Edit: Yên
Nghĩ đến các kiểu đồ ngọt chồng chất kia, Triệu Hành Quang gần như muốn hỏng mất, nhưng trên mặt còn phải treo nụ cười nói: "Rốt cuộc tôi đã đắc tội cậu chỗ nào!"
Nụ cười của Lâm Thời Hằng không đổi, lại bày ra trào phúng chân thành nhất.
"Ha hả."
Triệu Hành Quang: "......"
Nói thật, hắn không sợ Lâm Thời Hằng lúc trước làm các loại động tác nhỏ ở sau lưng, dù sao thì có làm bộ động tác gì thì đều có thể nhẹ nhàng hóa giải, nhưng hắn lại sợ cái tên Lâm Thời Hằng động chút lại cầm phát sóng trực tiếp uy hϊếp buộc hắn ăn đồ ngọt này.
Mục tiêu của Lâm Thời Hằng đã rất rõ ràng.
Chính là muốn chỉnh hắn.
Nhưng vấn đề là không phải hắn chỉ mới còn đoạt nhân vật của cậu ta một lần thôi sao!
Thậm chí cũng không tính là đoạt, ít nhất thì lúc Triệu Hành Quang thử kính vốn cũng không biết Lâm Thời Hằng cũng thử kính.
Nếu sớm biết chỉ bởi vì một nhân vật mà bị người khác ghi hận thì lúc trước hắn tuyệt đối đã không đi thử kính nhân vật kia rồi, nhất định có thể trốn thật xa liền trốn đi thật xa.
Nhưng mà hiện tại cho dù hối hận thì trên mặt lại vẫn phải duy trì nụ cười ôn hòa phù hợp nhân thiết của mình, nhìn một đám phóng viên trước mặt đang bắt đầu đặt câu hỏi.
Hiện tại còn chưa bắt đầu quay, dựa theo lưu trình, phóng viên cũng chỉ hỏi một chút đạo diễn về lý niệm bộ phim này cùng vì sao muốn bắt đầu quay bộ phim này, hỏi thì lại hỏi diễn viên chính cùng các vai phụ vì sao muốn nhận bộ phim này.
Nhân vật hiện tại của Triệu Hành Quang là một giáo thảo* dịu dàng vô cùng phù hợp với nhân thiết của hắn, cũng là trúc mã của nữ chủ, đương nhiên, trong loại phim thần tượng này thì thanh mai không muốn cùng trúc mã ở bên nhau, hắn trong kịch bản vẫn luôn vì nữ chủ mà yên lặng hy sinh, cuối cùng lúc phát hiện nữ chủ thích nam chủ lại vì giúp nam chủ gánh tội thay mà sau đó thôi học rồi đi nước ngoài.
Nhân vật hắn chọn cho em gái là một nữ phụ, toàn bộ hành trình đều là bạn thân tốt của nữ chủ, nhân thiết hoạt bát, cũng không có cp không có cảnh diễn thân thiết nào, vô cùng hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây, Triệu Hành Quang đột nhiên tò mò nhìn thoáng qua Lâm Thời Hằng bên cạnh cho dù đối mặt với truyền thông thì nụ cười trên mặt cũng vẫn vô cùng tùy ý: "Cậu diễn nhân vật nào thế?"
"Bạn trai Hướng Y."
Triệu Hành Quang: "...... Từ từ, trong kịch bản Hướng Y không có bạn trai mà?"
"Tôi biết."
Lâm Thời Hằng nhướng mày: "Nhưng giờ thì có rồi."
Hắn đập tiền, vậy nên đương nhiên có thể trực tiếp khiến biên kịch tạo ra một nhân vật không tồn tại, dù sao việc này cũng không phải là phim truyền hình chuyển thể, cho nên kịch bản gốc còn không phải muốn sửa thế nào liền có thể sửa thế nấy sao.
Nói xong, nụ cười của Lâm Thời Hằng càng thêm sáng lạn, cười vui vẻ với màn ảnh, cất tiếng nói phát ra từ trong kẽ răng:
"Khó chịu lắm phải không? Muốn đánh tôi không? Tới đây đi, đánh luôn đi nè."
Triệu Hành Quang: "......"
Thấy hắn bất động, Lâm Thời Hằng lại trào phúng một trận: "Biết ngay anh không có lá gan này mà, tôi nói nè, trước mặt ai anh cũng luôn cười vui vẻ như vậy không cảm thấy người khác nhìn sẽ mệt sao?"
