Hàn vực là nơi lão tổ Thiên Diễn Tông Thâm Tử bế quan, vốn là cấm địa, nhưng sau này khu vực bên ngoài liền biến thành nơi trừng phạt đệ tử phạm sai lầm.
Nơi này tuy không thể so với hàn đàm ở Thương Ngô Phong, nhưng cũng vô cùng lạnh giá, nơi này không có gió, toàn bộ hàn khí chìm xuống bên dưới, đinh băng sắc nhọn treo ngược, bậc thang chạm khắc vô cùng thô ráp.
Ân Lĩnh Tây hàn khí đầy người, từ chỗ sâu trong cấm địa đi ra, ngọn tóc bị phủ một tầng mỏng sương.
Sự phong lưu không đứng đắn của Thiếu Hoàng ma tộc hay vẻ hoạt bát rạng rỡ như ánh mặt trời nguy trang mà ra trong mắt cũng biến mất không thấy, biến thành sự cảnh giác cẩn thận, tay cầm một lá bùa bày ra bên cạnh mình một cái pháp trận đơn giản.
Sau đó hắn từ trong lòng ngực mình móc ra linh ngọc truyền âm của Ma tộc, vận dụng một tia ma khí cực nhỏ.
Một màn kính ảnh xuất hiện trước mặt hắn, người trong kính ảnh bên má có một vết sẹo sâu sâu, lông mày nhướng lên thái dương. Đúng là một trong bảy đại cung chủ trong Thất Cung Ma Tộc, Cầm Ưng Hải, đối phương cúi đầu cung kính hướng Ân Lĩnh Tây cúi đầu nói: "Thiếu Hoàng điện hạ.”
“Ừm, chỗ thượng cổ thúc ma trận thế nào rồi?”
“Khoảng thời gian trước xuất hiện một lần rung chuyển phạm vi nhỏ, nhưng sau đó lại không có thêm động tĩnh gì nữa.”
Thượng cổ thúc ma trận, là pháp trận dùng để giam giữ thượng cổ tà ma Ngăn Sinh, pháp trận nằm sâu trong lãnh địa Ma tộc.
Thượng cổ tà ma Ngăn Sinh, là thuỷ tổ của Ma tộc, chỉ biết gϊếŧ chóc, không có cách nào trực tiếp tiêu trừ, nhưng lại bị vây ở bên trong thúc ma trận vĩnh viễn, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất.
Ma tộc lấy thúc ma trận làm trung tâm, bắt đầu sinh sôi nảy nở, dần dần phồn vinh.
Chỉ là ma tổ Ngăn Sinh chưa chết, vì để bản thân có thể tiếp tục sống sót, cứ cách một ngàn năm hắn liền phải cưỡng chế hấp thụ ‘ chất dinh dưỡng ’ từ ngoại giới.
Chất dinh dưỡng đó không phải thứ gì khác, chính là Ma tộc một mạch truyện thừa của Ngăn Sinh.
Cứ cách một nghìn năm, hoàng thất Ma tộc sẽ mất đi rất nhiều cường giả, tất cả bọn họ đều bị Ngăn Sinh biến thành chất dĩnh dưỡng hấp thụ sạch sẽ.
Lúc ban đầu có rất nhiều Ma tộc coi chuyện này là hành động hy sinh chí cao vô thượng, nhưng sau này Ma tộc dần phản ứng lại, đây là một loại bóc lột không có chừng mực.
Ma tộc bắt đầu chống lại loại đơn phương bóc lột này, nhưng từ lúc ra đời trong xương cốt bọn họ đã có cấm chế phục tùng tuyệt đối với thuỷ tổ.
Thành quả phản kháng nhỏ đến giống như không có.
Thẳng đến kì hạn ngàn năm sắp buông xuống, Ân Lĩnh Tây mới miễn cưỡng tìm được một biện pháp thoát khỏi loại gông cùm xiềng xích khắc sâu trong huyết mạch này.
Cầm Ưng Hải: “Thiếu Hoàng điện hạ, ngài ở trong cấm địa Thiên Diễn Tông, có tìm được tiên nhân vẫn cốt hay không?”
Ân Lĩnh Tây: “Không có, đồ vật như vậy sợ là bị lão đông tây Thâm Tử kia dùng để giác ngộ đột phá rồi, thực lực của lão vượt xa bổn hoàng, không thể tùy tiện đến gần.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trên mặt Cầm Ưng Hải hiện rõ vẻ nôn nóng: “Không có tiên nhân vẫn cốt đánh vỡ cấm chế, kì hạn ngàn năm đến, ngài……”
“Không có tiên nhân vẫn cốt, nhưng bổn hoàng tìm được chí tịnh cốt.”
