Chương 20: Quân tẩu bỏ học

Edit: Yên

Lâm Thời Hằng luôn chú trọng lời mình đã hứa.

Cả nửa đời hắn cũng vẫn luôn tuân theo lời thề này, tận lực làm vợ và con gái hạnh phúc.

Hà Tuyết Châu ở cữ xong xuôi, chuyện này không liên quan nhiều tới Lý Xuân Hoa, bởi vì chồng của cô lại lên chức lần nữa, lên hẳn hai cấp, dù là tiền lương hay tài nguyên trong tay thì đều hơn trước đây.

Sau khi sinh con cô cũng không cần phải phiền não lúc ở nhà cùng mẹ chồng phải làm việc nhà, chăm con như thế nào, vì lúc mẹ chồng nàng dâu hai người còn đang trong thời kỳ đường mật ngọt ngào thì Lâm Thời Hằng đã nhanh chóng thuê một bảo mẫu, tuy hai người đều cảm thấy chuyện này có chút phí tiền, nhưng không thể không nói, có bảo mẫu ở đây, mẹ chồng nàng dâu hai người ai cũng không cần phải làm việc, thật sự là không có lý do cãi nhau luôn.

Trong hơn một tháng Hà Tuyết Châu ở cữ, cục cưng bảo bối trong lòng Lý Xuân Hoa hoàn toàn biến thành cháu gái nhỏ của bà.

Nếu là trước đây, có lẽ còn chờ mong con trai và con dâu sinh thêm một đứa con trai nữa, lúc đó bà sẽ chăm sóc cũng không để bụng cháu gái, nhưng hiện tại, bà đã biết con trai mình vô sinh.

Đứa nhỏ này sẽ là huyết mạch duy nhất của Lâm Thời Hằng.

Lúc đón Hà Tuyết Châu về nhà, Lâm Thời Hằng đã đặc biệt mời tới một vị trung y lớn tuổi được khen ngợi trong đám quan quân chẩn trị cho cô, tuy sau khi cô tùy quân vẫn luôn không phải trải qua chuyện gì đau khổ cả, cũng đã bổ dưỡng thân mình cho tốt rồi, nhưng dù sao thì lúc còn trẻ thân thể cũng phải chịu mệt mỏi quá mức, trung y lớn tuổi nói là có thể nhân lúc có cơ hội ở cữ thì hãy bồi bổ thân thể cho tốt.

Lý Xuân Hoa lập tức xung phong nhận việc, tỏ vẻ để bà chăm sóc cháu gái!

Ngay từ đầu, Lâm Thời Hằng còn khuyên bà lớn tuổi mắt kém, trẻ con cũng không nói chuyện mà luôn thích làm ầm ĩ, vẫn nên để bảo mẫu chăm sóc mới tốt, nhưng Lý Xuân Hoa tin tưởng vững chắc bảo mẫu chỉ lấy tiền làm việc, chắc chắn không thể chăm sóc tỉ mỉ như bà được.

Cũng may sau đó lại phát hiện đứa nhỏ này vô cùng ngoan, trừ lúc đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh ra thì gần như không khóc nháo chút nào cả, thấy Lý Xuân Hoa chăm sóc con bé mấy ngày cũng không có vì chăm trẻ con mà mỏi mệt, ngược lại nét mặt còn tỏa sáng hơn so với trước kia, tinh thần hôm nay còn tràn đầy hơn hôm qua, Lâm Thời Hằng cũng không ngăn cản nữa.

Dù sao cũng đều là người một nhà, nếu nói ngay từ đầu Lý Xuân Hoa vì đứa nhỏ này là "đứa con duy nhất của con trai", là "cháu gái duy nhất" mới dốc lòng chăm sóc thì sau hơn một tháng chăm sóc, đối với cháu gái trắng trắng mềm mềm, tướng mạo đã dần dần lộ ra vài phần tinh xảo xinh đẹp, lại ngoan ngoãn không thích khóc nháo này, bà quả thực muốn yêu thương đặt con bé vào đầu quả tim.