Ví dụ như Vân Hướng Y, cô phải gánh vác đau đớn không thuộc về cái tuổi này, gặp các loại lừa gạt cùng phản bội, cũng cực kỳ mẫn cảm với sự giả dối.
Triệu Hành Quang càng muốn khiến cô vui vẻ mà cười với cô thì trong lòng cô lại càng khó chịu.
TruyenHDNhưng Triệu Hành Quang lại không hề cảm nhận được, giờ phút này hắn còn cho rằng Lâm Thời Hằng đang trào phúng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vẫn tốt hơn cái kiểu thích xem người khác khóc của cậu nhiều."
"Chậc."
Lâm Thời Hằng khinh thường hừ lạnh một tiếng, phía dưới chụp ảnh cũng gần xong rồi, đạo diễn bắt đầu được phỏng vấn.
Mấy cái phỏng vấn này đối với nghệ sĩ mà nói hoàn toàn là ngựa quen đường cũ.
Ví dụ như lúc đạo diễn bị dò hỏi vì sao lại tuyển chọn những diễn viên này, hắn tuyệt đối sẽ không nói là vì xem xét kỹ thuật diễn lại không có có người hậu đài yêu cầu nhân vật này, hơn nữa giá cả cũng khá hợp lý, đương nhiên, nếu có thể tự mang lưu lượng lại càng tốt nên mới tuyển chọn.
Mà là phải mang theo nụ cười vui tươi hớn hở tỏ vẻ với màn ảnh là tôi tuyển chọn cô ấy là bởi vì cô ấy cực kỳ phù hợp nhân vật, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi liền cảm thấy mình thấy được nhân vật này, thử kính cũng rất thuận lợi, cho nên liền chọn dùng.
Lúc hỏi minh tinh vì sao muốn tới thử kính nhân vật này, "Đúng vậy không sai tôi chính là vì tiền" Lời nói thật này thật sự là không ai nói được, mọi người đều nói thấy kịch bản liền cảm thấy diễn vai này rất có ý tứ / rất phù hợp với tính cách của mình / được đạo diễn mời vân vân.
Hiện tại bị hỏi đến chính là Triệu Hành Quang, hắn lựa chọn lý do là cảm thấy nhân vật này rất phù hợp với tính cách của mình, cho dù hắn thật ra là người tùy tiện hay quên, hơn nữa còn có chút thẳng nam, hoàn toàn tương phản với giáo thảo học bá cẩn thận săn sóc dịu dàng trong phim.
Triệu Hành Quang bước ra khỏi hàng, Lâm Thời Hằng tự nhiên đứng cùng Vân Hướng Y.
Hắn quay đầu đi, nhỏ giọng hỏi Vân Hướng Y: "Có cảm thấy bọn họ đều quá giả tạo không?"
Vân Hướng Y nhìn người trên dưới sân khấu đều mang theo gương mặt tươi cười, gật gật đầu.
"Em thường không thích nói chuyện, có phải do cảm thấy dù em nói chuyện thì người trả lời em chắc chắn cũng không phải thực sự muốn trả lời không?"
Vân Hướng Y nghe giọng nói từ tính dễ nghe này bên tai, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Lâm Thời Hằng lộ ra một nụ cười xấu xa với cô, "Đừng giả vờ nữa, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi."
"Em nhìn Triệu Hành Quang kìa, mỗi lần thấy anh ta xé rách gương mặt giả tạo mà rít gào là anh lại cảm thấy rất có ý tứ."
"Nhưng anh thấy anh ta lại đối xử rất chân thành với em, mỗi lần anh lại gần em là biểu tình đều hận không thể ăn anh."
"Xong việc ở đây thì cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm nhé?"
Triệu Hành Quang mới vừa thoát thân từ trong đám đông phóng viên thì liền nghe được những lời này, nụ cười trên mặt gần như không duy trì nổi nữa, tiến lên mạnh mẽ chen ngang giữa hai người.
"Hướng Y, đừng nghe cậu ta."
Dù là bị đồ ngọt công kích thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc bảo vệ em gái.
Vân Hướng Y nhìn thoáng qua đôi mắt tức giận với Lâm Thời Hằng vì hắn đã tiếp cận cô của anh trai, giật mình.
