Quyển 1 - Chương 19: Vô Căn Tơ Hồng

Hải Sinh Bình hiếm thấy có chút lo lắng: “Quẻ lần này tính không phải mệnh bàn của đệ.”

Phất Tri thuận miệng hỏi: “Vậy sư huynh tính cái gì?”

Hải Sinh Bình do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Sư đệ, ngươi…… Có phải có người trong lòng rồi hay không?”

Lạch cạch!

Đầu ngón tay Phất Tri khẽ run, quân cờ đen lộp bộp rơi xuống bàn cờ, đem thế cục ban đầu đảo loạn, theo sau lại bắn lên, sau đó lại bật lên, lăn đi thật xa.

Thanh âm ở trong đại điện an tĩnh trống vắng cực kỳ chói tai.

Hương an thần lượn lờ trong không khí, giống như bị bầu không khí trong đại điện làm chấn kinh mà khẽ run rẩy.

Đôi mắt thấu triệt của Hải Sinh Bình nhìn quân cờ đen phía xa với vẻ suy tư.

Một lát sau, Phất Tri thu hồi tay, đôi mắt bị dải lụa đen ngăn chặn không nhìn thấy cảm xúc bên trong, hắn đạm thanh nói: “Vì sao sư huynh lại hỏi như vậy?”

Hai ngón tay Hải Sinh Bình vừa nhấc, một luồng linh lực liền lao ra đưa quần cờ đen phía xa thu về tay, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt ve quần cờ một chút, chợt cười đặt nó lên bàn cạnh chỗ Phất Tri.

“Mấy ngày trước ta đã tính một quẻ, trên con tu đạo vô trần này của đệ, thế nhưng sinh ra một sợi vô căn tơ hồng.”

“Sợi vô căn tơ hồng này vừa xuất hiện, con đường tu đạo của đệ liền đột nhiên rẽ sang một con đường khác, mà con đường này —— quá hẹp, tối đen.”

Hải Sinh Bình bình tĩnh nói: “Sư đệ, vô căn tơ hồng nên cắt đi càng sớm càng tốt.”

Tơ hồng có ba loại tình huống, một loại thuộc Thiên Đạo khống chế, là mối nhân duyên trời định, vô luận như thế nào đều sẽ về bên nhau.

Loại thứ hai là tự sinh tơ hồng, hai người lưỡng tình tương duyệt, tình cảm dần đâm sâu, cũng sẽ sinh ra tơ hồng.

Mà loại thứ ba, chính là vô căn tơ hồng.

Mờ mịt mỏng manh, tán mà không tụ.

Đó là duyên phận cưỡng cầu mà có, là nghiệt duyên gút mắt không rõ, một khi lún vào, người có thể thoát ra ít càng thêm ít.

Ngón tay Phất Tri hơi cuộn lại.

Vô căn tơ hồng.

Hắn thích chính đồ đệ của mình, vi phạm luân thường, theo lý là nghiệt duyên cũng bình thường.

“Sư huynh chắc hiểu lầm rồi, ta không có người trong lòng.”

Phất Tri sắc mặt như thường, cầm lấy quân cờ Hải Sinh Bình đưa đến ném vào sọt cờ, ngay sau đó vung tay lên, bàn cờ hỗn loạn trở nên trống rỗng.

Hải Sinh Bình nhìn dáng vẻ này của hắn, sầu lo trong lòng thoáng tiêu tán đi một chút.

Vị sư đệ này của hắn từ trước đến nay đơn thuần quạnh quẽ, mệnh cách khó dò, nói không chừng lần này thật sự là hắn tính sai rồi.

Bất quá chuyện này phải chờ hắn trở về Thiên Cơ phong, dùng Linh Khí tính lại một lần mới đưa ra kết luận được.

“Không có là tốt nhất.”

Hải Sinh Bình tạm thời bỏ qua chuyện này, hắn nhướng mày hỏi: “Lại đến một ván?”

Phất Tri gật đầu.

Đốc đốc đốc ——

Khi hai người đang muốn vào ván tiếp theo, cánh cửa đại điện bỗng bị người gõ vang.

Hải Sinh Bình nhìn về phía Phất Tri: “…… Là đồ nhi cưng của đệ?”

“Ừm.”

Lạnh lùng, lãnh đạm.

“Lúc trước không phải đệ không màng phản phệ chạy ra ngoài cứu y sao?” Hải Sinh Bình cười nói: “Sao bây giờ lại không cho người tiến vào?”

“Quá ồn.”

“U, giận dỗi rồi?”

“Không có.”