Cô bé có nhũ danh là Nhạc Dương, tướng mạo cũng rất không tồi, dựa theo lời Lý Xuân Hoa nói thì đứa nhỏ này là linh hồn chuyên chọn chỗ có cha mẹ tốt mà sinh, vừa thấy liền biết trưởng thành sẽ là một đứa trẻ xinh đẹp.

Lúc làm tiệc đầy tháng cho cô bé, hầu như tất cả quân tẩu trong đại viện đều tới, cũng bao gồm cả Chu Thiến Thiến.

Biểu tình cô ta ảm đạm, đứng xa xa, nhìn về phía Hà Tuyết Cháu tướng mạo trắng nõn, mặt mang một chút mượt mà, tươi cười ấm áp hạnh phúc, vừa thấy đã biết cô được chăm sóc vô cùng tốt.

Mẹ chồng cô đang ôm đứa bé nho nhỏ kia, đầy mặt yêu thương cho người khác xem, trong giọng nói tràn đầy tự hào: "Nhạc Dương nhà tôi vô cùng ngoan, chưa bao giờ làm ầm ĩ, đói bụng mới khóc hai tiếng thôi."

"Nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, lớn lên thật đáng yêu."

Đứa bé kia nằm trong tã lót, Chu Thiến Thiến có thể nhìn thấy cô bé đang nhắm hai mắt, lông mi thật dài hơi hơi cong lên, nét xinh đẹp nồng đậm, hơn nữa ngũ quan cũng khéo léo xinh xắn, vừa thấy liền biết lúc trưởng thành cũng là một mỹ nhân.

Trước đây Chu Thiến Thiến chưa bao giờ cảm thấycon gái lớn lên quá xinh đẹp thì có gì tốt cả, nhìn con gái hàng xóm nhà mẹ đẻ cô ta đi, còn không phải vì lớn lên quá xinh đẹp mới bị một kẻ có tiền vừa béo vừa xấu thích, thế nên người nhà liền nhận tiền để cô gái kia cưới tên đó luôn rồi hay sao?

Nếu kẻ có tiền kia đối xử tốt với cô gái đó thì không nói, nhưng ai biết hắn lại là kẻ vừa uống say liền thích đánh người chứ, trước đây Chu Thiến Thiến không ít lần ghen ghét mỹ mạo của cô con gái nhà hàng xóm, sau khi chuyện này xảy ra thì lòng ghen ghét của cô ta mới hoàn toàn biến mất.

Dù cô ta có được diện mạo như vậy, nếu có người cầm tiền tới cửa muốn cưới cô ta thì cha mẹ cô ta chắc chắn cũng sẽ vội vàng đồng ý ngay.

Trong cảm nhận của Chu Thiến Thiến, không ai yêu thương một đứa con gái cả.

Nhưng hôm nay, cái suy nghĩ này hoàn toàn bị lật đổ.

Cô ta nhìn có người thấy cô bé trắng trắng mềm mềm trong tã lót đáng yêu, vươn tay muốn sờ mặt một chút đã bị Lý Xuân Hoa ôm vội vàng tránh khỏi, "Da mặt con bé mềm, còn nhỏ nữa, sờ sẽ đau."

Có người cười bà sao lại yêu cháu gái nhiều như vậy, bà lại đúng lý hợp tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Con người Tuyết Châu nhà tôi tốt như vậy, còn sinh ra một đứa con gái giống con bé nữa, thế nên đương nhiên tôi phải hết lòng yêu thương cháu gái rồi."

Trên cổ Hà Tuyết Châu đeo một cái vòng cổ trân châu xinh đẹp, có người trêu ghẹo hỏi cô Lâm Thời Hằng mua cho đúng không, sao lại không mua vòng vàng thì đúng lúc người đàn ông đang tiếp đón khách ở bên ngoài đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: "Da Tuyết Châu trắng, vòng vàng không làm nổi bật da cô ấy được, tôi đã làm mấy cái vòng tay vàng nhưng mà cô ấy thấy nặng nên cũng không thích đeo."