Sao trước đây cô lại không chú ý tới vậy chứ.
Lâm Thời Hằng như là không nghe được Triệu Hành Quang nói vậy, tỏ vẻ thông minh kinh nghiệm phong phú mà nói: "Nhắc nhở anh một câu, phía dưới có phát sóng trực tiếp."
"Cẩn thận lại lộ nụ cười hung tợn trên mặt này trước phát sóng trực tiếp đó."
Động tác đang muốn không dấu vết đẩy người này từ bên cạnh em gái mình đi ra của Triệu Hành Quang cứng đờ, nhìn xuống, quả nhiên thấy công cụ phát sóng trực tiếp.
Lúc tới cũng không có nói là muốn phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình mà.
Hắn khẽ cắn môi, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống bất mãn đối với Lâm Thời Hằng, tiếp tục duy trì nụ cười ôn hòa trên mặt mình.
Lâm Thời Hằng lại không bị phát sóng trực tiếp ảnh hưởng chút nào, còn lẩm nhẩm lầm nhầm với Vân Hướng Y bên cạnh: "Lần này chúng ta là CP, nhưng không có cảnh thân mật, chờ khi tới kịch bản chung phòng cũng chỉ là dựa gần, chúng ta có thể thường xuyên đối diễn cùng nhau."
Vân Hướng Y còn chưa trả lời thì trên mặt Triệu Hành Quang mang theo cười đã hung tợn từ kẽ răng cất tiếng: "Ai cho chứ!"
"Tôi nói này, Hướng Y cũng không phải phụ thuộc vào anh, sao anh cứ luôn tự ý quyết định giúp cô ấy thế, dù hai người là người yêu đó nhưng vẫn chưa kết hôn đâu nhé?"
"Hay là nói, anh cảm thấy Hướng Y không có năng lực tự quyết định?"
Triệu Hành Quang cực kỳ tức giận.
Tên này biết cái gì!
Hướng Y ở bệnh viện tâm thần ngây người thời gian lâu như vậy, tinh thần đã sớm không bình thường, nếu không phải Hướng Y quá thích đóng phim thì hắn đã không cho cô ra khỏi cửa luôn rồi.
Cái gì cô cũng không biết, nếu bị Lâm Thời Hằng hố thì phải làm sao bây giờ.
"Dù sao chính là không cho phép, cậu có gì thì hướng về phía tôi ấy!"
Lâm Thời Hằng cười ha hả, như là không thấy Vân Hướng Y bên cạnh nghe lời Triệu Hành Quang nói xong sắc mặt liền hơi chút ảm đạm xuống: "Được thôi, tôi chắc chắn cho anh một xe đầy ắp đồ ngọt."
"Yên tâm, trợ lý của tôi đã tự mình liệt ra một danh sách đồ ngọt cho anh rồi, đủ loại kiểu dáng, loại nào cũng rất đa dạng, có nhiều lắm nên đảm bảo chắc chắn sẽ ăn no, anh đáng có được."
Triệu Hành Quang: "......"
Phỏng vấn lần lượt tiếp tục, thấy sắp đến lượt Vân Hướng Y, Triệu Hành Quang cũng mặc kệ việc đang tức giận với tên ma đầu Lâm Thời Hằng này, hơi nghiêng người né qua màn ảnh dặn dò với em gái: "Cứ trả lời bọn họ như anh từng dạy là được, không sao hết, em không phải diễn viên chính nên rất nhanh sẽ xong thôi."
Vân Hướng Y nhìn anh trai đầy mặt căng thẳng, nhìn thoáng qua Lâm Thời Hằng đang chớp mắt với cô, nhẹ giọng nói: "Em không sợ."
Triệu Hành Quang vui mừng gật đầu, "Ngoan, đi thôi."
Vân Hướng Y đứng ở phía trước, phóng viên quả nhiên dựa theo lệ thường dò hỏi cô mấy vấn đề, cô gái đứng ở trên sân khấu mặc váy dài, mồm miệng rõ ràng, thái độ tự nhiên trả lời bọn họ, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp.
Lâm Thời Hằng nhìn thoáng qua Triệu Hành Quang mắt đầy căng thẳng lo lắng nhìn về phía trước, "Vẻ mặt Hướng Y đang đi phá bom này của anh là sao? Không phải chỉ là phỏng vấn thôi sao?"
