Đêm trăng tròn tháng giêng âm lịch Tết Thượng Nguyên.
Cách chân núi Thiên Diễn Tông không xa có một tiểu trấn nho nhỏ, từng hàng ngói xanh xinh đẹp tao nhã, một con sông hiền hòa uốn lượn loanh quanh lòng vòng đi xuyên qua nơi này, mười mấy vòm cầu cổ xưa mang theo cảm giác thăng trầm của thời gian.
Tiểu tiểu thương hò hét rao hàng, tiếng đôi tình nhân thì thầm trò chuyện với nhau khi đi ngang qua quầy bán hoa đăng, không khí lễ hội phiêu tán đến mọi ngóc ngách trong trấn nhỏ, âm thanh nhộn nhịp của đám tiểu hài tử chạy nhảy vui đùa trong đám đông.
Ánh sáng bạc rơi xuống dòng sông, những con sóng bồng bềnh nâng đỡ từng chiếc hoa đăng ẩn chứa vô số nguyện ước.
Từ xa nhìn lại, có một nam tử đang đứng bên cạnh sạp hàng nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, trên người là một bộ thanh y gọn gàng đơn giản, đầu đội mũ che mặt, lụa trắng rũ đến cẳng chân, dưới ánh đèn le lắt dưới bóng đêm, tựa như tiên nhân hạ phàm, phong tư tuyệt thế.
Màn nón cói bị gió thổi bay một góc, mơ hồ thấy được nửa khuân mặt lạnh lùng xinh đẹp, nhưng thứ chói mắt nhất chính là dải lụa đen trên mắt y.
Nhân vật thần tiên bậc này, vậy mà lại là một người mù.
Không ít người lắc đầu thở dài, ông trời quả nhiên là thứ tàn nhẫn nhất, mà sau khi bọn họ cảm khái xong lại nhịn không được nhìn thêm một cái.
“Ai, vị công tử này, đồ chơi làm bằng đường của ngài lấy được rồi!” Đồ chơi làm bằng đường được người bán rong tri kỷ cho vào túi giấy, nhìn vị công tử khí độ bất phàm trước mắt, nhịn không được lo lắng.
“Công tử, ngài cứ đứng ở chỗ này từ từ đi cũng được, một người trở về không an toàn? Đúng rồi, công tử là một mình tới đây sao?”
Từ bên trong tấm lụa trắng chui ra một bàn tay, thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng.
Đôi tay vốn luôm cầm kiếm đánh cờ, lúc này lại cầm một cây đồ chơi thỏ con làm bằng đường trẻ con.
Phất Tri tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường trả lời: “Không cần.”
Đây là lần đầu tiên hắn đến phàm trần, có chút không thích ứng được với hoàn cảnh ầm ĩ, không khí sôi động ở đây, khiến hắn ở trong đám đông lại vô cùng lạc lõng, thanh âm vì thế mà cũng có chút căng thẳng.
Sau khi Ân Lĩnh Tây mang hắn đến nơi này, không lâu sau đã đi mất, chỉ để lại một câu kêu Phất Tri ở chỗ này đợi hắn, nhưng chờ mãi, đồ chơi làm bằng đường cũng đã làm xong, đối phương còn chưa trở về.
Kiếm Tôn hơi nhíu mày, cầm cây đồ chơi làm bằng đường đứng ở đó, có chút không biết phải làm sao.
Có lẽ hắn vốn không nên mềm lòng, đáp ứng Ân Lĩnh Tây đi đến đây.
Bây giờ thì hay rồi, đối phương không biết đã chạy tới chỗ nào chơi quên luôn lối về, vứt hắn một mình ở đây, quả thực……
Đôi môi mỏng của Kiếm Tôn hơi mím, trong lòng có chút ủy khuất.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện loại cảm xúc khác thường này.
Hắn giơ tay đặt lên trên ngực, đây là tức giận sao?
Hắn…… Tức giận? Bởi vì bị đồ đệ của mình ném ở chỗ này?
Công tử dáng người thẳng tắp như trúc không biết lại đang nghĩ cái gì, lặng im một hồi lâu, giống như đã mất sạch kiên nhẫn, y siết chặt cây đồ chơi làm bằng đường, xoay người rời khỏi sạp hàng.
