Quyển 1 - Chương 12: Tết Thượng Nguyên

“Không có gì sư tôn.” Ân Lĩnh Tây nhẹ giọng nói.

Hắn đưa tay ra, chậm rãi vuốt sợi tóc đen nhánh xõa xuống trước trán Phất Tri ra phía sau, đầu ngón tay vuốt ve tấm lụa đen, rồi lại trượt xuống cọ lên sườn mặt y.

Lạnh lẽo và ấm áp chợt va chạm, mang đến cảm giác tê dại mãnh liệt, hoan tình cổ ở trong tim cũng sung sướиɠ cuồng hoan.

Ân Lĩnh Tây ỷ Phất Tri không nhìn thấy, không thêm che giấu sự xâm lược trong ánh mắt, trong giọng nói ẩn chứa ác ý u ám, lại xen lẫn chút thiệt tình như có như không ——

Giống như tình nhân nỉ non bên tai.

“Sư tôn không vấn tóc nên có chút rối loạn, đồ nhi giúp người sửa sang lại một chút.”

Ngón tay mang theo vết chai mỏng, mỗi tấc da thịt bị chạm qua đều có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Kiếm Tôn hiển nhiên rất ít khi thân mật với người khác như vậy, chỉ có thể không được tự nhiên im lặng, hồi lâu mới thấp giọng đáp lại

******

Sau khi Phất Tri đưa Ân Lĩnh Tây rời đi, người của Chấp Pháp Đường biết được nội tình tự nhiên sẽ không nói thêm gì.

Tin tức Phất Tri bị thương đã được đè xuống, chỉ là Thiên Diễn Tông bắt đầu nhằm vào Quỷ Vực.

Phất Tri bị Cố Miên Lương cường ngạnh hạ lệnh phải ngoan ngoãn ở Thương Ngô Phong dưỡng thương, trước khi thương thế hồi phục không được lại lần nữa tự ý rời khỏi tông môn. Phân phó như thế cực kì hợp tâm ý hắn, vỗn dĩ hắn cũng đã tính toán tốt dùng đoạn thời gian này công lược sắc dục thật tốt.

Trong khoảng thời gian này, A Nhuyễn đã tiến hành phân tích số liệu hóa với sắc dục, tổng cộng chia thành mười ô vuông, khi toàn bộ ô vuông hoàn toàn lấp đầy chính là lúc mảnh nhỏ hoàn toàn được thu hồi.

Mà trước mắt, chỉ có hai ô vuông đã phát sáng.

Đại biểu tiến độ công lược chỉ mới được 20%.

Lúc số liệu vừa mới được phân tích ra khiến A Nhuyễn khϊếp sợ không thôi, nắm lông màu lam bay ra ngoài không ngừng xoay quanh ở bên người Phất Tri.

“Chủ nhân, ngài vì cứu hắn mà không màng phản phệ, sao tiến độ thu hồi chỉ có 20%?! Linh hồn mảnh nhỏ này của ngài không khỏi quá khó thu hồi đi!”

Phất Tri ‘ ừm ’ một tiếng: “Được 20% đã được tính là niềm vui bất ngờ rồi, trước đó ta còn nghĩ có khi ngay cả 10% cũng không được cơ."

“Vậy chủ nhân, ngài có kế hoạch gì mới sao?”

“Kế hoạch của ta chính là…… Thuận theo kế hoạch của Ân Lĩnh Tây.” Phất Tri khẽ cười nói, xoa nắn nắm lông nhỏ màu lam: “Hắn hạ hoan tình cổ vào trong thân thể ta, muốn không cần mở miệng, cũng có hai khiến ta cam tâm tình nguyện đào chí tịnh cốt trong cơ thể mình ra đưa cho hắn.”

A Nhuyễn cả giận nói: “Chủ nhân, ngài thật sự định……? Cho dù ta có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn, nhưng cảm giác đó cũng không dễ chịu chút nào đâu!”

Phất Tri nghe A Nhuyễn thở phì phì nói, cười khẽ chọc chọc cái bụng nó, tiếp tục nói: “Nếu hắn muốn đạt được mục đích thì sẽ chủ động ra tay với ta, ta muốn xem xem hắn muốn làm gì kế tiếp...…”

“Chủ nhân……” A Nhuyễn bẹp miệng, nhưng lời chưa kịp nói xong nó đã vội vàng quay trở lại thần thức của Phất Tri, nhắc nhở nói: “Hắn tới.”

Cửa nhà gỗ bị mở ra.

Ân Lĩnh Tây cất bước tiến vào, trong tay bưng một khay gỗ, cất cao giọng nói: “Sư tôn, ta làm xong bữa tối cho người rồi.”

Mấy ngày nay, ‘ thương thế ’ của hắn gần như đã hồi phục hoàn toàn, vì vậy liền gánh trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng ngày của Phất Tri, một ngày ba bữa, sáng tối đều vấn an một lần, dính người lại tri kỷ.

