Chương 11: Nhan Khởi Hương

Ngày hôm sau Lý Tri Ý sai người đưa thϊếp mời tới Nhan phủ, ai ngờ Nhan mẫu dẫn con cái về nhà cũ rồi, hơn hai tháng sau thì người bạn tốt này của nàng mới đến cuộc hẹn.

"Tri Ý thân yêu, bao nhiêu tháng không gặp sao muội, sao gầy đi vậy..."

Câu đầu tiên gặp nhau, Nhan Khởi Hương đã đau lòng tới mức muốn khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay là vẻ mặt đau xót, giống như Lý Tri Ý thiếu cánh tay thiếu chân vậy.

Lý Tri Ý để tiện nói chuyện với khuê mật, đã sớm bảo hạ nhân lui ra, cũng không ngại nói sự thật với nàng ấy: "Muội tới quỳ thủy rồi, có lẽ đây là nguyên nhân!"

Nhan Khởi Hương nghe vậy, lại quan sát Lý Tri Ý thật kỹ từ trên xuống dưới một phen, dường như thấy nàng cũng không gầy đi lắm, chỉ là cảm giác cả người khang khác, rõ ràng vẫn là khuôn mặt mượt mà đó, nhưng đường nét trên khuôn mặt dường như nẩy nở hơn chút, tất cả đều sắc nét hơn. Mặt mày nổi bật giống mẫu thân, là dáng vẻ nũng nịu, nhưng sống mũi thẳng tắp và môi lại giống phụ thân, lộ ra vẻ chín chắn.

Nhan Khởi Hương lớn hơn Lý Tri Ý hai tuổi, luôn coi nàng như muội muội, bây giờ muội muội trong một đêm trở thành đại cô nương, làm Nhan Khởi Hương dường như có cảm giác "nhà mình có nữ nhi mới lớn", hơi xúc động.

Ngoài xúc động, còn có cảm giác hãnh diện.

"Hừ, bây giờ muội càng ngày càng xinh đẹp, để tỷ xem bọn người Lưu Nguyên Nguyên còn dám lộn xộn không."

Lưu Nguyên Nguyên là nữ nhi độc nhất của Lưu thái phó - sư phụ thái tử, từ bé đã kiêu căng bá đạo, bởi vì mến mộ tiểu Hầu gia Tuyên Võ Hầu phủ nên dẫn đầu các nữ nhi thế gia luôn gai mắt Lý Tri Ý.

Lý Tri Ý chậm rãi đặt chén trà xuống, đáp: "Không cần quan tâm, dù nàng ta làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi chuyện thánh thượng tứ hôn là sự thật."

Ngay cả nàng cũng giống vậy, cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng sẽ kết hôn với một người xa lạ.

"Cũng đúng, Lưu Nguyên Nguyên không có khả năng cam tâm làm quý thϊếp, cho dù nàng ta muốn thì sợ là Lưu thái phó sẽ đánh gãy chân nàng ta."

"Đừng nói chuyện này nữa, muội đây có chuyện tìm tỷ."

Lý Tri Ý không muốn lảng vảng quanh đề tài này, càng nói càng khiến nàng có cảm giác gấp gáp. Vì vậy dẫn đề tài tới chuyện Dung cô.

____

Mùng 7 tháng 7, tiết khất xảo. Bên bờ hồ thành tây đế đô rực rỡ ánh đèn như ban ngày, như thể tất cả nam nữ thiếu niên chưa lập gia đình đều tụ tập lại vậy, đường phố dập dềnh người có tình ý với nhau, nhịp đập của từng cái nhìn xa lạ, dành riêng cho những thiếu niên nam nữ đối với tình cảm còn mông lung.

Một nữ tử lanh lợi đáng yêu mặc hoàng sam, tay trái cầm một viên đường nhỏ, tay phải cầm một chiếc đèn l*иg con thỏ, đi nhanh về phía trước, bỗng nhiên dừng lại trước sạp hàng đồ trang sức nhỏ. Chủ sạp nhìn quần áo phú quý của nàng ấy, mặt mũi nàng ấy còn tràn đầy hứng thú với đồ trang sức thủ công thô ráp của mình, thì chủ sạp rất nhiệt tình bắt chuyện.

Nàng ấy cầm một cây trâm hình hoa mộc lan, cẩn thận đặt nó trước mắt và ngắm tỉ mỉ.

Chủ sạp cười nói: "Tiểu nhân giỏi nhất là điêu khắc hoa đủ màu sắc, cây trâm cô nương cầm là trâm mộc lan bán chạy nhất, bây giờ chỉ còn có hai cái thôi, nếu cô nương thích thì bán cả hai cái cho ngài với giá ưu đãi."

Nữ tử gật đầu tán thành, chợt quay đầu lại gọi: "Tri Ý, muội mau tới đây xem."

Chủ sập nhìn theo nữ tử, chỉ thấy một nữ tử thon dài cân đối chầm chậm bước đến, nàng mặc một chiếc váy màu tím khói, nước da trắng như trăng sáng trên trời, ngũ quan cũng không thanh tú và nhỏ nhắn theo kiểu thịnh hành, nhưng bất kỳ đường nét nào trên khuôn mặt trái xoan này đều rất chuẩn mực.

Nhưng mà trên gương mặt đoan trang như vậy của một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, lại điểm xuyết một đôi mắt hoa đào đầy thần thái, sóng nước trong mắt dập dềnh, nếu quá một chút nữa thành quyến rũ, phá hỏng toàn bộ khí chất đoan trang ấy, còn nếu thiếu đi một chút, lại thành dung tục tầm thường.

Lý Tri Ý nhìn kỹ hơn, tuy cây trâm được làm bằng vật liệu rẻ tiền nhưng hình dáng độc đáo và sống động như thật, càng ngạc nhiên hơn là trong một sạp hàng bình thường trên phố lại có một thợ thủ công lành nghề như vậy, nàng không khỏi chăm chú nhìn thêm.

"Cây trâm cài này hình dáng độc đáo, nhưng nguyên liệu làm ra nó không đủ tinh xảo, khi trở về ta sẽ nhờ người ta chế tác lại, làm quà sinh nhật tặng muội. Ừm, cầm khối ngọc của cha ta đi làm là tốt nhất."

Lý Tri Ý không quan tâm: "Chẳng phải sinh nhật thôi sao, cần gì phải phí sức như thế. Chẳng phải tỷ bảo Nhan bá bá rất quý trọng ngọc thạch kia sao."

Nhan Khởi Hương ranh mãnh chớp mắt: "Muội qua sinh nhật mười lăm là chờ đến ngày muội gả vào Tuyên Võ Hầu phủ rồi, lần sinh nhật tiếp theo chắc gì tỷ đã ở cùng muội nữa, cho nên lần này tự nhiên rất quan trọng."

Bị chế giễu nhiều, Lý Tri Ý đã tập thành thói quen, không chút khách khí đáp trả: "Sao thế, nơi ở của Lục gia cách nơi ở của Tuyên Võ Hầu phủ gần như vậy, sau này muội với tỷ dù gả đi, vẫn có thể thường xuyên qua lại mà."

Nhan Khởi Hương tức thì đỏ bừng mặt nhỏ: "Tỷ không để ý tới muội nữa."