Lại có người nghe được đi cười hỏi Lý Xuân Hoa, con trai còn mua vòng cổ trân châu với vòng tay vàng cho con dâu mà vẫn chưa mua cho người mẹ là bà nữa sao?

Lý Xuân Hoa cười giơ cổ lên cho bọn họ nhìn: "Mọi người đều thấy thì còn hỏi làm gì."

Trên mặt bà không biểu hiện gì, trong lòng lại cực kỳ đắc ý, ngay từ đầu Thời Hằng chỉ nghĩ mua cho người mẹ là bà thôi, nói là đau lòng bà chăm cháu vất vả, may mà Lý Xuân Hoa mở miệng nói là sao có thể chỉ mua cho người chăm cháu là bà mà không mua cho người sinh con là Tuyết Châu được chứ, lúc đó con trai mới nghĩ đến việc còn phải mua cho vợ nó.

Mỗi lần nhìn thấy con trai con dâu cảm tình tốt đứng chung một chỗ, Lý Xuân Hoa đều cảm thán trong lòng, đây không phải cũng có công của bà sao, nếu không chỉ bằng cái thằng nhóc Thời Hằng không thông suốt ngốc nghếch này thôi thì sao có thể dỗ Tuyết Châu vui vẻ như vậy được chứ.

Lý Xuân Hoa ôm cháu gái thương tiếc vạn phần trên ngực, lòng tràn đầy thỏa mãn, bà thoáng nhìn qua, đột nhiên chú ý tới Chu Thiến Thiến đứng xa xa, biểu tình tối tăm, mày lập tức nhảy dựng.

Nhà bọn họ đang làm chuyện tốt lành, sao người này tới còn mang vẻ mặt khóc tang như thế chứ, thế này không phải ngột ngạt sao?

Lúc sắp bắt đầu, Lý Xuân Hoa không nhịn được lôi kéo Trương tẩu tử hỏi.

Trương tẩu tử thở dài một tiếng, cũng quay đầu lại nhìn Chu Thiến Thiến: "Có lẽ cô ấy cảm thấy trong người không khỏe lắm, lần trước vừa mới đẻ non ra một đứa con trai, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn đã bị mẹ chồng với chồng chỉ vào mũi mắng một trận rồi."

Biểu tình Lý Xuân Hoa vốn có chút không vui biến thành đồng tình, "Sinh non à, sao lại bị như thế?"

Trương tẩu tử lắc đầu: "Vốn dĩ cô ấy đã mang thai bất ổn, đi bệnh viện là muốn an thai, kết quả không biết vì sao chạy ra hành lang nhiễm gió, hình như còn chịu chút kí©h thí©ɧ nữa, cho nên đứa bé cũng không giữ được."

Nói xong, cô lại thở dài một tiếng: "Không giữ được thực ra cũng là một chuyện tốt với cô ấy, chồng cô ấy còn muốn ly hôn nữa, nếu mang theo một đứa bé thì thật đúng là không dễ sống."

"Ly hôn?!"

Lý Xuân Hoa càng thêm kinh ngạc, tuy bà đã được Lâm Thời Hằng nói cho không ít quan niệm, nhưng trong xương cốt vẫn cảm thấy phụ nữ gả cho người ta thì cả đời đều là người nhà chồng, vậy nếu ly hôn thì sẽ sống thế nào đây?

Bà thổn thức hai câu: "Bởi vì sảy thai nên phải ly hôn? Cũng không phải sau này không thể mang thai mà."

"Không phải." Trương tẩu tử lắc đầu, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, cô cũng không tiện nói nhiều hơn.

Nếu nói lúc trước cô vì Chu Thiến Thiến suốt ngày bịa chuyện mà chán ghét lời cô ta nói thì sau khi cô biết được nguyên nhân cô ta ly hôn lần này liền có chút đồng tình.

