Quyển 1 - Chương 14: Vậy nên, nguyện vọng của ngươi, cũng chính là nguyện vọng của ta

Thật lâu sau, vẫn không chờ được trả lời.

Hắn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua.

Phất Tri an tĩnh đứng ở một bên, tay phải vẫn theo thói quen cầm kiếm, mắt sông gợn sóng phản chiếu bóng dáng của hắn, tấm mạn của nón cói bị gió thổi bay, tiên khí phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần.

Đây là…… Dỗi rồi?

Ân Lĩnh Tây nhướng mày nói: “Sư huynh, vừa rồi là do ta sợ huynh bị đẩy ngã cho nên mới có chút lỗ mãng, huynh đừng nóng giận.”

Phất Tri: “Ta không tức giận.”

Hắn dừng lại một chút lại nói: “Ngươi vừa rồi đã đi đâu?”

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng khi bị bỏ lại lẻ loi một mình đứng trong khung cảnh náo nhiệt đó, hắn xác thật cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Vừa dứt lời, đồ chơi làm bằng đường trong tay hắn đã bị người cắn một miếng, đồng thời Ân Lĩnh Tây đưa cho hắn một vật hình bông hoa.

Phất Tri sửng sốt, ngón tay vuốt ve vật trong tay: “Đây là?”

“Hoa đăng.” Ân Lĩnh Tây cắn thêm một miếng kẹo đường, cười nói: “Đây là một chiếc hoa đăng hình hoa sen trắng, là do ta tự tay làm đó, tuy có chút vụng về, nhưng khẳng định là thứ độc nhất vô nhị, sư huynh đừng ghét bỏ.”

Độc nhất vô nhị.

“Vì sao lại muốn đưa cho ta?”

Suy nghĩ của Ân Lĩnh Tây có chút bay xa: “Cái này…… Mẫu thân của ta đã từng nói, trong tết Thượng Nguyên tự tay làm hoa đăng, đưa cho người quan trọng nhất, như vậy ước nguyện mới linh nghiệm.”

Phất Tri cầm hoa đăng trong tay không khỏi cẩn thận hơn vài phần, trong lòng nổi lên chút gợn sóng.

“Sư huynh……” Ân Lĩnh Tây ngước mắt nhìn hắn, đến gần, vén tầng sa mỏng lên, lòng bàn tay nắm lấy bàn tay đang nâng niu hoa đăng của Phất Tri, thanh âm cực kỳ ôn nhu, ẩn chứa nhu tình ngọt ngào tiến vào phế phủ.

Hắn trân trọng vạn phần nói: “Sư huynh, huynh chính là người quan trọng nhất cuộc đời ta.”

Phất Tri chỉ cảm thấy bàn tay bị nắm lấy cứng đờ đến lợi hại, nhịp tim không còn bằng phẳng như trước, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn như được lấp đầy.

Hắn chưa bao giờ nếm trải tình yêu, không biết bản thân đây là bị làm sao.

Một gặp ở gần tiểu đồ đệ của mình, cả người liền kì lạ giống như tẩu hỏa nhập ma vậy.

Phất Tri chậm rãi đem tay mình rút ra.

Ánh mắt Ân Lĩnh Tây chợt lóe, thuận theo

lực đạo mà buông tay hắn ra.

“Lĩnh Tây.” Phất Tri hơi nghiêng đầu, một cơn gió ập đến đem tấm lụa trắng thổi bay, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, cả người nháy mắt rực rỡ như pháo hoa, thanh âm ôn nhu cực kì.

“Ngươi đối với ta cũng rất quan trọng.”

Người ngày thường không cười, một khi cười rộ lên, một nhát trí mạng.

Mấy ngọn đèn dầu bốn phía xung quanh lập tức trở lên mờ nhạt ảm đạm, *hoan thanh tiếu ngữ chậm rãi đi xa.

*Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướиɠ

Thân ảnh thanh y trước mắt trở thành sắc màu duy nhất.

Ân Lĩnh Tây nhìn đến ngơ ngác.

【 Tiến độ công lược: 30%. 】

【 A Nhuyễn: Hi ~ chủ nhân, sắc dục cuối cùng vẫn không câu dẫn giỏi bằng ngài. 】

Phất Tri nghe A Nhuyễn hội báo xong, ý cười bên môi hắn liền thu về, dùng đầu ngón tay nghiêm túc chạm vào hoa đăng.

“Ta có nên thả nó xuống sông không?”

Kiếm Tôn mơ hồ có chút luyến tiếc.