Hai mắt Triệu Hành Quang vẫn luôn không rời khỏi người em gái, nghe hắn nói xong lại từ kẽ răng cất tiếng: "Cậu thì biết cái gì."
"Tôi không hiểu."
Lâm Thời Hằng nửa thật nửa giả cười nhạo một tiếng: "Giờ tôi xem như biết vì sao Hướng Y luôn không thích giao lưu với người khác rồi, đều là nồi của anh."
Triệu Hành Quang lại tức giận, nhưng nghĩ em gái còn ở phía trước, nhịn rồi lại nhịn, cho nên vẫn nhịn xuống không phản ứng lại hắn.
Không bị để ý tới cũng chẳng sao, Lâm Thời Hằng a một tiếng, da mặt dày như tường thành.
Hắn tiếp tục nói: "Tự anh ngẫm lại xem, mỗi lần người khác chào hỏi với Hướng Y, anh đều hận không thể canh giữ ở bên người cô ấy, người ta hỏi một câu cô ấy ăn gì chưa anh cũng nhanh chóng trả lời giúp cô ấy, nếu là trước kia anh cũng đều vẫn luôn nói như vậy, cũng trách không được Hướng Y không thích phản ứng người khác."
"Cho nên đều là lỗi của anh."
Triệu Hành Quang:...... Cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự là như vậy......
Không, không được!
Sao hắn có thể tin tưởng lời Lâm Thời Hằng nói được chứ, đặc biệt là lời Lâm Thời Hằng nói với hắn.
Nhất định là lại đang nói nhảm, nói không chừng còn có âm mưu.
Trong lòng Triệu Hành Quang hoảng hốt một giây rồi lại trở nên kiên định.
Lâm Thời Hằng bám riết không tha mà tẩy não hắn: "Giống như vừa rồi, Hướng Y còn chưa tỏ thái độ gì mà anh đã lập tức tỏ vẻ ' được phỏng vấn thật là khủng khϊếp, giây tiếp theo sẽ chết, nhưng mà em không cần sợ hãi đâu, anh ở phía dưới sẽ nhìn em ' trước rồi, không căng thẳng cũng bị anh làm cho căng thẳng luôn."
"Còn lần trước nữa, người ta rõ ràng thích ăn đồ ngọt, tôi đưa qua anh liền ngăn không cho cô ấy ăn, anh nói một chút xem, anh quản có phải đã rộng quá rồi không?"
"Làm một bạn trai, anh không chỉ không chú ý tới nhu cầu tâm lý của Hướng Y mà còn làm lơ nhu cầu ăn của cô ấy, không cho cô ấy giảm sức ép còn cho tăng áp lực nữa chứ, quan trọng nhất chính là lần trước rõ ràng cô ấy nói muốn diễn bộ phim ân oán chưa công bố kia (?) với tôi thì anh lại mang cô ấy đi đóng phim thần tượng thanh xuân."
Triệu Hành Quang cắn răng: "Còn không phải do cậu sao, nếu không phải bởi vì cậu nhằm vào thì tôi sẽ mang Hướng Y né tránh sao?"
Lâm Thời Hằng vô cùng tự nhiên né khỏi đề tài này, "Chúng ta nói cái khác nhé, từ khi Hướng Y xuất đạo tới nay, việc nhận kịch bản đều là anh quyết định đúng không? Ngay cả cơ hội được lựa chọn một lần anh cũng không cho cô ấy đúng không? Mỗi lần đều là anh nói diễn cái gì thì cô ấy liền diễn cái ấy, tôi không đoán sai chứ?"
Triệu Hành Quang không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, trạng thái tinh thần em gái không tốt, hắn đương nhiên sẽ không hy vọng cô nhận mấy nhân vật có năng lượng tiêu cực.
Nhưng giây tiếp theo, lời Lâm Thời Hằng nói làm hắn bắt đầu có chút dao động đối với sự kiên trì đến tận bây giờ.
"Mọi người đều biết nếu luôn diễn một nhân vật khuôn mẫu sẽ làm người xem sinh ra định hướng đối với người này, nói cách khác sau này người này diễn cái gì thì đều giống nhau trong mắt bọn họ, cho nên mới phải mở rộng con đường diễn xuất, anh có giúp Hướng Y mở rộng không? Anh có cho cô ấy cơ hội này không?"