Hải Sinh Bình hiểu rõ nói: “Đó chính là giận dỗi.”

Phất Tri: “……”

“Đệ chính là mấy người chúng ta nhìn lớn lên, ta còn không hiểu tính đệ hay sao, chưởng môn sư huynh cũng thật là, đang yên đang lành tìm cho đệ một phiền phức, chính đệ chiếu cố cho mình còn quá sức, bây giờ lại còn phải chăm lo thêm cho người khác...” Hắn lắc lắc đầu, ném quân cờ trong tay đi, thong thả ung dung đứng dậy.

“Đệ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng thật tốt, như vậy mắt mới có thể nhanh chóng hồi phục."

Hải Sinh Bình duỗi người, tinh tử bên hông phát ra âm thanh lạch cạch, chớp mắt liền biến mất: "Ta đi đây, rảnh lại đến xem đệ..."

Trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Phất Tri.

Đốc đốc đốc ——

Tiếng gõ cửa vẫn liên tục không ngừng.

Kiếm Tôn vẫn ngồi yên bất động, nhưng lại phân tán linh thức ra ngoài, cẩn thận dò xét tình huống bên ngoài đại điện.

Gió lạnh gào thét trên đỉnh núi.

Ân Lĩnh Tây bưng một khay gỗ, đồ ăn bên trên đã kết băng từ lâu.

Ngọn tóc hắn đều là băng sương, đôi môi lạnh đến phát tím.

Hắn nhìn đại môn lạnh lẽo đóng chặt, siết chặt khay gỗ trong tay, thấp giọng gọi: "Sư tôn……”

Bên trong vẫn không có đáp lại.

Thanh âm thiếu niên ủy khuất mờ mịt.

“Sư tôn, "người giận đệ tử sao? Là đệ tử đã làm sai ở đâu sao? Sư tôn……”

Giọng nói hắn dừng lại, một cơn gió lạnh đột nhiên tràn vào miệng khiến hắn khụ khụ mấy cái.

Trong đại điện, Kiếm Tôn đang ngồi ngay ngắn nghe rõ ràng, ngón tay hắn khẽ run lên.

Phất Tri trầm mặc một lát, ở trong thức hải thở dài: 【 Gia hỏa này……】

A Nhuyễn:?

Phất Tri cười khẽ: 【Khóc lóc làm nũng hiệu quả sẽ càng tốt hơn.】

A Nhuyễn:…… Được rồi.

Bên ngoài.

Ân Lĩnh Tây ngữ khí lại thấp hơn vài phần, có vẻ suy yếu nói: “Sư tôn, đệ tử sắp đột phá Trúc Cơ, nhưng…… Hôm qua, chỉ vì cái lợi trước mắt, đệ tử đã phạm sai lầm, linh khí trong kinh mạch có chút hỗn loạn.”

Hắn cô đơn xoay người, đem khay gỗ đặt ở một bên: “Bữa sáng của sư tôn ta đã làm xong, đặt ở nơi này……”

Bóng lưng thiếu niên có chút cô đơn, đang lúc định rời đi.

Lại nghe phịch một tiếng.

Cửa đại điện mở ra.

Phất Tri đứng ở cửa, bông tuyết dừng lại trên dải lụa đen, chậm rãi tan rã.

Hắn nhàn nhạt nói: “Tiến vào.”

Ngay sau đó liền xoay người trở về, không chậm trễ một giây phút nào.

Cửa đại điện lại đóng lại, chắn hàn phóng gió tuyết bên ngoài.

“Ngồi xuống.”

Tuyết đọng trên người Ân Linh Tây đã tan hết, toàn thân ướt đẫm như chó con bị bỏ rơi.

Chó con ánh mắt ngây thơ nhìn sư tôn của mình.

Ánh mắt xẹt qua đuôi lông mày, mũi, môi mỏng, cổ, eo nhỏ của y……

Sau khi hìn đến miệng khô lưỡi khô, hầu kết lăn lộn liền thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hắn vươn tay, tùy ý để bắt mạch Phất Tri.

“Sư tôn……”

“Im miệng.”

Đầu ngón tay thon dài chạm vào cổ tay lạnh ngắt, linh lực màu bạc xuyên qua da thịt, cảm nhận tình hình trong cơ thể Ân Lĩnh Tây.

Hai mày Phất Tri dần nhăn lại.

Tình trạng cơ thể của Ân Lĩnh Tây lúc này quả thực là hỏng bét.

Hắn một bên chậm rãi dùng linh lực giúp y khai thông, một bên hỏi: “Tối nay đột phá Trúc Cơ, vì sao không báo trước cho ta.”