Hắn đặt đũa, thìa và cháo lên bàn, hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi: "Sư tôn, người đang bị thương, nên hôm nay ăn thanh đạm hơn một chút." Phất Tri đã quen với sự chăm sóc của hắn, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Y phục trên người tùy ý hơn lúc ở bên ngoài rất nhiều, vòng eo mềm mại được đai lưng khắc họa rõ ràng, áo ngoài khoác trên vai, dải lụa đen trên mắt xuyên qua mái tóc đen như mực buộc sau đầu.

Khuôn mặt vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng lại thiếu chút đạm mạc bất cận nhân tình.

Ân Lĩnh Tây đưa cho hắn chiếc thìa gỗ, ngón tay lơ đãng xẹt qua cổ tay xinh đẹp của Phất Tri.

Phất Tri dừng tay lại một chút, bất đắc dĩ nói: “Mắt ta tuy đã mù, nhưng linh thức vẫn còn.” Vậy nên không cần chăm sóc tỉ mỉ như vậy, ngay cả việc lấy thìa cũng muốn làm giúp hắn.

Ân Lĩnh Tây cười nói: “Sư tôn, đồ nhi nguyện ý, ngài mau nếm thử.”

Phất Tri không còn cách nào, dùng thiag nếm thử một ngụm cháo, cháo trắng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, vừa vào miệng liền tan, hương vị cực kì vừa miệng. Cháo có chút nóng, làm đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi đỏ lên.

“Không tồi.”

“Sư tôn thích là tốt rồi.”

Ân Lĩnh Tây ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ mỹ nhân dùng bữa, thưởng thức một hồi mới dùng hạ giọng nói: “Sư tôn, ngày mai là mười lăm trăng tròn.”

“Ừm.” Phất Tri buông thìa gỗ xuống hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì…… Chỉ là lại phải xa người một ngày.”

Nghe có chút ủy khuất.

Phất Tri cầm lấy khăn tay ở một bên lau khóe miệng, cảm thấy thật buồn cười.

Nếu không phải hắn biết gia hỏa sắc dục này mỗi đêm trăng tròn đều tới điểm tiện nghi của hắn, Phất Tri suýt chút nữa liền tin, đúng là rất biết cách làm bộ làm tịch.

Ân Lĩnh Tây thấp giọng nói: “Sư tôn, đêm mai ngài có thể bồi ta hay không?”

“Không thể.”

Mặc dù phản phệ của đêm trăng tròn bình thường không nghiêm trọng bằng lần phản phệ kia, nhưng cũng phải ở trong hàn đàm tĩnh tâm áp chế, bởi vậy hắn từ chối vô cùng dứt khoát lưu loát.

Mà Ân Lĩnh Tây nghe vậy giọng nói ỉu xỉu, ở trong cơ thể âm vận chuyển ma khí, tác động hoan tình cổ.

“Sư tôn, ngày mai là tết Thượng Nguyên, ta từ nhỏ không cha không mẹ, ngày này mỗi năm đều chỉ có một mình ta trải qua, người…… Có thể bồi ta một ngày hay không, dù chỉ là một lát thôi cũng được……”

Phất Tri chợt thấy trong lòng đau nhói, một cơn đau âm ỉ.

Tử cổ hoan tình cảm nhận được yêu cầu của mẫu cổ, lập tức đáp lại.

Hắn không chút dấu vết nhướng mày, tinh tế phẩm vị một chút loại tư vị mang tên đau lòng thương tiếc này.

Ân Lĩnh Tây một bên giả bộ đáng thương, một bên kéo ống tay áo Phất Tri.

“Sư tôn……”

Kiếm Tôn sau khi do dự lúc lâu, biết rõ đêm trăng tròn sẽ có phản phệ, nhưng cuối cùng vẫn đành thở dài thỏa hiệp, sườn mặt thanh lãnh có chút bất đắc dĩ. Không biết vì sao, hắn không thể chịu nổi khi thấy tiểu đệ tử của mình phải chịu ủy khuất.

“Vi sư đồng ý với ngươi, nhưng phải trở về trước giờ Tý.”

Phản phệ sẽ chính thức bắt đầu từ giờ Tý, chỉ cần hắn trở lại hàn đàm trước giờ Tý liền sẽ không có vấn đề gì lớn.

Ân Lĩnh Tây hai mắt mở to, giống như làm nũng từ phía sau ôm lấy Phất Tri.

Trên người Phất Tri có một mùi hương thanh mát dễ chịu, hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, làm ánh mắt hắn tối đi.

Ân Lĩnh Tây nhẹ nhàng ngửi ngửi, thấp giọng nói: “Sư tôn, người thật tốt……”

Tác giả có lời muốn nói:

Ân Lĩnh Tây: “Sư tôn, người thật tốt.”

Phất Tri mỉm cười: “Vi sư có thể càng tốt hơn.”