúc này.

Một đạo thanh âm đột ngột, mang theo sự ngây ngô phấn chấn của thiếu niên đánh vỡ bầu không khí kiều diễm không thể giải thích ở đây——

“Thỉnh…… Xin hỏi, vị nào là Thương Ngô Phong Phất Tri Kiếm Tôn?”

Người đến là một thiếu niên 17-18 tuổi, mặt mày tươi sáng như ánh mặt trời, hắn cười cười, nhìn Phất Tri, tựa hồ muốn xác định thân phận của hắn.

Thiếu niên có chút xấu hổ, vò đầu nói: “Ta gọi là Ân Lĩnh Tây, là đệ tử mà chưởng môn đại nhân chọn cho ngài, nghe Vân sư huynh nói ngài ở đây, ta liền lại đây tìm ngài trước.”

Ánh mắt Ân Lĩnh Tây sùng kính lại chờ mong, nhưng ác ý dưới đáy lòng lại không ngừng sinh trưởng.

Hắn nhớ lại một màn mình vừa tiến vào nhìn thấy ——

Nam nhân áo xanh tóc trắng cúi đầu ở gáy Kiếm Tôn không biết đang làm cái gì, Kiếm Tôn thanh lãnh xuất trần trong lời đồn lại nghiêng đầu, trong mắt đã ánh thủy quang, lại không hề có ý định trốn tránh.

Thân mật ngươi tình ta nguyện …… Thật đúng là chói mắt đến cực điểm.

Ân Lĩnh Tây bỏ qua ánh mắt Cố Miên Lương, đυ.ng lúc chạm mắt với Phất Tri.

Hắn ngừng lại một chút, nụ cười càng thêm xán lạn.