“Ngài là nói —— ngài tìm được người mang chí tịnh cốt?!”
Ân Lĩnh Tây đánh gãy lời hắn: “Trước khi hoàn toàn tới tay, đừng để lộ ra.”
Cầm Ưng Hảivội vàng gật đầu.
“Còn có một việc……”
Răng rắc ——
Thanh âm băng vỡ cực nhỏ.
Vành tai Ân Lĩnh Tây vừa động.
Giọng nói hắn trở lên gấp gáp: “Sau này lại nói, có người tới.”
****
Phất Tri dưới sự trợ giúp của A Nhuyễn xem hết toàn bộ mọi chuyện phát sinh trong hàn vực, sau đó mới chậm rì rì đi vào.
Hàn vực xuất hiện một đạo thân ảnh mảnh khảnh, hai mắt được che chắn bởi dải lụa đen làm nổi bật làn da trắng nhợt, Kiếm Tôn hiển nhiên không thể thích ứng với trạng thái mù lòa nhanh như vậy, nhưng cũng may linh thức của y vẫn còn, có thể phân rõ phương hướng.
Lúc này thân thể bị phản phệ ảnh hưởng còn chưa hoàn toàn hồi phục, thực lực giảm xuống bảy phần, cẩn thận tra xét một hồi mới xác định được vị trí của tiểu đồ đệ, lập tức bước nhanh đi đến.
Ân Lĩnh Tây đánh nát lá bùa trận pháp, lại tiêu hủy dấu vết, sau đó mới ngồi xếp bằng giat bộ thành dáng yếu đuối đáng thương.
Rất nhanh thân ảnh bạch y quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên dải lụa đen trên mắt Phất Tri, hơi suy tư chút, đáy lòng đã có chút kết luận.
Lúc Phất Tri đến quỷ vực dẫn hắn trở về là đêm trăng tròn, là thời điểm mấu chốt chí tịnh cốt phản phệ, tu vi rõ ràng chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng lại có thể một kiếm phá vỡ tỏa tù ngọc, uy thế cường thịnh bức lui Quỷ Vương, đây chắc là hậu quả của việc cưỡng chế vận dụng chí tịnh cốt.
Nhưng mà……
Ân Lĩnh Tây híp mắt.
Vị sư tôn này của hắn nổi tiếng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân tu chân giới, cho dù che đi đôi mắt, cũng vô cùng mê người……
“Lĩnh Tây?”
Ân Lĩnh Tây thu hồi vẻ đen tối dưới đáy mắt, lòng bàn tay đặt trên tảng băng bên cạnh, chờ đến khi bàn tay bị đông lạnh đến chết lặng, mới nhỏ giọng suy yếu nói: “Sư tôn……”
Phất Tri tìm theo tiếng động nghiêng người, sờ soạng đi qua, mới vừa vươn tay, lòng bàn tay liền đáp lên một bàn tay lạnh lẽo.
“Tay sao lại lạnh như vậy, linh khí vẫn chưa khôi phục sao?”
Ân Lĩnh Tây nương theo Phất Tri đứng lên: “Khụ…… Trước khi tiến vào hàn vực thương thế của đệ tử còn chưa khỏi hẳn, linh khí không tích cóp được nhiều, tất cả đều dùng để chống đỡ hàn khí……”
Hắn vừa mới sự dùng ma khí, bây giờ đương nhiên không thể lại sử dụng linh khí, Ân Lĩnh Tây tìm cho mình một lý do thật tốt.
Hắn quan tâm hỏi: “Khụ khụ khụ…… Sư tôn, hai mắt ngài làm sao vậy?”
Một bàn tay Phất Tri đặt lên sống lưng hắn, chậm rãi vận chuyển linh khí, lại đỡ hắn đi ra ngoài, nghe vậy thuận miệng qua loa lấy lệ trả lời.
“Không đáng ngại, chỉ là bệnh cũ mà thôi.”
Ân Lĩnh Tây cũng không hỏi nhiều, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên sườn mặt Phất Tri.
Có lẽ ánh nhìn chăm chú quá nóng bỏng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phất Tri, y nghiêng đầu hỏi: “Có việc gì sao?”