Biểu tình Triệu Hành Quang bắt đầu chần chờ.
Lâm Thời Hằng tiếp tục tẩy não:
"Bạn trai người ta đều đẩy bạn gái tiến lên phía trước, anh thì hay rồi, kỹ thuật diễn của Hướng Y tốt như vậy, nhìn cũng biết cô ấy chính là một ngôi sao mới đang dần dần nổi tiếng trong giới giải trí, anh không giúp đỡ thì thôi còn kéo chân sau cô ấy nữa chứ, thân là bạn trai, anh nói xem có phải quá thất trách rồi không!"
Trên mặt Triệu Hành Quang dần lộ ra sự áy náy, "Tôi không nghĩ tới chuyện này, tôi vốn nghĩ Hướng Y cô ấy..."
"Không nghĩ tới, vì ba chữ này mà anh đã huỷ hoại biết bao cơ hội của Hướng Y rồi đấy!"
Thấy hắn buông lỏng, khí thế của Lâm Thời Hằng càng thêm kiêu ngạo: "Chính anh nói xem, anh làm như vậy cũng xứng với cô ấy sao?"
Triệu Hành Quang im lặng lắc lắc đầu.
Người bên cạnh lải nhải dạy dỗ hắn nửa ngày cuối cùng cũng kết luận:
"Vì tốt cho Hướng Y, hai người cần phải chia tay."
Triệu Hành Quang khổ sở gật gật đầu, đúng vậy, vì tốt cho Hướng Y, vẫn nên chia tay đi...Từ từ?? Chia tay?
Hướng Y không phải là em gái hắn sao!
Chia tay cái lông gì chứ!
Hắn rốt cuộc cũng thoát khỏi sự tẩy não của Lâm Thời Hằng, "Này ý cậu là sao, cậu..."
Lâm Thời Hằng đột nhiên vươn tay ngăn hắn nói, hơi nghiêng người ấn tai nghe Bluetooth bên tai một chút, "Đợi lát nữa, tôi nghe điện thoại."
Triệu Hành Quang bị nghẹn họng không nói tiếp được.
Có phải đang phỏng vấn đâu! Nghe điện thoại gì chứ!
Mi Lâm Thời Hằng nhăn lại càng ngày càng chặt hơn, "Được, tôi đã biết."
Trả lời ngắn gọn xong, hắn lại quay mặt lại vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ mau đưa Hướng Y xuống."
Triệu Hành Quang còn đắm chìm trong tức giận: "Cậu nói xuống thì phải xuống chắc! Cô ấy đang phỏng vấn thì xuống thế nào được!"
Lâm Thời Hằng lười nhiều lời với hắn, nhìn thoáng qua hai bên, tiến lên đến bên cạnh Vân Hướng Y, cười vẫy tay với phóng viên phía dưới: "Mọi người nhiệt tình với Hướng Y quá nhỉ, giờ nên đến lượt tôi rồi."
Vân Hướng Y có chút kỳ quái, dựa theo kế hoạch thì người tiếp theo không phải là Lâm Thời Hằng, Triệu Hành Quang ở phía sau lại tức đến gân xanh nổi lên, Lâm Thời Hằng nhằm vào hắn thì thôi đi, hiện tại còn bắt đầu giở trò với Hướng Y nữa chứ!
Vân Hướng Y đang muốn đi xuống trước thì lại xảy ra chuyện, một phóng viên chen lên phía trước, bởi vì có microphone nên thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai mọi người ở đây: "Xin đợi một chút, tôi còn muốn hỏi một vấn đề cuối cùng."
"Về tin đồn truyền ra trên mạng mười phút trước nói Vân Hướng Y là bệnh nhân tâm thần, từng ở bệnh viện tâm thần, xin cô Vân Hướng Y hãy trả lời một chút chuyện này có phải thật không vậy?"
Phóng viên phía dưới lập tức ầm ầm lên, có người nhanh chóng tiến lên hỏi, có người nhanh chóng dò hỏi người bên cạnh có phải thật sự có tin tức này không, chờ đến khi xác nhận trên mạng thực sự có tin tức có hình ảnh thì liền vội vàng tiến lên dò hỏi.
Trường hợp có chút hỗn loạn, Lâm Thời Hằng vội vàng đẩy Vân Hướng Y ra, che ở phía trước: "Nhanh xuống chỗ hậu trường đi."
