Chương 2: Nuôi dưỡng Hầu phu nhân

Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Lý Trường Lâm lên xe tiến cung diện thánh. Lúc xuống xe ngựa vẫn còn sớm, cửa cung còn chưa mở, Lý Trường Lâm đứng nửa canh giờ trong cơn gió lạnh đầu xuân, lại nhờ cung nhân vào bẩm báo. Một lát sau, một thái giám trẻ tuổi bước ngắn đi tới, người này Lý Trường Lâm nhận ra, chính là người quanh năm ở bên cạnh Lưu Phúc Bân.

Thái giám cười nịnh nọt: "Hoàng thượng đã đoán trước được ngài sẽ tới nên đặc biệt hạ lệnh không cần thông báo, trực tiếp đến nghị chính điện."

Lý Trường Lâm đương nhiên biết đến nghị chính điện là có ý gì, ngự thư phòng cũng không thể so với nghị chính điện, thần tử thánh thượng cho phép đến nghị chính điện đa số là quan đại thần thân cận. Hắn giật mình, trong thoáng chốc hiểu thêm nhiều điều, nhưng hắn cũng không chắc chắn lắm, chỉ có thể đích thân đến dò xét ý tứ thánh thượng.

"Lý đại nhân, xin mời."

Lý Trường Lâm hồi phục tinh thần, sửa sang quần áo rồi trả lời: "Làm phiền công công."

Nghị chính điện nằm ở phía đông của chính điện, vị trí không tốt bằng ngự thư phòng, bày biện càng thêm đơn giản, ngoại trừ chỗ ngồi của hoàng thượng ở chính giữa thì chỉ có vài cái bàn hơi đơn giản, trời rất lạnh cũng không nhiều lò sưởi, phải nói là hơi keo kiệt. Nhưng những cận thần được phép vào đây đều chiếm giữ những chức vụ quan trọng trong triều đình.

Nơi mà phụ thân hắn cần cù cả nửa đời cũng không vào được, bây giờ mình lại tiến vào, tâm trạng Lý Trường Lâm không khỏi phức tạp, hơn nữa trong sự phức tạp này nhen nhóm hưng phấn vô hình. Lý Trường Lâm có linh cảm rằng, Lý gia ở đế đô sắp bước sang một trang mới.

Cửa ra vào và cửa sổ của nghị chính điện đều đóng chặt, nhiệt độ bên trong cũng không ấm hơn bao nhiêu, Cảnh Xương đế còn chưa tới nên Lý Trường Lâm ngồi đợi một lúc. Sau khi uống một cốc trà nóng, cơ thể hắn mới ấm hơn một chút, rồi một bóng người màu vàng đang thong dong bước tới.

Cảnh Xương đế vừa đến là đuổi hết cung nhân đi, chỉ để lại một mình Lưu Phúc Bân hầu hạ, nghị chính điện nho nhỏ trong nháy mắt trống rỗng.

Cảnh Xương đế nhấp một ngụm trà đậm, nói chuyện bình thường như đang nói việc nhà: "Thuở thiếu thời Trẫm từng đến Lạc châu, Lạc châu xứng đáng là cố đô trăm năm, khí vận dồi dào. Khi đó Lý thị Lạc châu các ngươi có thể nói là phong quang xa hoa vô hạn, cho dù các thế gia ở đế đô cũng không sánh bằng."

Lý Trường Lâm biết lắng nghe: "Cho dù Lý thị Lạc châu hay là thế gia đế đô thì cũng phải dựa vào ân sủng của thánh thượng, mới có thể hưng thịnh lâu dài. Lý thị không dám khinh thường."

Cảnh Xương đế cười ha ha nói tiếp: "Lý thượng thư, ta không ngờ ngươi ngày thường ít nói lại có tài ăn nói như thế. Vậy ngươi nói xem, trong rất nhiều thế gia trong kinh, nhà nào được trẫm sủng ái nhất?"

Lý Trường Lâm không đoán được Cảnh Xương đế hỏi vậy là có thâm ý gì, tâm tư hơi chuyển, cung kính đáp: "Vi thần không dám đoán bừa thánh ý, nhưng nếu chỉ nhìn vào quan hệ huyết thống và thông gia, dĩ nhiên là Tuyên Võ Hầu phủ và Lâu gia."