Con người Chu Thiến Thiến có không ít khuyết điểm, nhưng đối với người bạn duy nhất là Miêu Tinh thì cô ta lại tốt đến không chê vào đâu được, Miêu Tinh bị Trương Ngạn Minh bạo lực gia đình, thật vất vả trốn thoát khắp nơi, cũng không biết cô nghĩ như thế nào, bị đánh không đi báo cảnh sát mà lại muốn giấu đi.

Miêu Tinh tìm được Chu Thiến Thiến, lúc đó Chu Thiến Thiến vừa mới sinh non tâm tình buồn bực, mẹ chồng lại không hề quan tâm thân thể cô ta đã lập tức về quê, chồng thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không về nhà, bị Miêu Tinh cầu xin như vậy liền cho cô ở lại.

Ban ngày Miêu Tinh trốn trong nhà cô ta và chồng không xuất hiện, quan hệ của người trong đại viện với Chu Thiến Thiến cũng bình thường nên vẫn luôn chưa có ai phát hiện ra.

Sau đó biết Miêu Tinh vẫn luôn trốn trong nhà Chu Thiến Thiến là vì Chu Thiến Thiến luôn thích nói người khác lại cầm chổi lớn chạy đi đuổi đánh Miêu Tinh.

Bị người ngăn lại, cô mới khóc lóc nói mình tốt bụng cho Miêu Tinh ở lại mà cô ta lại thông đồng với chồng Chu Thiến Thiến.

Hơn nữa, cô còn nghe được hai người bàn nhau ly hôn với cô, sau đó bọn họ lại kết hôn rồi ở bên nhau.

Chu Thiến Thiến vừa mới sinh non vốn cần chồng quan tâm, nhưng vào lúc cô yếu ớt nhất ấy thì người mà cô cho là chị em tốt nhất đó lại cho cô một đòn trí mạng.

Lúc này cô mới nhớ tới, lúc trước mình sở dĩ nhằm vào Lâm Thời Hằng là bởi vì Miêu Tinh đã thề son sắt tuyệt đối sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn trong tinh huống đã biết hắn có vợ.

Bởi vì chuyện này, cô vẫn luôn nhằm vào Lâm Thời Hằng, tiện đà lại nhằm vào Hà Tuyết Châu, cuối cùng làm loạn đến mức bản thân bị toàn bộ người trong đại viện ghét bỏ, thậm chí còn đẻ non.

Mà Miêu Tinh lúc trước đầy mặt ủy khuất kể là mình tuyệt đối sẽ không lui tới cùng đàn ông có vợ, đều là Lâm Thời Hằng lừa cô ta, hiện tại vào lúc cô vừa mới sinh non cần phải tĩnh dưỡng lại lên giường cùng chồng cô.

Có thể oán ai đây, ai bảo cô tin Miêu Tinh, lại tự mình đưa người về nhà chứ.

Chu Thiến Thiến trực tiếp xách cây chổi chạy theo đuổi đánh Miêu Tinh áo rách quần manh cả một sân.

Cô muốn Miêu Tinh để ý thanh danh nhất phải thân bại danh liệt!

Cuối cùng trò khôi hài này cũng kết thúc khi chồng cô cho cô một cái tát rồi tuyên bố muốn ly hôn với cô.

Chu Thiến Thiến không khóc lóc chịu thua như chồng cô nghĩ, mà lại ném chổi, nói hết ra vài lời Miêu Tinh đã từng nói với cô.

Người trong đại viện giờ mới biết vì sao Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào Lâm Thời Hằng.

Cũng không chỉ đơn thuần là bất bình vì chị em mình, mà là bị Miêu Tinh nói dối đầy miệng lừa.

Đám người Trương tẩu tử thật ra đã muốn khuyên nhưng thứ nhất đây là chuyện nhà của người khác, thứ hai là từ đó về sau Chu Thiến Thiến đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, lúc gặp lại còn là vào tiệc đầy tháng của đứa bé Lâm gia lần này.