Tiểu thương còn ở phía sau gọi với theo: “—— ai, công tử, ngài một mình trở về phải cẩn thận, đi chậm một chút đừng để vấp ngã.”
Đêm trăng tròn, Phất Tri tận lực tránh vận dụng linh khí, chỉ dùng một chút linh thức cảm nhận tình huống xung quanh, tránh việc đυ.ng vào người khác, bởi vậy không nhận ra có mấy tên đăng đồ tử đang theo dõi hắn, bám theo phía sau từ xa.
Lúc hắn đi đến một chiếc cầu hình vòm, muốn tìm một góc ngự kiếm rời đi, lại bất thình lình đâm vào một l*иg ngực ấm áp ——
“Sư… Huynh, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Rõ ràng vẫn là tiếng cười quen thuộc, nhưng lại cùng ngày thường có chút bất đồng, toát ra một tia mê hoặc phong lưu.
Bàn tay đang cầm đồ chơi làm bằng đường của Phất Tri cứng đờ.
Tiếng sư huynh này kêu đến giống như một cây lông vũ, cọ qua trái tim hắn, khiến nó kích động như muốn nhảy ra ngoài.
Vỗn dĩ Cố Miên Lương đã hạ lệnh cấm hắn xuống núi, nhưng nếu hắn muốn, tự nhiên sẽ có biện pháp. Chỉ là để phù hợp một chút, thân phận của hai người bọn họ tối nay là một cặp sư huynh đệ xuống núi du ngoạn.
Phất Tri không được tự nhiên lùi về phía sau một bước, giây tiếp theo lại bị một bàn tay ôm lấy eo, lần nữa kéo trở về!
Eo bụng hai người kín kẽ dán sát bên nhau.
“!”
Mấy tiểu hài tử đang đùa nghịch nghiêng ngả lảo đảo chạy đến gần chỗ hai người bọn họ, thiếu chút nữa liền đυ.ng ngã hắn.
Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp, hơi thở nóng bỏng phun lên trên gáy hắn: “Sư huynh cẩn thận một chút……”
Cánh tay to rộng siết chặt lấy eo Phất Tri, nhiệt độ ấm nóng xuyên qua y phục, giống như da thịt hai người đang thật sự cận kề, cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền từ trái tim đến cả cơ thể. Hoan Tình Cổ càng lúc càng thành thục, cảm giác sung sướиɠ lan tràn làm người nhịn không được rùng mình.
Phất Tri thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lại vô thức dựa về phía sau, eo nhỏ tạo thành một độ cong mềm dẻo đẹp đẽ, hắn nghiêng đầu, tầng sa mỏng của nón cói che đi hai gò má ửng đỏ.
Hắn phẫn nộ quát: “…… Buông ra.”
Ân Lĩnh Tây chậm rãi buông hắn ra, đuôi mắt sắc bén lạnh lẽo liếc đến mấy tên bám đuôi ý đồ gây rối đi theo Phất Tri nãy giờ, không chút che giấu sát ý cùng chiếm hữu dục ngập trời.
Đám người run lập cập, vội vàng trốn đi.
Con mẹ nó! Vốn tưởng chỉ là một mỹ nhân nhi yêu đuối đáng thương bị mù lạc đường, ai ngờ bên người lại có một con sói hung tàn chờ ăn thịt!
Ân Lĩnh Tây híp mắt, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Hắn dẫn Phất Tri rời khỏi cầu, nắm tay áo hắn đi đến bờ sông.
“Sư huynh, không phải ta đã nói huynh ở lại cửa hàng đồ chơi làm bằng đường kia chờ ta sao, như thế nào lại không nghe lời đi loạn, nhỡ bị lạc mất thì làm sao bây giờ?”
Hắn lải nhải không ngừng: “Còn nữa, huynh bây giờ không nhìn thấy, vạn sự phải cẩn thận, bên ngoài người tốt không ít, nhưng người xấu cũng rất nhiều……”
Người ở bờ sông thả hoa đăng không ít, hắn tìm một vị trí tương đối an tĩnh mới dừng lại, ngồi xổm xuống duỗi tay khảy khảy nước sông, cười nói: “Sư huynh đã từng nhìn thấy hoa đăng chưa?”