Chương 18: Phải rời đi sao ?

"Tiểu Tinh, ăn nhiều một chút thịt, đừng chỉ ăn rau không, uống thêm chút canh cá đi, tốt cho miệng vết thương, tối nay đưa cậu về nhà rồi đi thay thuốc luôn đi." Diệp Hiên Nhiễm ngồi bên cạnh Lạc Tử Tinh thấp giọng nói.

"Ừ, được." Lạc Tử Tinh luôn luôn không thích ăn thịt, cho nên dáng người mới thật gầy yếu, nhưng mà nghe thấy Diệp Hiên Nhiễm quan tâm, cô vẫn không đành lòng từ chối, nhất là, nghe thấy anh dùng giọng nói trầm nhẹ gọi cô là Tiểu Tinh.

An Triệt "a ha" ồn ào, mở to mí mắt kêu: "Nhiễm, tại sao cậu lại không quan tâm đến tớ hả, trên cánh tay tớ cũng cóvết thương mà ôi chao, ai, ôi."

"Cậu ngậm miệng lại, ăn cơm đi." Diệp Hiên Nhiễm tức giận.

Sau khi thay thuốc xong, miệng vết thương của Lạc Tử Tinh cũng tốt lên nhiều, tuổi trẻ khôi phục cũng nhanh. Theo thường lệ dặn bác sĩ dặn Lạc Tử Tinh chú ý vài chuyện, cuối cùng nói với Diệp Hiên Nhiễm vẻ mặt đầy quan tâm: "Yên tâm, chân bạn gái cậu sẽ không để lại vết sẹo quá lớn, đến mùa hè sang năm, sẽ hoàn toàn biến mất thôi."phuonganhlqd

"Không phải..." Lạc Tử Tinh đỏ mặt biện giải, bọn họ không phải là người yêu.

"Dạ, cám ơn bác sĩ." Diệp Hiên Nhiễm lễ phép chào tạm biệt bác sĩ.

Đi ở trên đường, Lạc Tử Tinh hỏi: "Vì sao không giải thích rõ ràng với bác sĩ, chúng ta, chúng ta không phải quan hệ như vậy."

"Không quan trọng." Diệp Hiên Nhiễm nói, "Dù sao cũng chỉ là người xa lạ."

Bong bóng màu hồng phấn bay đầy tim Lạc Tử Tinh, nhưng mà cô đã sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Hiên Nhiễm khi đối xử với người ngoài rồi.

Như vậy, đã là tốt lắm rồi, Lạc Tử Tinh tự nói với bản thân.

Năm thứ ba, bài tập quả thực rất nhiều, chủ nhiệm lớp đặc biệt tìm Lạc Tử Tinh nói chuyện, nói rằng trong khoảng thời gian này không tán thành với việc Lạc Tử Tinh lại tiếp tục bỏ hai tiết để đi làm thêm.

"Tử Tinh, hiện tại trường học có học bổng, cô có thể xin cho em." Mỹ Lệ dịu dàng nói câu châm chước, "Em là học sinh giỏi nhất trường, cô cũng mong em có thể thi đỗ một trường đại học công, thậm chí là trường đại học trọng điểm tốt nhất. Nếu em cứ tiếp tục làm thêm như vậy, cô lo là sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, cuộc thi khảo sát lần này tuy rằng thành tích của em vẫn đứng đầu, nhưng mà khoảng cách với bạn xếp thứ haii đã bị thu hẹp lại."

Lạc Tử Tinh chưa nói cho cô giáo biết, cô bỏ công việc làm thêm kia từ lâu rồi, nhưng bây giờ lại làm trợ lý cho TK, cô cúi đầu, nói: "Cô, em sẽ nỗ lực học tập, hơn nữa hiện tại em cũng không khó khăn, học bổng vẫn nên cấp cho bạn cần đi ạ."

"Tử Tinh." Cô giáo không có được câu trả lời mình mong muốn, lại hỏi một lần nữa, "Vậy học như thế nào?"

Lạc Tử Tinh rất khổ sở, bởi vì cô thích ở chung một chỗ với bọn Diệp Hiên Nhiễm, nhưng mà càng làm tốt công việc trợ lý thì có nghĩa là thời gian cô dành cho việc học lại càng ít đi,thành tích cuộc thi cuối kỳ lần này đã giảm, chính là chứng minh tốt nhất.

Cô thích ở cùng với bọn họ, xem bọn họ cười đùa, vì giấc mơ mà nỗ lực, mỗi ngày khi ở cùng với bọn họ, đều cảm thấy vui vẻ không gì sánh kịp.

Nhưng mà nghĩ đến cha tha thiết chờ đợi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Cô, cám ơn cô luôn luôn lo lắng cho em, em sẽ học tập thật tốt."

Ra khỏi văn phòng, Lạc Tử Tinh cúi đầu về phòng học, lại đυ.ng mạnh vào một người, ngẩng đầu lên nhìn thế nhưng lại là Úy Trì An Minh.

"Tiểu Tinh?" Úy Trì An Minh nhìn thấy mắt Lạc Tử Tinh đỏ ngầu, kinh ngạc nói, "Cậu làm sao vậy?"

Lạc Tử Tinh lắc đầu: "Tớ không sao."

"Tiểu Tinh, có người nào bắt nạt cậu sao?" Úy Trì An Minh khẽ nhíu mày, giọn nói dịu dàng, "Cậu nói cho tớ biết đi."

"Tớ thật sự không sao mà, An Minh, cậu không cần lo cho tớ." Lạc Tử Tinh nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Úy Trì An Minh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lạc Tử Tinh trầm tư.

Lạc Tử Tinh chạy một mạch về lớp học, ngồi ở trên ghế cảm xúc vẫn chưa thể hồi phục, cô lấy sách vở ra định ôn tập, nhưng mà đọc thật lâu cũng không vào đầu chút nào, cô nói với bản thân, thời gian không nhiều lắm, khi đến giờ học cô phải tập trung toàn lực, chú tâm vào bài giảng, nhưng mà càng ép bản thân, lại càng miên man suy nghĩ, cô rốt cục nhịn không được gục xuống bàn, yên lặng rơi nước mắt.

Ngồi cùng bàn là một học sinh nữ tên Văn Tĩnh, cô cũng không biết làm sao để an ủi Lạc Tử Tinh, cũng không biết vì sao cô lại khóc, chỉ có thể lo lắng suông, đúng lúc này, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Hội trưởng hội học sinh đi tới.

Hội trưởng hội học sinh Úy Trì An Minh tuấn tú nhã nhặn như ngọc đặt tay lên vai Lạc Tử Tinh vỗ nhẹ nhẹ: "Tử Tinh?"

Lạc Tử Tinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, vội vàng lau khô nước mắt, nói: "Sao cậu lại đến đây vậy?"