Biểu tình Chu Thiến Thiến không đúng, mọi người cũng không thể lôi kéo cô nói những chuyện đó trong bữa tiệc tốt lành này được, chờ đến lúc bận rộn xong lại phát hiện không thấy cô đâu nữa.

Hà Tuyết Châu vẫn luôn không có ấn tượng với Chu Thiến Thiến lại bị bạn bè thân thiết lôi kéo nói chuyện này, hơn nữa dặn dò cô cẩn thận, Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào cô, hiện tại không nhà để về lại gặp được loại đả kích này, có thể cô ta sẽ làm gì gây hại cho cô.

Tan tiệc, lúc chỉ còn lại vợ chồng hai người, Hà Tuyết Châu nói chuyện này cho Lâm Thời Hằng.

Lại nói tiếp, cô còn có chút mê mang, nếu không phải hôm nay có người nói cho cô thì Hà Tuyết Châu thậm chí cũng không biết Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào mình.

Ấn tượng của cô về người này cũng chỉ là một cô vợ không quá hòa hợp với tập thể.

Lâm Thời Hằng nghe xong cười nói: "Cô ta cũng chỉ nói lung tung sau lưng em thôi, cũng không có lá gan gây chuyện đến trước mặt em đâu."

"Nhưng mà chuyện chồng cô ta, Quân Bộ cũng đã biết, có lẽ cái chức quan quân này của chồng cô ta cũng không còn duy trì được lâu nữa đâu."

Nếu chuyện này xảy ra ở nơi khác, nhà trai da mặt dày chút thì vẫn có thể chịu được áp lực bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ rồi tiếp tục công tác, nhưng nơi này là quân đội, đại biểu cho thể diện của quốc gia, là nơi quân quy nghiêm ngặt nhất, nếu bọn họ lén ly hôn rồi kết hôn, không ai dám nói gì, nhưng Chu Thiến Thiến lại tức giận đi nói chuyện này trước công chúng.

Người đàn ông kia xem như bị huỷ hoại, mà Miêu Tinh bị Chu Thiến Thiến bóc gốc gác lại áo rách quần manh chạy khắp đại viện cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đừng quên, lúc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cùng đàn ông, Trương Ngạn Minh vẫn là chồng cô ta, trong bụng cô ta thậm chí còn mang thai con Trương Ngạn Minh.

Tuy bởi vì ít tháng, bụng chỉ là hơi hơi nhô lên, nhưng nơi đó cũng có một đứa bé, vợ chồng còn sẽ bởi vì vợ mới mang thai nên không dám viên phòng, Miêu Tinh lại mang thai con chồng mình rồi lên giường với người khác, chuyện này vừa xảy ra, cô ta xem như hoàn toàn tiếng xấu lan xa.

Đối với kết cục của những người này, Lâm Thời Hằng cũng không nhiều lời, với hắn mà nói, nói ra tên những người này cũng sẽ chỉ làm ô nhiễm lỗ tai vợ hắn mà thôi.

Người ở bên ngoài thấy chính là chồng Chu Thiến Thiến bị cách chức, Chu Thiến Thiến biến mất một đoạn thời gian, trở về ly hôn với hắn rồi lại lần nữa biến mất, mà Trương Ngạn Minh thì đưa Miêu Tinh trở về, từ nay về sau không còn xuất hiện ở trước mặt mọi người nữa.

Lâm Thời Hằng lại biết, Trương Ngạn Minh mang theo cô ta trở về Trương gia.

Trước khi xuất phát đến quân đội, Trương Ngạn Minh là con cháu được sủng ái nhất của Trương gia, cho dù hắn hành sự kiêu ngạo, cũng cực kỳ được trưởng bối yêu thích, dù hắn đi quân đội, trưởng bối ở bên ngoài nhắc tới cũng đều mặt mang kiêu ngạo.

Nhưng từ sau khi hắn cố chấp kết hôn với Miêu Tinh thì mọi chuyện đều thay đổi.