Sắc mặt Vân Hướng Y trắng bệch, hai chân không nhúc nhích nổi.
Cô nhìn một người cầm microphone liều mạng hướng về phía mặt mình, trên mặt mỗi người đều có sự kích động vì phát hiện được tin tức lớn.
"Xin hỏi Vân Hướng Y, cô thật sự từng mắc bệnh tâm thần sao?"
"Cô thật sự từng ở bệnh viện tâm thần?"
"Tinh thần cô hiện tại vẫn bình thường chứ?"
Vân Hướng Y cảm nhận được trái tim nhói đau một trận mới phát hiện hóa ra nãy giờ cô vẫn luôn nín thở.
Bị phát hiện rồi.
Tất cả mọi người sẽ biết cô có bệnh.
Bọn họ sẽ giống như bố mẹ vậy, dùng ánh mắt ghét bỏ chán ghét nhìn cô.
Dù cô có lại lấy lòng thế nào cũng vô dụng.
Bọn họ chỉ biết phòng bị kẻ ' bệnh nhân tâm thần ' là cô này có phải sẽ nổi điên làm người ta bị thương hay không.
Cô muốn là người bình thường, muốn sống cuộc đời của người bình thường.
Nhưng hiện tại không làm được nữa rồi.
Cả người Vân Hướng Y đều đang phát run, chính cô cũng chưa phát hiện ra mình đang khóc, cô muốn tránh thoát, nhưng dù có nỗ lực thế nào cũng không động đậy nổi, cô chỉ có thể như là một thân cây bất lực đứng dưới ánh đèn flash.
Ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo Vân Hướng Y lại, tiếp theo, một cái áo liền phủ lấy đầu cô, cô không thấy gì cả, những người bên ngoài đó cũng không nhìn thấy cô.
Giọng nói của Lâm Thời Hằng truyền đến từ bên ngoài: "Muốn khóc thì vào trong khóc, đừng để bị chụp đến."
Tiếp theo, một bàn tay giữ tay cô lại, thật ấm áp, cũng rất lớn, lòng bàn tay còn mang theo một chút vết chai mỏng, bị hắn lôi kéo, Vân Hướng Y không cần suy xét gì nữa cả, chỉ cần đi theo bàn tay này đi về phía trước là được.
Lâm Thời Hằng đưa tay Vân Hướng Y đang che đầu bằng áo khoác của mình cho Triệu Hành Quang đang lo lắng đầy mặt, nói ngắn gọn: "Dẫn cô ấy ra cửa sau đi, lúc về thì tìm công ty làm công tác truyền thông."
Triệu Hành Quang cũng chưa tự hỏi sao tên nhóc này lại giúp bọn họ đã giữ chặt tay em gái bảo vệ cô đi ra ngoài.
Một đám phóng viên thấy Vân Hướng Y rời đi thì lập tức bối rối, thậm chí còn muốn lên sân khấu đuổi theo, Lâm Thời Hằng cởϊ áσ khoác, trên người chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng, thái độ soái khí trên mặt vẫn tiêu sái tự nhiên, cười ha hả vươn đôi tay ngăn cản phóng viên vừa chạy lên.
"Đến lượt tôi phỏng vấn rồi, anh chạy cái gì?"
Phóng viên này cũng không xem như chính quy, nghe hắn nói xong nhưng trong mắt vẫn chỉ muốn đi tìm Vân Hướng Y, vươn tay muốn tùy ý đẩy người ra.
Kết quả ra tay mới phát hiện, nhìn thân hình Lâm Thời Hằng nhìn thon dài không cường tráng như hắn nhưng sức lực trên tay lại làm người ta không cười nhạo nổi, giờ phút này trên mặt mang cười bắt lấy tay hắn, dứt khoát kéo mạnh hắn xuống dưới sân khấu, dùng sức quá lớn đến nỗi thậm chí còn kéo rơi cà vạt hắn.
Đối mặt với phóng viên phía dưới còn đang cãi cọ ồn ào, Lâm Thời Hằng quen cửa quen nẻo móc di động ra click mở phát sóng trực tiếp.
"Xin chào mọi người, hiện tại chính diện đối với mọi người chính là những người bạn phóng viên thân ái của chúng ta, hiện tại đến lượt tôi phỏng vấn nên muốn chia sẻ cùng mọi người."
