Quyển 3 - Chương 49

Trong lúc ta vừa lo lắng cho Y Phong, vừa suy nghĩ xem liệu mình có bị nhốt tới tận thế luôn không, thì đột nhiên có khách tới viếng thăm căn phòng này.

Có thể thấy giáo chúng của Thiên Ma giáo rất là rãnh rỗi.

“Này, ngươi ở chỗ này giả bộ chết cái gì.”

Ta ngước mắt nhìn vẻ mặt hung dữ của Tội Ca, miễn cưỡng trả lời “Vào lúc này ngoại trừ nằm ngủ ra thì ta còn có thể làm gì. Còn nữa, ta đâu có gọi người tới đút cơm đâu.”

Tội Ca hừ lạnh bằng lỗ mũi, mặt đầy vẻ đương nhiên phản bác “Không gọi ngươi là kẻ tiện nhân rác rưởi đê tiện vô liêm sỉ bỉ ổi thối tha mất nết thì đã tốt lắm rồi.”

…Xem ra nàng ta thật sự rất ghét ta a.

“Ngươi tới đây là để mắng ta thôi hả?”

Nàng ta đột nhiên yên lặng, ta không thể làm gì khác là nhìn nóc giường, lặng lẽ chờ nàng ta mở miệng. Sau đó, một lúc lâu, nàng ta vẫn không nói gì, nhưng lại bất ngờ rút một thanh đoản kiếm sắc bén ánh lên hàn quang ra.

Đoản kiếm a!

“Chờ một chút!” Ta nuốt nước miếng nhìn hung khí sắc bén đòi mạng kia “Ngươi muốn làm gì! Ta… Coi chừng ta la lên đó!”

Tội Ca khinh thường liếc ta một cái “Kêu đi, có ngon thì kêu rách cổ họng đi, coi có ai tới cứu ngươi không.”

Ta: …

Cảm giác bị người trêu đùa này là sao đây!

Thấy ta đỏ mặt nhìn chằm chằm đoản kiếm, Tội Ca cũng không nói gì thêm, cúi đầu chém ta, ờ, sợi dây?

Không sai, tên giáo chủ khốn kiếp kia thế mà lại trói ta liên tục mấy ngày liền, nếu không phải nhờ vào nội lực thì giờ đã biến thành phế nhân mất rồi.

“Đứng lên đi.” Tội Ca cất đoản kiếm vào trong tay áo, động tác cực kỳ tiêu sái khiến ta phải vỗ tay tán thưởng “Đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Ta nghi ngờ nhìn nàng ta, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, sau đó, té.

Nhìn ánh mắt khinh miệt tột độ của Tội Ca, ta bất đắc dĩ sờ mũi. Cái gì cũng có nguyên do của nó, cũng tại bị trói liên tục nhiều ngày như thế, chỉ có thánh mới có thể đi đứng bình thường được!

Có lẽ là do ánh mắt của ta quá mức thản nhiên, không hề có chút xấu hổ nào, Tội Ca phẫn hận bĩu môi, vung tay tóm lấy ta, động tác cực kỳ thô bạo như phũ phu, chả có tí giống nữ nhân gì cả.

“Ngươi có phải đang oán thầm ta không giống nữ nhân?”

“Ha ha ha, sao có thể chứ!” Ta không thể làm gì khác đành quay đầu lại cười lấy lệ “Ngươi có biết Y Phong ở đâu không?”

Tội Ca cũng không để bụng, thậm chí còn có chút đắc ý vênh váo “Ta là thanh kiếm trong tay Giáo chủ, chỉ cần Giáo chủ cảm thấy dễ xài là được, không cần phải giống như nữ nhân. Còn cái tên giáo chủ hàng dỏm kia, ta tự nhiên sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn. Gặp nhau rồi thì mau chóng cút đi, đừng trở lại nữa.”

“Tại sao?” Một tràng dài ào ào như thế làm ta có chút theo không kịp, mờ mịt hỏi.