Nếu Miêu Tinh không làm gì, Trương gia sẽ không ghét cô ta như vậy, nhưng bởi vì Miêu Tinh tiêm thuốc sát trùng vào dụng cụ truyền dịch làm ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của Trương Ngạn Minh, tuy Trương Ngạn Minh bướng bỉnh nhưng lại vô cùng hiếu thuận với trưởng bối trong nhà cũng vì cô ta mà không chịu nghe lời.

Con cháu Trương gia nhiều, dù Trương Ngạn Minh là một trong số đó tương đối làm người thích, nhưng cũng tuyệt đối không phải là không có hắn thì không được.

Sau khi ông nội Trương Ngạn Minh tức giận, Trương gia nhanh chóng thu về tài nguyên trước kia đặt ở trên người đứa con cháu Trương Ngạn Minh này, nếu Trương Ngạn Minh không có những tài nguyên đó mà vẫn có thể một bước lên trời thì có lẽ người Trương gia còn có thể xem trọng hắn một chút.

Nhưng hắn không làm được như vậy.

Sau khi mất đi sự che chở của Trương gia, xem hắn đã làm gì rồi đi?

Không chịu đi đến nơi nguy hiểm, liên tiếp chống đối cấp trên, vô cớ xử phạt cấp dưới, quá đáng nhất chính là khi gặp phải nguy hiểm lại đẩy người bên cạnh ra chắn bom, còn mình thì vì trốn tránh trách phạt mà giả vờ hôn mê.

Người Trương gia quả thực cũng xấu hổ khi phải thừa nhận một người như vậy là người Trương gia bọn họ với bên ngoài.

Đặc biệt là vụ việc đẩy người bên cạnh chắn bom kia, có người như vậy, ai có thể yên tâm thay quốc gia bán mạng được chứ? Ai cũng không biết có thể sẽ có một ngày bạn đang nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ thì đột nhiên đồng đội bên cạnh đẩy bạn đi chịu chết.

Hơn nữa để cho Trương gia tức giận chính là bởi vì một loạt thao tác này của Trương Ngạn Minh mà Trương gia bọn họ cũng bị hoài nghi có vấn đề.

Lý do vô cùng dễ đoán: Không phải Trương Ngạn Minh rất được chiều sao? Nếu không phải hợp quan niệm thì sao lại chiều hắn chứ?

Hắn là con cháu Trương gia mấy người, bị bồi dưỡng thành cái dạng này chắc chắn là do Trương gia gia phong bất chính.

Chuyện một người làm ảnh hưởng tới toàn bộ gia tộc, còn là ảnh hưởng xấu nữa, đây mới là đáng sợ nhất.

Trương gia đương nhiên không chịu bỏ qua như vậy, tuy đứa con cháu Trương Ngạn Minh này có hố nhưng cũng không đến mức hố như vậy chứ?

Chắc chắn có người quạt gió thêm củi sau lưng!

Kết quả sau một thời gian đi tra xét, người quạt gió thêm củi có không ít, nhưng cũng đều là tiểu đánh tiểu nháo, người duy nhất có hiềm nghi sẽ ra tay độc ác với Trương Ngạn Minh là Lâm Thời Hằng, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều chưa từng ra tay.

Lúc này cha mẹ Trương Ngạn Minh còn không chịu tin đầu óc con trai mình có hố, đưa ánh mắt tập trung điều tra đủ thứ về Lâm Thời Hằng để tìm ra chứng cứ con trai bị hãm hại.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị cấp trên trực tiếp cảnh cáo.

Lý do cảnh cáo: Lâm Thời Hằng là trụ cột quốc gia, tay Trương gia mấy người duỗi cũng quá dài rồi đấy.

Lúc này nhân tài Trương gia mới phát hiện, Lâm Thời Hằng hóa ra đã dùng tốc độ hỏa tiễn thăng một bậc nữa, chỉ là lúc này lý do thăng quan cũng không được nói ra, chỉ nói là hắn đã có cống hiến rất lớn đối với quốc gia.

