Quyển 1 - Chương 18: Đệ tử của hắn đã có người trong lòng.

Vừa mới trải qua một đêm bị phản phệ, lại phải chịu cảnh khuất nhục như thế ở trong mộng, sắc mặt Phất Tri tự nhiên không thể tốt được.

Hắn ngâm mình trong hàn đàm ngủ suốt một đêm, toàn thân lạnh buốt, da thịt trắng nõn tương phản với dải lụa đen khiến y càng trở nên nhợt nhạt yếu ớt.

Phất Tri vừa mới đẩy cửa trúc ốc ra liền nghe được tiếng bước chân, tiếp đó là lời hỏi thăm của tiểu đồ đệ——

“Sư tôn, người có khỏe không?”

Phất Tri dừng lại.

Lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua hắn không để Ân Lĩnh Tây rời Thương Ngô Phong.

Một tiếng sư tôn thanh triệt này hoàn toàn khác với tiếng sư tôn mà ma đầu đã gọi hắn đêm qua tại cảnh trong mơ, hắn tựa hồ bị kéo trở lại tối đó.

Giọng nói ngả ngớn của ma đầu còn văng vẳng bên tai: “…… Kiếm Tôn sao lại nói dối, ngươi không phải thích tiểu đồ đệ của mình sao?”

Phất Tri nắm lấy khung cửa, bàn tay còn lại chậm rãi siết chặt.

Trong lúc nhất thời, Kiếm Tôn trước nay luôn bình tĩnh tự chủ có chút không biết nên đối mặt thế nào với tiểu đệ tử ngoan ngoãn đơn thuần này của mình.

Hắn…… Thế nhưng có ý niệm như vậy với đệ tử của mình.

Phất Tri đạp bộ đi vào, lãnh đạm nói: “Không có việc gì.”

Hắn ngay có nhìn cũng không dám nhìn Ân Lĩnh Tây.

Nhưng trên người Phất Tri chẳng có mấy phần sức lực, cộng thêm cảm xúc phập phồng, nháy mắt trời đất quay cuồng, bước chân lảo đảo.

Ngay sau đó hắn được người đỡ lấy.

Hai tay Ân Lĩnh Tây gắt gao đỡ lấy hắn lo lắng nói: “Sư tôn cẩn thận!”

Lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt lạnh lẽo, tựa như ngón lửa khiến người bỏng rát.

Phất Tri nhìn không được, vậy nên xúc cảm càng thêm nhạy bén.

Đôi tay này cùng với bàn tay đã vuốt ve, trói buộc, xâm phạm thân thể hắn đêm qua....

Vẻ mặt Kiếm Tôn chợt biến đổi, đột nhiên đẩy tiểu đồ đệ ra, lạnh giọng cả giận quát: “Cút!”

Bang! Một tiếng giòn vang.

Phất Tri rũ đầu không biết nghĩ cái gì, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.

Không khí lặng im trong chốc lát.

Một lát sau, hắn mới nghe thấy thanh âm ủy khuất mờ mịt của tiểu đồ nhi: “Sư tôn, ta chỉ là muốn đỡ người một chút……”

Phất Tri cứng đờ.

Lúc này hắn mới phản ứng lại bản thân đã quá khích.

Hắn hít sây một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại, xua tay có chút mệt mỏi nói.

“Xin lỗi, vi sư…… Thất thố.”

Hắn nghe thấy tiểu đồ đệ của mình nói không có việc gì, sau đó lại ngoan ngoãn lại gần đỡ lấy hắn, ở bên tai hắn nói: “Không có việc gì đâu sư tôn, chắc người chỉ quá mệt mỏi mà thôi, con không trách người.”

Quá mệt mỏi.

Ba chữ này Ân Lĩnh Tây cố ý nói thật nhỏ, tựa như tình nhân ôn tồn nỉ non.

Hô hấp Phất Tri như ngừng lại.

Ánh mắt Ân Lĩnh Tây lóe lóe, khóe miệng cũng sung sướиɠ cong lên, hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể người trong lòng ngực mình đã cứng đờ, lại làm bộ cái gì cũng không biết.

Hắn kính cẩn nghe lời đỡ Phất Tri đến mép giường, thậm chí giúp y cởi giày.

Biết đúng mực, hiểu lễ tiết, không vượt phép tắc.

Chờ đến khi Phất Tri hoàn hồn lại, Ân Lĩnh Tây liền nói: “Sư tôn hãy nghỉ ngơi thật tốt, đồ nhi xin phép cáo lui.”