Ân Lĩnh Tây hoàn hồn từ nụ cười kia, tiếc nuối nhìn sườn mặt Phất Tri, ừ một tiếng.

“Nếu sư huynh muốn ước nguyện, có thể đem nguyện vọng viết lên trên, nguyện vọng của ta đã viết xong, sư ca muốn viết cái gì?”

Hắn lấy ra một tờ giấy nhỏ, bỏ vào lòng bàn tay Phất Tri: “Ta đã chuẩn bị sẵn giấy bút cho huynh rồi.”

Phất Tri lắc đầu nói: “Không cần.”

“Sư huynh…… Không có nguyện vọng gì sao? Hay là ghét bỏ hoa đăng ta làm xấu?” Ân Lĩnh Tây ngữ khí trầm xuống.

“Tất nhiên không phải.”

Phất Tri không giỏi dỗ dành người khác, hắn tạm dừng một chút, lạnh lùng lại ngượng ngùng bổ sung thêm một câu ——

“Hoa đăng rất đẹp, ta…… Rất thích.”

Đôi tay này của hắn đã từng chạm qua vô số thiên tài địa bảo, cũng từng một thân cầm kiếm, đánh lui mười sáu quỷ vực lan đến sống Lan Ngọc, Đoạn Trần kiếm đã chém gϊếŧ không biết bao nhiêu lệ quỷ tà ma.

Lúc này lại cẩn thận che chở trong tay một phàm vật tầm thường đến không thể tầm thường hơn.

Đây là món quà đầu tiên mà tiểu đồ đệ tặng cho hắn.

Tiểu đồ đệ rất để ý hắn.

Đồng thời, hắn cũng rất để ý tiểu đồ đệ của mình.

Kiếm Tôn thở dài, thấp giọng nói: “Một phần hoa đăng, một phần ước nguyện, nếu là hai người, khả năng linh nghiệm sẽ giảm mất một nửa.”

“Vậy nên, nguyện vọng của ngươi, cũng chính là nguyện vọng của ta.”

Nguyện vọng của ngươi, chính là nguyện vọng của ta.

L*иg ngực Ân Lĩnh Tây bỗng nhiên nóng lên, nhất thời không nói gì.

“Ngươi…… Nói thật sao?”

Hắn không nói ‘ sư tôn ’, cũng không kêu ‘ sư huynh ’.

Phất Tri gật đầu nói: “Tất nhiên.”

Hắn đem tờ giấy trong tay mở ra, bên trên có bốn chữ, nhưng hắn nhìn không thấy, chỉ đặt tờ giấy nhỏ vào trong hoa đăng.

Đầu ngón tay khẽ vân vê, linh lực lập tức thắp sáng hoa đăng.

Phất Tri khom lưng đem hoa đăng đẩy mạnh vào trong sông, hoa đăng run rẩy đi theo dòng nước dần dần trôi xa.

Hắn hoàn toàn không biết chiếc hoa đăng ‘ độc nhất vô nhị ’, ‘ vụng về thô ráp ’ mà hắn nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay, chỉ là Ân Lĩnh Tây tùy tay mua ở một sạp hàng ven đường, cùng mấy chiếc hoa đăng khác trên mặt sông không có gì khác nhau.

Phổ thông, tầm thường, có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Nhoáng một cái liền không nhận ra.

Tựa như tình yêu giả dối không đổi lại được thật tình.

Ân Lĩnh Tây bình tĩnh nhìn mặt sông, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên sự phức tạp.

Hai người ai cũng không nói chuyện, an tĩnh một hồi, cho đến gần giờ Tý, Phất Tri mới nói: “Lĩnh Tây, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

Ân Lĩnh Tây thuận theo đáp lại, hai người quay đi tìm một góc cái hẻo lánh.

Khung cảnh náo nhiệt phía sau cách bọn họ càng lúc càng xa.

Đèn đuốc rực rỡ dần trở lên mờ ảo.

Phất Tri chậm rãi đi về phía trước, hắn bình tĩnh ở trong thần thức hỏi.

【 A Nhuyễn, ngươi vừa nhìn được nguyện vọng được viết trong hoa đăng rồi chứ? 】

Một lát sau A Nhuyễn mới ngập ngừng trả lời: Lấy được Chí Tịnh Cốt.

Phất Tri trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh, đáy lòng lại thầm cười khẽ.

Thật là một nguyện vọng tốt……

Bầu trời đêm đầy sao sáng, nguyệt thượng đầu cành ——

Rất nhanh sẽ đến giờ Tý.