Khác với Lâm Thời Hằng liên tục thăng chức, đại gia tộc Trương gia này lại bắt đầu dần dần lộ ra xu hướng suy tàn.

Sau khi Trương Ngạn Minh trở về, cha mẹ hắn vẫn luyến tiếc đứa con trai này, tuy không kiêu ngạo vì hắn giống như trước đây nữa nhưng vẫn cho tiền cho phòng ở để hắn sống cho tốt.

Một vài người bị lời đồn liên quan tới Trương Ngạn Minh liên lụy Trương gia mà bất mãn, bọn họ mệt chết mệt sống giao tranh ở ngoài, thật vất vả dựa vào bản lĩnh của mình mới ngồi trên vị trí hiện nay, lại bởi vì Trương Ngạn Minh mới bị liên lụy, còn phải chịu đựng người khác thì thầm bàn tán, đầu sỏ gây tội lại có thể coi như chưa làm gì cả rồi tiếp tục hưởng thụ phú quý cùng vinh quang của Trương gia.

Dựa vào cái gì chứ!

Lòng người Trương gia hoàn toàn tan.

Lúc Lâm Thời Hằng được trao tặng danh hiệu tướng quân, thành công trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất quốc gia thì đại gia tộc Trương gia đã từng có thể phù hộ cho con cháu lại sụp đổ, Trương Ngạn Minh bị tước đoạt tất cả.

Hắn ta đã từng dựa vào tài nguyên trong nhà làm không ai sánh nổi, sau khi mất đi những tài nguyên đó, cũng không thể không cúi đầu, học cách sống như người thường.

Cho đến một ngày, trên đường hắn ta ngồi xe đi làm thì gặp phải tai nạn xe cộ, liệt nửa người trên giống như nguyên chủ trước kia.

***

Miêu Tinh sống thật sự không tốt, sau khi cô ta được Trương Ngạn Minh mang về mới biết thân phận của Trương Ngạn Minh.

Chỉ là lúc này hối hận cũng đã muộn, cô ta vẫn luôn muốn sống trong đại gia tộc này, muốn trở về Trương gia, giữ lại đứa bé nhưng vẫn bị sảy thai trong một lần bị Trương Ngạn Minh bạo hành.

Đánh cô ta hơn 5 năm, Trương Ngạn Minh cũng chán, nhưng Miêu Tinh không muốn ly hôn, cô ta tham luyến quyền thế của đại gia tộc Trương gia này.

Vì thế một người không có con, cũng bởi vì thời gian dài bị tra tấn mà không có sắc đẹp như cô ta chỉ có thể ở lại ngôi nhà không có gì cả này, buộc phải chịu đựng sự lạnh nhạt từ chồng khi hắn ta suốt ngày tìm hoan mua vui khắp nơi rồi lại đưa cả phụ nữ về nhà.

Cô ta cho rằng, chỉ cần cố chịu đựng, chỉ cần có con thì cô ta sẽ có thể nhấm nháp đến quyền thế của Trương gia.

Nhưng rất nhanh, Trương Ngạn Minh đã bị đuổi ra ngoài.

Miêu Tinh chưa có gì cả, cô ta muốn ly hôn, nhưng lúc này Trương Ngạn Minh lại bắt đầu bạo hành cô ta.

Thế rồi cô ta cố tình dựng lên một vụ tai nạn.

Trương Ngạn Minh bị đâm cho liệt nửa người trên, Miêu Tinh lại không giấu trời qua biển, cảnh sát tra được cô ta, cô ta bị phán 40 năm tù.

40 năm, đối với một người hơn hai mươi tuổi mà nói, thì gần như tương đương với bị nhốt cả đời.

Sau khi Miêu Tinh hơn 60 tuổi mới được ra ngoài.

Cô ta thành một bà lão nhặt ve chai, ngày nào cũng cong eo làm công việc trước kia bản thân từng khinh thường.

