Bức rèm che nhẹ nhàng lay động, một lam y nữ tử từ từ bước tới,vài viên trân châu điểm xuyến
cũng đủ để làm nổi bật mái tóc đen nhánh của nàng, hơi thở mang theo vài phần tùy ý nhưng không mất đi vẻ trang nhã. Nàng chậm rãi bước về hướng chúng ta, cúi đầu hành lễ, ngẩng
đầu nhìn về hướng bọn ta, cười một tiếng: “Nguyện Như, xin ra mắt nhị vị công tử”.
“Nguyệt Như, vài tháng không thấy, ngươi nha, ngày càng đẹp nha~~” Âu Dương Minh Lý khen ngợi nàng, nhưng đôi mắt thì không giấu nổi sự da^ʍ tà, đủ thứ tia điện được hắn phóng ra: “Lạc Vũ, đây là đầu đầu ngươi gặp Nguyệt Như đi! Thế nào? Nguyệt Như tặng họ một khúc, ân?”.
Nguyệt Như liếc mắt, oán trách hắn: “Ngài tới đây cũng vì mấy lý do này?” Nói xong, nhìn hướng Y Phong,
khóe mắt đầy phong tình, nói: “Cũng tốt, hôm nay nô gia liền làm xấu trước mặt nhị vị vậy”.
Lập tức có ngươi đem đàn tới, Nguyệt Như vỗ nhẹ thân cầm, đi tới một bên, ngồi xuống, đem đàn để trước mặt, ngọc thủ nhẹ nhàng khinh thiêu dây đàn, tiếng đàn réo rắc vang lên, âm sắc nhẹ nhàng, tự như đang trò chuyện với tri âm, tri kỷ vậy. Một khúc được gảy lên, nhưng xuân phong mùa hạ nhẹ nhàng phản phất, làm lòng người thoải mái.
Kết thúc thủ khúc, nàng nhẹ nhàng đứng lên, đi về hướng Y Phong ngồi xuống, hơi hơi dựa vào.
“công tử, ngài thấy ta đàn như vậy được không?”
Y Phong bất động thanh sắc né tránh: “không sai”.
Nguyệt Như nhích lại gần hơn: “Vậy ta thì sao, ta đẹp không?”
Y Phong miễn cưỡng liếc mắt nhìn nàng: “Đẹp.”
Mắt Nguyệt Như nhanh chóng sáng lên, liền thanh âm cũng nhu hòa hơn nhiều, có thể nói là nhu hòa đến chảy cả nhớt: “Vậy sao, vậy công tử có thích người ta
không nè?”
Y Phong nhìn nàng rồi phán như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không.”
Ta, Âu Dương Minh Lý:……
Haizz nhìn mỹ nhân mang bộ dạng chực khóc, Âu Dương Minh Lý rốt cuộc cũng không chịu nổi, quyết định bộc phát toàn bộ khả năng hống nữ nhân của một hoa hoa công tử, nhẹ nhàng khuyên can: “Ai nha, bảo bối à, kỳ thực Y Phong cũng không cố ý nói như vậy a, là hắn có người trong lòng rồi”.
Nguyệt Như yếu ớt nhìn sang phía Y Phong: “Ái nhân của công tử, ân, hắn tốt như vậy sao?”
“Hắn rất tốt, trên đời này ai cũng không sánh bằng hắn!” Trầm mặc một chút, Y Phong nhẹ nhàng nói.
Trả lời kiểu này, haizz không hiểu phong tình……ta lặng lẽ lắc đầu.
Như Nguyệt nghe vậy, tròn mắt nhìn Y Phong, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Là ta đường đột”. Nàng đứng lên, sau đó lại chuyển sang ngồi gần Âu Dương Minh Lý. Tên hoa hoa công tử này nhanh chóng ôm nàng vào lòng, nói: “Như Nguyệt, ngươi không cần thương tâm a, nhìn ngươi như vậy, tiểu gia đau lòng a, tên đấy không hiểu phong tình, nhưng mà tiểu gia ta hiểu nha.”
“M-I-N-H
L-Ý.”
Âm thanh vừa dứt, của phòng truyền tới một âm thanh lạnh lùng, hình ảnh một bạch y công tử đập vào mắt. Người này, mày kiếm, khí lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy mang theo một chút lạnh lùng, cả người toát lên vẻ lãnh khốc, cương nghị,
tay áo kẽ động, quang minh lẫm liệt.
Ta gật đầu cho đúng lễ, cái tên này, khí thế bức người
nha, mù mắt chó ta
rồi, nhìn kiểu khỉ gì cũng giống hình tượng một vị đại hiệp quang minh lỗi lạc nhaaaa.