Cảnh Xương đế che miệng ho khan: "Lão phu nhân Tuyên Võ Hầu phủ là Hoàng cô của trẫm, người có ân nuôi dưỡng trẫm, Tuyên Võ Hầu là biểu đệ của trẫm, có tình thân với trẫm nên hiển nhiên người bên ngoài không thể so được. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, mất trẻ như vậy..." Hắn cố ý bỏ qua Lâu gia - gia tộc hoàng hậu, nhưng mỗi lời nói đều lộ ra sự gần gũi với Tuyên Võ Hầu phủ, Lý Trường Lâm có ngốc cũng biết Cảnh Xương đế ám chỉ gì - ngài không hài lòng với Lâu gia.

Cảnh Xương đế kế vị khi còn nhỏ, quá trình đều được Lâu thị giúp đỡ, sau khi nữ nhi Lâu thị được phong hoàng hậu thì Lâu gia bắt đầu nảy sinh tham vọng, ý đồ khống chế triều chính trước khi Cảnh Xương đế đủ lông đủ cánh. May mắn ngay lúc đó lão Tuyên Võ Hầu dẫn dắt phe thế gia Hoàng tộc, hai phe thế lực đấu nhau trong sáng ngoài tối trên triều suốt mười mấy năm dòng, cứ như vậy cục diện triều đình duy trì cân bằng vi diệu như thế. Kể từ khi phong thái tử, những năm gần đây Lâu thị dường như có tâm tư nghỉ ngơi, an phận hơn rất nhiều. Chẳng biết làm sao, Cảnh Xương đế vẫn có vẻ lo lắng. Bây giờ Tuyên Võ Hầu lại gặp nạn, thế cân bằng sợ rằng sẽ bị phá vỡ, Lâu thị ở cạnh lại nổi tâm tư.

Lý Trường Lâm trong lòng suy nghĩ mấy lần, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: "Hoàng thượng nén bi thương, long thể quan trọng."

Cảnh Xương đế khoát tay áo: "Không nói chuyện này nữa, chỉ càng thêm đau xót. Chẳng thà nói chút việc vui, hôm nay ngươi tiến cung là vì chuyện tứ hôn mà."

Lý Trường Lâm vén tà áo quỳ xuống: "Lần này vi thần tiến cung, không phải vì việc khác, mà là tới tạ ân."

Cảnh Xương đế nghe vậy ung dung nở nụ cười: "Nếu là tạ ân, sao không dẫn theo lệnh ái tới, cũng để cho trẫm nhìn dáng dấp ra sao, có xứng hay không."

"Tiểu nữ trẻ người non dạ, thần sợ nàng đυ.ng phải thánh giá nên chưa dẫn vào cung, là lỗi của vi thần."

"Tuổi nhỏ? Năm nay lệnh ái bao nhiêu tuổi?" Cảnh Xương đế viết thánh chỉ vội vội vàng vàng, đúng là chưa tỉ mỉ để ý Lý Tri Ý bao nhiêu tuổi.

"Tính cả tuổi mụ, tiểu nữ được năm tuổi."

Cảnh Xương đế thở dài, trầm ngâm đáp: "Năm tuổi còn quá nhỏ, chờ đến khi cập kê còn mười năm nữa, nếu không phải chuyện xảy ra đột ngột thì trẫm cũng không ra quyết định vội vàng như vậy, ủy khuất lệnh ái rồi."

Lý Trường Lâm nhớ lại ngày đó nữ nhi mình không hiểu gì, còn nhìn chằm chằm con kiến trên mặt đất, trong lòng đã có cảm giác không nỡ gả con gái rồi, cũng chỉ đành trái lương tâm trả lời: "Có thể được hoàng thượng tứ hôn là vinh hạnh lớn lao với tiểu nữ, nhà thần vui vẻ còn không kịp đây."

"Ha ha, ngươi cũng đừng pha trò cùng trẫm, trẫm đã nghe Lưu Phúc Bân nói chuyện tứ hôn hôm ấy rồi, lệnh ái chỉ nhìn côn trùng trên đất, quên cả lĩnh chỉ."

Lý Trường Lâm quỳ xuống: "Tiểu nữ nghịch ngợm, vi thần nhất định sẽ dạy dỗ nàng, hoàng thượng thứ tội."

Cảnh Xương đế cười sang sảng: "Lần tới trẫm truyền ngươi thì ngươi dẫn nàng vào cung, trẫm sẽ tha tội cho ngươi."