Đồng tử Phất Tri co rụt lại, miệng nhỏ vừa được tự do liền hung hăng cắn lên vai Ân Lĩnh Tây.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra, dung hòa vào hương khí thối nát.
Ân Lĩnh Tây dừng lại, sau đó liền cười lạnh thành tiếng, lại lần nữa cúi người chiếm lấy khoang miệng của hắn.
Nụ hôn mang theo mùi máu tươi, cùng sự chinh phục và chiếm đoạt.
Ân Linh Tây khẽ vung tay lên, màn giường màu đen hoàn toàn rơi xuống.
“Hức… Buông ra… Ngươi… Đi ra ngoài...A ha....Đừng như vậy!”
Xiềng xích vô lực rung động.
Kiếm Tôn gắt gao cắn chặt răng, không cho phép mình phát ra chút thanh âm, phảng phất như vậy mới chứng tỏ được rằng hắn không đắm chìm vào trận hoan ái này.
Mồ hôi mỏng làm màu sắc của tấm đệm dưới thân càng thêm nồng đậm.
Tấm đệm đỏ dưới thân giống như một ngọn liệt hỏa, nhiệt liệt bỏng cháy, đốt hắn thành tro tàn.
Phất Tri miễn cưỡng giữ lại một tia thanh tỉnh, cho đến khi ma đầu dùng giọng nói trầm thấp khàn thanh ở bên tai hắn lưu luyến gọi một tiếng ——
“Sư tôn……”
Ầm ——
Cái gì lý trí điềm tĩnh, trong chớp mắt, tất cả đều sụp đổ.
Lạnh lẽo trong ánh mắt Kiếm Tôn dần biến mất, trở thành sương mù mịt mờ lại nhu tình.
Kiếm Tôn trong trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần, lần đầu tiên nếm thử tình ái nhân gian.
Mà cái tên ma đầu đã giúp hắn chọc thủng tầng sương mù mong manh kia, khiến hắn phát hiện ra bản thân đã đem lòng yêu tiểu đồ đệ của mình, lại đang rong ruổi trên cơ thể hắn.
Giờ khắc hắn nhận ra tình cảm của mình, lại là lúc bị ma đầu kéo vào cảnh trong mơ, bị đối phương xâm phạm nhục nhã.
Bị trói buộc, bị ép bày ra dáng vẻ xấu hổ bất kham, bị buộc tiếp nhận đồ vật xấu xí to lớn của đối phương, chịu đừng từng cú thúc đẩy thô bạo, từng nụ hôn nóng bỏng, từng cái vuốt ve đáng ghê tởm, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn khi thể xác bị xâm phạm khiến Kiếm Tôn gần như muốn phát điên.
Mặt trăng đã lặn về phía tây, Kiếm Tôn ngay cả một tiếng rêи ɾỉ cũng không có, sau khi mọi chuyện đã trần ai lạc định, trong lòng hắn đột nhiên nhói đau.
Bên trong màn giường mờ ảo, tràn ra một tiếng nỉ non rách nát.
“Lĩnh… Tây……”
【 A Nhuyễn: Tiến độ thu hồi mảnh nhỏ 40%. 】
******
Ánh bình minh chiếu xuống hàn đàm lạnh lẽo.
Phất Tri đã hôn mê suốt một đêm hàng mi khẽ run rẩy.
Hắn chậm rãi mở mắt, đồng tử có chút tan rã.
Trước mắt một mảnh tối đen, hắn vẫn chưa thể nhìn thấy.
Hồi lâu sau, hắn mới dần dần thoát ra khỏi cảnh trong mơ, ngay sau đó, vẻ mặt càng lúc càng lạnh, đáy mắt dần ngưng kết thành một tầng sương lạnh.
Mùi hương nồng đậm, xiềng xích màu đen, tấm đệm đỏ sậm, dường như không còn rõ ràng như vậy nữa.
Nhưng hắn nhớ rõ bàn tay to lớn như gông cùm xiềng xích trói buộc eo hắn, nóng cháy, không thể chạy thoát.
Một lần lại một lần bị bàn tay ấy túm lấy mắt cá chân kéo trở về.
Giận dữ trong lòng Phất Tri càng lúc càng cao.
Ầm ——
Đoạn Trần kiếm tâm ý tương thông với chủ nhân, ngay lập tức gầm lên một tiếng!
Kiếm khí lạnh băng chấn động, oanh một tiếng tạo ra một cơn sóng lớn trong hàn đàm!
Bọt nước rơi trên mặt đất, nháy mắt liền kết thành băng, lan tràn ra bên ngoài, linh thực ở một bên bị bao trùm bởi một tầng sương tuyết.
Phất Tri nhắm mắt, thanh âm lạnh lùng đến cực điểm, cố tình mang theo sát ý ngập trời.
“Ma, Tộc, Thiếu, Hoàng.”
Sau khi luồng ma khí nhàn nhạt kia rời khỏi cấm địa, A Nguyễn đang lơ lửng trong biển tri thức mới nói: "Chủ nhân, hắn đi rồi, hiện tại đã an toàn.”
Vẻ phẫn nộ trên mặt Phất Tri nhanh chóng biến mất, hắn thong thả ung dung dựa bên hồ, lười biếng lại sung sướиɠ.
Hắn tinh tế hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng một chút, vừa lòng cười một cái.
A Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ngài ở cảnh trong mơ bị bắt nạt thật thảm……”
“À, cái đó thì ngươi nghĩ lầm rồi……” Phất Tri lại lần nữa mang lên dải lụa đen, lười biếng nói: “Tuy chỉ là nằm mơ, nhưng rất hắn hầu hạ rất tốt...rất thoải mái.”
A Nhuyễn:?
Nó là một nắm lông, không hiểu lắm hai chữ thoải mái này, vì thế bỏ qua hỏi vấn đề khác: “Chủ nhân, cái tên sắc dục kia đang yên đang lành bện lên giấc mộng này để làm gì vậy chứ?”
Đầu ngón tay Phất Tri gõ nhẹ: “Hắn muốn ủ chín hoan tình cổ.”
“Hoan tình cổ bình thường sau khi thành thục, sẽ chỉ khiến người trúng cổ lún sâu vào tình yêu không thể thoát ra, nhưng nếu nó được trải qua ủ chín, người bị hạ tử cổ sẽ sẵn sàng hiến dâng tất cả, thậm chí là tính mạng cho người mình yêu."
“Hắn đã gấp không chờ nổi rồi, hẳn là bên thượng cổ thúc ma trận đã xảy ra biến cố gì đó, hắn đang muốn nhanh chóng đào xương của ta ra.”
Thật là một mảnh nhỏ linh hồn hư hỏng.
Phất Tri bước ra khỏi hàn đàm, không nhanh không chậm mặc lại quần áo, chậm rãi nói: “Đi thôi, đi gặp con sói đói ham ăn vừa nếm được vị thịt nào.”