Chương 7: Về quê

Năm Tri Ý mười tuổi, cha nàng đã trở thành tâm phúc trước mặt Thánh thượng, hai thúc thúc nhị phòng và tam phòng cũng bộc lộ tài năng trên triều đình. Đúng như lúc đầu Lý Trường Lâm tiên đoán, Lý gia ở đế đô bước sang trang mới, sự giao thoa giữa Lý gia và các đại gia tộc ở kinh đô ngày càng sâu sắc. Mấy năm nay, Lý Trường Lâm ở trên triều ngày càng bận rộn, Lý thị sau khi hạ sinh đứa con thứ hai cũng không nhàn rỗi, việc đi mời và dự yến tiệc chiêu đãi các phu nhân thế gia là điều không thể thiếu.

Hôm nay là tiệc rượu trăm ngày của nhà lão Đại Lý Tự khanh, mấy năm gần đây Lý gia rất được chú ý, nên Lý thị tham gia yến tiệc cũng không sợ nhàm chán, tìm một chỗ ngồi xuống thì tự có các phu nhân thế gia tìm bà nói chuyện.

"Lý phu nhân, Tri Ý đâu? Sao ngươi không dẫn nàng tới?" Nói chuyện là Trang phu nhân nhà Hình Bộ thượng thư đang ngồi bên trái Lý thị, nam chủ nhân hai nhà quan hệ khá tốt nên nữ quyến cũng tương đối quen thuộc.

"Tri Ý về Lạc châu thăm tổ phụ tổ mẫu, một thời gian nữa nàng mới về."

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Trang thị, Lý thị nói đùa: "Nữ nhi nhà ngươi không thích chơi với Tri Ý, ngươi còn ngóng trông Tri Ý tới? Không sợ mấy tiểu cô nương buồn à."

Trang thị cười khổ: "Ngươi cũng không phải là không biết, hai tiểu tổ tông nhà ta quá ồn ào, vì thế ta mới muốn các nàng ở chung với Tri Ý tri thư đạt lễ nhiều hơn, thục nữ một chút thì tương lai cũng dễ tìm nhà chồng, đúng không?"

Tri Ý dù còn nhỏ, nhưng lễ nghi đối nhân xử thế chu đáo, ra dáng vẻ. Mỗi lần Lý thị dẫn theo nàng đi dự tiệc, không tránh được một ít phu nhân thế gia khen ngợi, sau đó quay ngược lại mắng nữ nhi nhà mình, vài lần như vậy, nữ nhân thế gia có định kiến, cảm thấy không thể chơi với nàng, cũng không quá bằng lòng ở cùng với nàng. Kết quả là, người mà Tri Ý chân chính kết giao cũng chỉ có nữ nhi nhà Binh Bộ Thị Lang mà thôi.

Nghĩ đến việc con gái mình tuổi nhỏ, bị tước đi quyền hoạt bát và năng động, Lý thị cảm thấy rất áy náy, Lý Trường Lâm thì luôn cười bảo bà còn không nghĩ thoáng bằng nữ nhi mình. Ông là nam nhân cứng nhắc nặng nề làm sao mà hiểu được, dù sao từ nhỏ ông cũng được nuôi dưỡng dưới gối Lý lão thái gia, từ nhỏ đã gắn bó với sách vở, ông còn tưởng tất cả hài tử trong thiên hạ khi còn bé đều giống ông nữa.

Nhưng nữ nhi dù sao cũng phải gả, đây kết cục đã định rồi, không cách nào thay đổi, chỉ có thể thích ứng.

Khi Trang thị nhắc tới nhà thông gia, lại thổn thức: "Phải nói là Tri Ý nhà ngươi thật may mắn, có thể được thánh thượng chọn trúng, chờ năm sáu năm nữa đến tuổi cập kê, đến lúc đó tiểu Hầu gia cũng chính thức cập quán và tước vị, gả vào Tuyên Võ Hầu phủ hưởng phúc."

Nói đến nữ tế tương lai này, Lý thị chưa từng gặp, nhưng nghe nói khi thủ hiếu cha nương xong, hắn lập tức đi quân doanh Nhạn Tây rèn luyện, quanh năm suốt tháng nán lại ở đế đô tổng cộng có vài ngày, mà ngày nào cũng ở trong nhà chăm sóc trò chuyện lão phu nhân Hầu phủ, xong chuyện thì đi luôn, ngay cả Lý Trường Lâm cũng chưa từng gặp hắn.

Lý thị hơi lo âu: "Cũng không biết tiểu Hầu gia là người thế nào."

Trang thị đáp: "Ngươi yên tâm đi, ta nghe người ta đồn tiểu Hầu gia từ nhỏ đã đọc thuộc thi thư, rất là đoan chính đó, vẻ ngoài cũng đàng hoàng, rất là xứng đôi với Tri Ý nhà ngươi."

Lý thị thở dài trong lòng: "Chỉ hy vọng là thế." Xứng hay không xứng cũng phải mạnh mẽ ở chung với nhau rồi, hai người hôn nhân hòa thuận là tốt nhất, coi như tiểu Hầu gia không thể chân thành đối đãi, nhưng có thể tương kính như tân cũng tốt.

Bên kia, xe ngựa của Lý gia cũng đã đến ngoại thành Lạc châu. Lão gia tử từ Lạc châu gửi thư thường nói muốn Tri Ý tới Lạc châu ở một thời gian ngắn, nói nhiều lần thành ra Lý Trường Lâm cũng bị lung lay, nhưng ông bận quá, để cho nữ nhi về báo hiếu cũng tốt. Vì vậy khi băng tuyết tan hết, Lý Tri Ý thu dọn đồ đạc xuôi về phía nam đến Lạc châu.

Gia gia Lý Tri Ý là đích thứ tử đại phòng Lý gia Lạc châu, lúc còn trẻ tính tình hăm hở, không muốn ngồi mát ăn bát vàng ở trong tộc, nên một mình chạy đến đế đô, rốt cuộc bằng bản lĩnh nên tìm được một chức quan nửa vời, sau mấy chục năm lăn lộn sờ xoạng thì lui xuống chốn quan trường, ba nhi tử của ông cũng đều có chỗ đứng vững chắc ở đến đô, nên ông dẫn theo vợ cả cùng tiểu nhi tử về Lạc châu dưỡng lão.

Năm ấy Tri Ý mới được sinh ra, hai ông bà cảm thấy thân thể Lý thị bất tiện mà con trai thì bận rộn, suýt thì muốn đưa nàng về nuôi dưỡng, nhưng phu phụ Lý thị không nỡ nên mới thôi.

"Cô nương, phía trước có cánh đồng xanh, còn có dòng suối sạch sẽ, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?"

Lý Tri Ý ngồi trong xe ngựa đồng ý, Ngọc ma ma chu đáo sắp xếp mọi việc, những gì nàng không nghĩ tới thì Ngọc ma ma đều nghĩ cả rồi, không cần nàng phải bận tâm.

Được Lý Tri Ý cho phép, lúc này Ngọc ma ma ra lệnh cho người và ngựa nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn một chút gì đó.