“Ngươi không thích Giáo chủ, vậy thì không nên xuất hiện trước mặt ngài nữa!” Nàng ta lạnh lùng lặp lại, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếng nói nhẹ như không muốn ai nghe thấy “Ta chỉ là không muốn thấy Giáo chủ tiếp tục đau lòng như thế nữa…”

Ta còn muốn hỏi thêm thì nàng ta cũng không cho ta cơ hội, hết sức hào khí xốc cổ áo ta lên, nhảy ra ngoài cửa sổ “Nói nhiều quá, kêu ngươi cút thì ngươi cứ cút!”

Ta không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nơi Y Phong bị giam có chút khác với tưởng tượng của ta, ta còn tưởng đó là địa lao tăm tối ẩm thấp gì gì đó, kết quả thấy điều kiện còn tốt hơn cả ta— ít nhất còn được tự do đi lại trong phòng.

Hơn nữa còn một người đang ở trong phòng với nó, là Tiệm thuốc di động.

Thì ra có nhiều người muốn đi theo ta đến vậy sao? Ta cảm động cho nhân duyên tốt đẹp của mình, thế nhưng Tội Ca phía sau hung hăng xô ta một cái. Lúc này tay chân của ta còn chưa hết tê rần, suýt chút nữa ngã sấp mặt, nhưng được Y Phong kịp thời đỡ lấy.

“Lạc Vũ, ngươi sao rồi?”

“Hắn không có sao.” Còn không đợi ta trả lời, Tội Ca liền liếc mắt “Chỉ muốn lập tức làm nũng với ngươi thôi.”

Ai nói, ta tức giận nhìn nàng ta, có ngươi mới nũng nịu í!

Nhưng nhìn thấy biểu tình lo lắng của Y Phong, ta cũng chỉ yên lặng nuốt cục tức này xuống, buồn bực nói “Không có sao, chẳng qua là bị tê chân thôi.” Dừng một chút “Ngươi bị nhốt ở chỗ này có sao không?”

“Ừ, không có sao.”

“Đang bị nhốt mà bảo không sao?”

“Không sao.”

“Không ăn cơm cũng không sao?”

“Không sao.”

“Ta lừa ngươi cũng không sao?”

“Không sao.”

Y Phong theo điều kiện phản xạ trả lời xong, nhưng đột nhiên sững sờ một chút. Ta nhanh chóng tia mắt rà soát quanh người nó, cảm thấy bản thân thật hèn hạ. Nhưng nếu nó thật sự ghét ta thì cho dù ta có nói gì thì nó cũng sẽ bơ đi, ta vịn chặt mặt hắn đối diện với mình rồi nói “Đây chính là ngươi nói, không cho phép đổi ý, không được ghét ta.”

“Ừ, được.” Ta vốn nghĩ nó sẽ mắng ta máu chó đầy đầu, chợt nghe được lời này, ta có chút phản ứng không kịp, chỉ ngây ngốc nhìn nó.

“Lạc Vũ, bất kể ngươi có làm gì đều không sao hết, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, ta cũng sẽ không vì bất kì chuyện gì mà trách móc ngươi. Huống chi bởi vì vậy mà ta mới có thể gặp ngươi, đúng không?” Y Phong vịn vai ta, cười tủm tỉm nhìn ta, đôi mắt giống như lần đầu gặp gỡ, không có một tia khói mù nào, tựa như một tia sáng mặt trời chói lóa, làm cho người ta an tâm vui sướиɠ cả người.

Cái mặt già nua của ta có lẽ đã đỏ bừng như đít khỉ rồi, bởi vì ý cười trong mắt của nó càng đậm. Đang muốn phản bác thì chợt nghe Tiệm thuốc di động ho sặc sụa như hít phải khói độc.

Vì vậy ta cười cười với Y Phong, sau đó quay đầu hung tợn mắng “Ho cái gì mà ho, ho cho lòi cái họng ra luôn đi!”

Tiệm thuốc di động hết sức đáng thương nhìn ta “Có thể, nhưng các ngươi đừng rải đường như thế được không, phải biết thương cho người còn cô đơn lẻ bóng như ta chứ a, hoa cúc sắp phải tàn rồi nè.”