Phất Tri theo bản năng nói: “Chờ một chút.”

Ân Lĩnh Tây quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy sư tôn?”

Kiếm Tôn dụng mạo lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, hai mày vô thức nhíu lại, giống như đang suy nghĩ một việc hết sức khó khăn.

Một lát sau, hắn do dự nói: “Con……”

“Con đã có… Người trong lòng hay chưa?”

Sau một lúc hắn mới nghe thấy tiểu đồ đệ của mình thật ôn nhu mà cười một tiếng, ngượng ngùng nói ——

“Có, sư tôn.”

Phất Tri dừng lại một hồi mới nói: “Như vậy sao.”

“Đúng vậy, y là người tốt nhất thế gian, là người mà con muốn giữ trong lòng, ở bên nhau cả đời.”

“Sư tôn, người có ý trung nhân rồi sao?”

Trong lòng dâng lên một cảm giác đau nhói dày đặc.

Phất Tri an tĩnh một hồi, nghiêng đầu lãnh đạm nói: “…… Không có.”

Mãi đến khi Ân Lĩnh Tây lui ra ngoài hồi lâu, toàn thân hắn mới thả lỏng lại.

Lòng bàn tay bị nắm thật chặt, móng tay găm sâu vào trong da thịt chảy máu.

…… Đệ tử của hắn đã có người trong lòng.

******

Ngày thứ hai, tu vi của Phất Tri đã khôi phục.

Hắn không còn dùng bữa sáng Ân Lĩnh Tây làm, thậm chí hạ quyết tâm bỏ qua lời khẩn cầu của tiểu đồ đệ, rời khỏi trúc ốc sau núi vẫn luôn ở, một lần nữa trở về đại điện Thương Ngô Phong.

Đại môn bị gió tuyết lạnh lẽo nặng nề thổi bay, trong điện không chút nhân khí.

Hương an thần nhàn nhạt ở trong góc khẽ lan tỏa, trong phòng chỉ có âm thanh hạ cờ.

Phất Tri lại hạ xuống một quân cờ đen hỏi: “Sư huynh đến chỗ này của ta, trừ bỏ thăm bệnh còn có chuyện gì sao?”

Hoa văn trên bàn cờ được khắc bằng linh lực, bởi vậy cho dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được xu hướng của ván cờ.

Ngồi đối diện hắn là một nam tử diện mạo thanh nhã, một thân áo lam, bên hông treo tinh tử.

Hải Sinh Bình nghe vậy nhướng mày: “Thế nào, không có việc gì thì sư huynh không thể đến xem đệ sao?”

Y là tam sư huynh của Phất Tri, phong chủ Thiên Cơ phong, hàng năm du lịch bên ngoài, qua việc nhìn thiên tượng tinh không ngộ Thiên Đạo, tính toán như thần, thiên kim cũng khó cầu được một quẻ.

“Lúc trước khi nghe nói đệ vì phản phệ mà hôn mê gần nửa tháng, sư huynh của đệ liền không ăn không ngủ ngựa không ngừng vó trở về, vậy mà đệ còn dám ghét bỏ sư huynh? Thật đúng là đồ không có lương tâm.” Thanh âm ôn hòa trêu chọc nói.

Phất Tri bất đắc dĩ nói: “Sư huynh.”

“Thôi được rồi, không chọc đệ nữa.” Hải Sinh Bình cười nói, hắn xoa tinh tử bên hông, tiện tay sờ soạng mấy cái: “Lần này ta tới tìm đệ xác thật có hai việc.”

Ý cười giữa mày hắn thu lạivài phần, nghiêm túc nói: “Trước đó vài ngày, vì đi đường nhàm chán, ta đã nổi hứng xem cho đệ một quẻ.”

Động tác hạ cờ của Phất Tri dừng lại: “Ồ?”

Hắn vẫn chăm chú suy đoán xu thế bàn cờ, hiển nhiên không để ý lắm, chờ Hải Sinh Bình hạ cờ xong, hắn lại vân vê quân cờ màu đen trong tay: “Mệnh số từ trước đến nay khó dò, sư huynh không cần lo lắng.”

Mệnh của Phất Tri không thể tính toán, Hải Sinh Bình đã tính quẻ vô số, cũng chỉ mơ hồ có chút cảm ứng.

Đại đa số đều nằm rải rác, thiên cơ bất khả lộ, không thể hiểu thấu, càng không thể phỏng đoán.