Vào một ngày nhặt ve chai ở công viên, cô ta đột nhiên nghe được một giọng nói đầy dịu dàng đang gọi: "Tuyết Châu!"

Miêu Tinh ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thời Hằng có chút già nhưng sống lưng vẫn thẳng thắn cười đi tới, đem một đóa hoa nhỏ cài lên mái tóc hoa râm của vợ đang ngồi trên ghế dài.

"Đẹp không?"

Hà Tuyết Châu cười vươn tay sờ sờ hoa, nghiêng đầu hỏi chồng.

"Đẹp."

Lâm Thời Hằng cười nâng cô dậy, "Anh vừa mới nhìn thấy bên kia có đứa trẻ đang thả diều, chúng ta cũng đi xem đi."

"Nhạc Dương thích cái này, lớn cả rồi còn nhất quyết phải xin nghỉ về thả diều cùng chúng ta vào cuối tuần, chúng ta đi thả trước rồi chụp ảnh cho con bé xem để nó hâm mộ."

"Anh đấy, sao già rồi mà vẫn còn giống đứa nhóc thế."

Hai người cầm tay nhau cùng đi, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết vô cùng hạnh phúc.

Miêu Tinh vẫn ngơ ngẩn, sau khi ra tù mới biết được, Lâm Thời Hằng hiện tại đã là một nhân vật lớn cực có quyền thế, người ở địa vị cao, tuy cả đời chỉ có một đứa con gái, lại không hề thua kém đàn ông, kế thừa sức mạnh của bố, là một người quân nhân xuất sắc.

Mà Hà Tuyết Châu cô ta từng khinh thường trước đây, lại dốc lòng nghiên cứu y học, cả đời được người tôn trọng.

Để cho người nói chuyện say sưa chính là vợ chồng hai người cả đời cũng chưa từng cãi nhau, vẫn luôn ân ân ái ái tới hiện tại.

Cô ta vốn tưởng rằng, mấy chuyện này đều là giả......

Miêu Tinh cong eo, nhìn bóng dáng bọn họ, lại nhìn đôi tay tràn đầy dơ bẩn của mình, đau khóc thành tiếng.

Đêm đó, Miêu Tinh chết ở căn phòng cho thuê cũ nát nhỏ hẹp.

Người khác nghe xong cũng chỉ thở dài một tiếng, bà lão này cũng thật đáng thương.

Lại qua hai năm, tướng quân Quân Bộ Lâm Thời Hằng và vợ Hà Tuyết Châu cống hiến rất nhiều cho nền y học cùng qua đời.

Con gái Lâm Nhạc Dương vẫn luôn ở bên giường bọn họ.

Cô nhớ lúc đó, ba sắp đi còn nắm chặt tay mẹ cô.

Ông nói: "Hạnh phúc của anh chính là cho em hạnh phúc"

Sau đó, mẹ cũng mỉm cười rời đi, ba theo sát bà.

Lâm Nhạc Dương lại viết: Ông ấy là một đứa con trai tốt, là một người chồng, người cha tốt.

Cả đời cô đều thấy kiêu ngạo vì ông.

****

【Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành! Mời ký chủ lựa chọn: 1, nghỉ phép 2, tiếp tục nhiệm vụ. 】

【 Tiếp tục nhiệm vụ. 】

Lâm Thời Hằng đứng ở trước màn hình thuần trắng, dần mơ hồ về ký ức thế giới này.

Lại lần nữa mở mắt ra, cũng là ở trước kính, một người trẻ tuổi đang lải nhải giúp hắn trang điểm.

"Anh Lâm, dù sao người ta cũng là con gái, anh đừng quá đáng nữa, đối với thanh danh của anh cũng không tốt......"

Lâm Thời Hằng nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ trong gương có tướng mạo, nhẹ nhàng nhướng mày.

"Tôi biết rồi."

Giới giải trí?

Thú vị rồi đây.

Yên: Phù~ Xong TG1 rồi

Tg2 Hằng ca đáng yêu lắm:>>