Đoạn Trần kiếm cũng rơi ra khỏi tay.
Lạch cạch.
Đồng tử Ân Lĩnh Tây co rụt lại, đợi đến khi phản ứng lại, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh bay đến tiếp được thân ảnh đang chậm rãi ngã xuống kia, thân thể người trong lòng lạnh lẽo như băng, hơi lạnh từ xương cột sống dần dần lan tràn bao phủ cả người.
Ân Lĩnh Tây mím môi.
Rất nhanh chuông Linh Khải trước sơn môn chủ phong đã bị người gõ vang.
Ong ——
_____
10 ngày sau, trong đại điện Thương Ngô Phong.
Phất Tri hôn mê suốt 10 ngày liền, thần thức mới lần nữa trở lại khối thân thể này.
A Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, đem sự tình đã phát sinh mười ngày này nói hết một lần cho Phất Tri.
Phất Tri đã tính toán tốt, sau khi đi đến giữa sườn núi thì hôn mê, Ân Lĩnh Tây vì vậy sẽ gõ vang chuông Linh Khải, gọi vị chưởng môn sư huynh Trang Trình của hắn đến. Theo đó toàn bộ các phong chủ khác cũng bị kinh động, thậm chí ngay cả Cố Miên Lương cũng bước ra khỏi Thanh Trúc sơn.
Lần này phản phệ quá lợi hại, không biết vị các vị sư trưởng của hắn phải tốn biết bao công phu mới có thể áp chế chí tịnh cốt xuống.
Phất Tri vẫn chưa hồi phục được nhiều sức lực, hắn thả lỏng ngủ một hồi, mới lần nữa mở mắt ra.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, một tia sáng cũng không có.
Phất Tri dừng lại, ở trong thần thức gọi: “…… A Nhuyễn?”
A Nhuyễn: “Chủ nhân, đây là di chứng của phản phệ, ngài tạm thời sẽ mù lòa một đoạn thời gian.”
Mù sao……
Phất Tri hơi nhướng mày hỏi: “Vậy bây giờ ta đang ở đâu?”
A Nhuyễn nói: “Ở đại điện Thương Ngô Phong, ngài hôn mê mười ngày, Cố Miên Lương cũng đã thủ bên giường ngài 10 ngày.”
Phất Tri: “Ưm……”
Đại điện Thương Ngô Phong là nơi ít nhân khí nhất, trong cung điện đốt hương an thần nhàn nhạt, một chiếc giường lớn màn che lớp lớp, giấu đi người bên trong.
Cố Miên Lương nhắm mắt ngồi trên ghế, nhiệt khí của ly trà trong tay đã bay đi phân nửa.
“Khụ khụ……”
Trong màn giường truyền đến vài tiếng ho khụ khụ.
Cố Miên Lương bỗng chốc mở mắt, vài bước liền đi đến mép giường, đem màn giường kéo ra.
Người bên trong nghiêng thân mình sang một bên, tựa hồ muốn ngồi dậy, nhưng vì không có nhiều sức lực dẫn đến hô hấp không ổn định. Cố Miên Lương nhanh chóng đỡ Phất Tri dậy, còn tri kỉ đặt một chiếc gối ra sau lưng hắn.
Sắc mặt Phất Tri vẫn vô cùng tái nhợt, áo trong hơi loạn, mái tóc dài đen tuyền xõa tung rơi bên vai, hắn khẽ nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương.
Cố Miên Lương nhìn hắn một lúc lâu, sau đó giấu đi thần sắc phức tạp nơi đáy mắt, thở dài nói: “A Phất, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Đồng tử Phất Tri có chút vô hồn: “…… Tiểu sư thúc, ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Cố Miên Lương đáp lời: “Mười ngày, phản phệ lần này thật sự quá hung hiểm, nhị sư tỷ của con phải lấy ra tam thành linh dược trân quý trong Dược phong mới bảo vệ được linh mạch của con, tam sư huynh của con nghe nói con xảy ra chuyện cũng đang trên đường trở về Thiên Diễn Tông.”
“Trang Trình vốn muốn bồi con, nhưng hắn thân là chưởng môn, thoát thân không được, ta đành phải lưu lại.”
“Khụ…… Đa tạ sư thúc, người vất vả rồi.”
Phất Tri an tĩnh một hồi, đột nhiên hỏi: “Bây giờ con đang ở đâu?”
Tựa hồ ngửi thấy hương an thần quen thuộc, hắn ngập ngừng hỏi: “…… Là tẩm điện của con sao?”