Các phóng viên phía dưới đang ồn ào bỗng nhiên an tĩnh lại.
Ai chẳng biết fans Lâm Thời Hằng đều là một đám chó điên chứ.
Ai chọc idol các cô, các cô liền cắn chết người đó, cắn chết thì thôi đi, nhưng đã thế còn muốn ăn thịt uống máu đun canh xương hầm nữa chứ.
Nếu như bị phát sóng trực tiếp ra ngoài việc bọn họ chạy lúc phỏng vấn Lâm Thời Hằng thì chắc chắn sẽ bị đám fans khổng lồ của hắn vây quanh đập một trận.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng nhìn đám phóng viên phía dưới an tĩnh như gà, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, "Mọi người đều không nói lời nào sao?"
"Vậy thì mời vị phóng viên không đeo cà vạt kia hỏi trước, nhưng anh chào fans của tôi một cái rồi hãy hỏi được không."
Phóng viên không có cà vạt: "...... Xin, xin chào mọi người."
Hắn không muốn hỏi, muốn đi tìm Vân Hướng Y đang nổi tin tức lớn cơ hu hu hu hu——
Lâm Thời Hằng vẫn luôn rất biết ăn nói khiến đám phóng viên phỏng vấn hắn bị giữ lại cũng phải mười lăm phút, tính thời gian thấy không sai biệt lắm, hắn liền đóng phát sóng trực tiếp, đi xuống hậu trường rời khỏi.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Vân Hướng Y cùng Triệu Hành Quang còn ở cửa lại đang bị chặn không thể lên xe.
Trên đầu Vân Hướng Y còn khoác áo hắn, Triệu Hành Quang vừa dùng tay che chở cô vừa vươn tay chắn màn ảnh: "Đừng chụp, xin đừng chụp......"
"Mọi người nhường một chút được không? Chúng tôi đang rất gấp..."
Nhưng thứ đáp lại hắn lại chỉ có tiếng chụp hình tách tách liên tục cùng câu hỏi của vài người, thậm chí còn có người muốn vươn tay kéo áo khoác trên đầu Vân Hướng Y xuống.
Phần lớn đám phóng viên này đều không chính quy, hoàn toàn có thể được gọi là paparazzi, so với phóng viên bên trong thì lại càng thêm không biết xấu hổ, đầu Triệu Hành Quang đổ mồ hôi, lại không thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ được.
Hắn đang không biết nên làm cái gì bây giờ thì lại nhìn thấy Lâm Thời Hằng mặc sơ mi trắng cau mày, đẩy đám đông ra, mạnh bạo chen vào trước mặt bọn họ.
Đi đến trước mặt, sắc mặt khó coi trừng mắt Triệu Hành Quang: "Đi lên phía trước đi."
Triệu Hành Quang hiện tại cũng không rảnh lo Lâm Thời Hằng là kẻ thù của mình, "Phía trước đã bị lấp kín......"
Còn chưa nói xong đã thấy Lâm Thời Hằng trực tiếp đẩy ra đám phóng viên đang chen lên, dùng tư thế chẳng sợ đắc tội bọn họ chút nào mạnh bạo mở ra một con đường.
Mở đường xong, thấy Triệu Hành Quang còn phát ngốc đứng bất động, Lâm Thời Hằng lười phản ứng lại hắn đã nắm lấy tay Vân Hướng Y rồi lập tức mang cô chen qua đám đông dọc đường đi về phía trước.
Triệu Hành Quang ngẩn người, vội vàng đi theo sau.
Phía trước dừng lại xe của bọn họ, chỉ là hiện tại tài xế chắc chắn không ở đây, còn chưa đến trước mặt thì một chiếc xe khác lại chạy tới, cửa sổ xe mở ra, là trợ lý của Lâm Thời Hằng.
"Anh, bên này!"
Lâm Thời Hằng mang theo Vân Hướng Y lên xe, Triệu Hành Quang đuổi theo sau, gần như ngay lúc mông hắn vừa ngồi ổn định là trợ lý liền lái xe chạy về phía trước.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng chưa đợi phục hồi tinh thần lại thì một đấm của Lâm Thời Hằng ngồi bên cạnh liền đánh tới.
"Anh bị cái gì thế!"