Hắn sờ soạng mép giường một chút, thanh âm hơi có chút nghi hoặc: “Đây là pháp trận gì? Tại sao bốn phía đều là một mảnh đen nhánh?”
Cố Miên Lương nhìn đại điện sáng trưng, đáy lòng trầm xuống, ngay sau đó vươn tay, ở trước mắt Phất Tri quơ quơ.
Phất Tri không có chút phản ứng nào.
“Tiểu sư thúc, sao người không nói lời nào?”
Phất Tri tựa hồ là nhận ra được điều gì nói: “Đôi mắt của con……?”
Cố Miên Lương đứng dậy nói: “Ta đi gọi đám nhị sư tỷ của con tới.”
*****
Ba ngày sau, cánh cửa đại điện Thương Ngô Phong rốt cuộc cũng được mở ra.
Gió lạnh nghỉ ngơi, bông tuyết trắng xõa an tĩnh rơi xuống đỉnh núi, phong cảnh nơi này với trúc ốc sau núi là hai cảnh tượng hoàn toàn tương phản.
Phất Tri từ trong điện đi ra, đôi mắt bị che bởi một dải lụa đen rộng khoảng hai ngón tay, hắn nghiêng đầu chắp tay hướng về phía người nữ tử áo tím bên cạnh: “Đa tạ Ôn Sơ sư tỷ.”
Nữ tử áo tím mặt mày nhu hòa bình đạm, nàng là phong chủ Dược phong, cũng là nhị sư tỷ của Phất Tri.
Ôn Sơ gật đầu nói: “Quỷ tơ tằm lấy được không dễ, đôi mắt đệ còn cần tĩnh dưỡng cẩn thận, không được làm mất thứ này biết không.”
“Sư tỷ yên tâm.”
“Việc Quỷ Vương gϊếŧ đệ tử Thiên Diễn Tông ta, đệ không cần nhọc lòng, có chưởng môn sư huynh ở đó, hắn sẽ không làm ra được chuyện gì lớn.”
“Nhưng lần này đệ thật sự quá lỗ mãng, sao có thể trong đêm trăng tròn phản phệ một mình đi ra ngoài, thậm chí còn mạnh mẽ vận dụng chí tịnh cốt?”
Phất Tri không nói.
Ôn Sơ thở dài: “Cho dù là vì đồ đệ, cũng không thể…… Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên khuyên đệ thu đồ.”
“Sư tỷ nói quá lời.”
Ôn Sơ nhìn hắn một cái: “Vốn dĩ vết thương của đệ còn phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, nhưng đệ lại nhất quyết muốn ra ngoài sớm, chọc tiểu sư thúc tức giận đến mức đi rồi. Đây cũng là vì tiểu đồ đệ của đệ sao?"
Lúc Phất Tri dưỡng thương trong điện, mỗi khi hắn hỏi hay đề cập đến Ân Lĩnh Tây, cho dù là chưởng môn sư huynh hay là nhị sư tỷ đều hàm hồ cho qua, chỉ nói hắn không có việc gì. Nhưng không nhìn thấy người, trong lòng hắn trước sau không an tâm.
“Đúng vậy.”
Ý cười bên môi Ôn Sơ chợt tắt: “Hắn không ở Thương Ngô Phong.”
Phất Tri: “Vậy hắn ở đâu?”
“Trong Hàn Vực.” Ôn Sơ bất đắc dĩ nói: “Cho dù sự việc là như thế nào, vẫn là hắn không hoàn thành thí luyện tân đệ tử, thậm chí còn gián tiếp dẫn tới việc đệ phản phệ, đệ cũng biết tính tình của tiểu sư thúc đấy, cực kì bênh vực người mình, là thúc ấy tự mình hạ lệnh, để Ân Lĩnh Tây ở hàn vực cho tới khi đệ khôi phục mới thôi.”
“Tiểu sư thúc không cho chúng ta nói với đệ, chúng ta cũng không còn cách nào.”
Ân Lĩnh Tây còn chưa đến Trúc Cơ, sao có thể chống lại hàn khí trong Hàn Vực? Tính toán cẩn thận, hắn đã ở đó được mười ba ngày, chưa kể còn đang bị thương.
Thanh âm Phất Tri trầm xuống nói: “Vậy có dược vật chữa thương hay không?”
Ôn Sơ kỳ quái nói: “Đương nhiên là không rồi, nơi đó —— ai, A Phất!”
Nàng còn chưa nói xong, đã thấy Phất Tri gọi ra Đoạn Trần kiếm, hướng về phía Hàn Vực phía sau Thiên Diễn Tông cấp tốc bay đi.