"Anh là bạn trai Hướng Y đấy!! Anh bảo vệ cô ấy kiểu gì thế! Tôi mẹ nó đã kéo mười lăm phút cho anh rồi mà vẫn không chạy thoát được! Đẩy đám phóng viên đó một chút sẽ chết chắc!"
Triệu Hành Quang che lại bụng bị đánh đến ngốc.
Thấy Lâm Thời Hằng hung thần ác sát lại muốn tiến lên đánh, hắn vô thức duỗi tay che mặt, sau đó, bụng lại ăn một đấm.
"Tôi đã nói rồi mà, làm gì có loại bạn trai nào như anh chứ! Mở cửa! Ném anh ta xuống cho tôi!"
Lâm Thời Hằng còn muốn đánh thì Vân Hướng Y đã kéo áo khoác che trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở ngăn cản hắn: "Đừng đánh!"
"Anh ấy không phải bạn trai em, là anh em!"
Nắm tay của Lâm Thời Hằng dừng ở giữa không trung.
Dừng một giây đồng hồ, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Hướng Y: "Anh ruột?"
Vân Hướng Y gật gật đầu.
Triệu Hành Quang ngốc ngốc ôm bụng.
Vấn đề vẫn luôn không hiểu được cho tới nay chợt được giải quyết dễ dàng trong một giây.
Vì sao Lâm Thời Hằng vừa nói hắn không để bụng chuyện đoạt nhân vật nhưng lại vừa giở đủ trò nhằm vào hắn.
Lại vì sao xoay nhiều vòng trong tối ngoài sáng trong lời nói ý muốn hắn chia tay với Hướng Y như vậy.
Còn mua cả đồ ngọt.
Hắn chỉ lo nghĩ mình chán ghét đồ ngọt nhưng sao lại quên mất Hướng Y thích đồ ngọt chứ...
Tên nhóc này nhằm vào hắn vì coi hắn thành tình địch!
Dưới tầm mắt bừng tỉnh lại tràn đầy phẫn nộ của Triệu Hành Quang, Lâm Thời Hằng chậm rãi thu tay lại.
Lâm Thời Hằng vừa nãy còn hung thần ác sát một bộ hận không thể ăn sống khuôn mặt hắn trong một giây đổi thành ý cười, ân cần vươn tay đỡ Triệu Hành Quang đang kẹt ở giữa cái ghế ngồi xuống.
"Sao không nói sớm chứ, anh ở giữa chỗ ngồi ngồi làm gì vậy, tới đây ngồi đi này, em đỡ anh dậy."
Nói xong, hắn lại vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Hành Quang đang ôm bụng: "Sao anh lại ôm bụng vậy?"
"Có phải vừa nãy đám phóng viên kia đánh vào bụng anh không? Đừng sợ, em sẽ báo thù giúp anh! Lát nữa chúng ta liền đến bệnh viện kiểm tra vết thương rồ kiện chết bọn họ!"
"Với cả, lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ tung tin em đẩy người lúc nãy, vừa hay, em liền nói là thấy anh bị ẩu đả nên không làm ngơ được, bất đắc dĩ mới phải đẩy người, Tiểu Hà, không trở về nhà, lái xe đến bệnh viện, chúng ta đi kiểm tra vết thương đi, có kết quả kiểm tra tôi xem bọn họ làm sao bây giờ."
"Cứ như vậy, hình tượng của tôi lập tức liền trở lên tốt đẹp hơn, nói không chừng còn có thể hút chút fans nữa, ai nghĩ ra chủ ý tốt thế này vậy ta!"
Triệu Hành Quang run rẩy xuống tay: "Cậu, cậu cái đồ..."
"Đúng! Chính là em nghĩ ra! Sao anh thông minh vậy! Không hổ là anh em!"
Triệu Hành Quang: "Ai là anh cậu...Á!!"
Lúc này Lâm Thời Hằng đang thò tay sờ lên bụng hắn, đầy mặt ân cần.
"Anh, em xoa xoa bụng giúp anh nha."
"Ai da, đám giúp phóng viên này ra tay quá độc ác mà! Không kiện bọn họ táng gia bại sản em sẽ không xứng làm em anh!"
Bụng Triệu Hành Quang đau đớn, trước mắt lại biến thành màu đen, tức lan khắp tâm can tì phổi.
"Cậu đi..."
"Đúng nha! Em làm rất tốt nhỉ!"
"Không cần khen! Chúng ta là anh em với nhau mà!"