“Minh Lý, ngươi…Sao lại đến những nơi như thế này?” Bạch y công tử bất đắc dĩ mở miệng, nghe thì giống muốn mắng người nhưng
giọng điệu kiểu quái nào mà ta nghe như kiểu bất đắc dĩ vậy ta.
“Ta đi đâu không cần ngươi quản.” Hoa hoa công tử vốn dĩ luôn rộng lượng nay xoạch một cái đổi mode stunde, cả khuôn mặt đều biến thành màu gan heo rồi kìa (p.s: người dịch nghĩ là dùng từ này dễ hiểu hơn, ahihi).
“Nhưng ta là ca ca của ngươi.” Đôi chân mày của bạch y đại hiệp nhíu chặt kẹp chết ruồi luôn rồi.
“Hừ, loại lý lẽ này, còn muốn dọa ta sao?” Âu Dương Minh Lý đẩy Nguyệt Như đang ôm mình như bạch tuột ra, đứng lên nhìn hắn chằm chằm, ý là tiểu gia không phục đấy ngươi làm gì được ta.
Ta cũng không thể làm gì khác là cố gắng khiến bản thân mình tàng hình, hạn chế mọi hành động, âm thầm thở dài. Cả minh chủ võ lâm cũng xuất hiện rồi, haizz, có lẽ kịch tình cũng nên bắt đầu rồi.
Minh Chủ tựa hồ lúc này mới để ý thấy 2 người bọn ta, ôm quyền nói: “Các vị là bằng hữu của gia đệ? Tại hạ Âu Dương Minh Đức, nhị vị đây là?”
Haizz dù gì ta cũng là Tả hộ pháp của ma giáo a, ấy không đúng, ta có ra ngoài cọ xác lần nào đâu, vậy… uh xem ra có xưng tên thật chắc cũng chẳng ai biết đâu nhờ! Tâm động không bằng hành động nha, ta nhanh chóng gật đầu trả lễ: “Tại hạ chỉ là tiểu nhân vật, không có tên tuổi. Tại hạ tên là Lạc Vũ, đây là đệ tử của ta Y Phong.”
Âu Dương Minh Đức quả nhiên không quá lưu tâm đến hai tên tiểu tốt như bọn ta, hàn huyên vài câu liền quay sang nói chuyện với đệ đệ nhà mình: “Theo ta trở về, Đại hội võ lâm sắp diễn ra, hình hình bên ngoài rất loạn.”
“Rồi sao?” Âu Dương Minh Lý muốn tranh cãi mấy câu nữa nhưng nhanh chóng bị Âu Dương Minh Đức kéo kéo ta “Ngươi làm gì?”
Âu Dương Minh Đức không nói nhiều nữa, quay sang chúng ta nói: “Là gia đệ tạo phiền toái cho các vị. Trong nhà có việc, bọn ta cáo từ trước”.
Âu Dương Minh Lý ra sức giãy khỏi gọng kìm của đối phương, như cố gắng thể nào cũng chẳng thể lay động được, đành thỏa hiệp: “Biết rồi, muốn ta về nhà vậy phải cho ta mang theo Lạc Vũ và Y Phong. Bọn họ dù gì cũng là bằng hữu của ta, vừa mới đến đây, ta không thể thất lễ được”.
Đùa với chế à, đại gia đường đường là Tả hộ pháp của Thiên Ma giáo, vì sao ta phải tá túc ở nhà Minh chủ võ lâm. Vừa tính mở miệng cự tuyệt, Âu Dương Minh Đức liếc nhìn chúng ta, nói: “Nếu Minh Lý đã nói như vậy, bằng hữu của Minh Lý cũng là bằng hữu của ta, vậy mấy ngày này các vị ở lại Âu Dương phủ”
Nói xong trực tiếp lôi Âu Dương Minh Lý ra khỏi Ngọc Hà lâu.
…..Ta thao…. các ngươi có hỏi ý kiến của bọn ta không, ta hận, ta hận chủ nghĩa chuyên chế. Với lại các ngươi chưa trả tiền a, cứ vậy liền đi, hỗn đản.
Nụ cười của tú bà cứng lại, những nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu hơn một chút, nhìn kĩ thì nó giống mấy tờ giấy cũ kỹ bị vò nát. “Nam nhân chẳng ai ra gì” oán khí không nhẹ nha…ta…ta…cảm thấy áp lực nha.
Tiểu kịch trường:
Khách làng chơi Giáp: Cô nương gia thật biết kiếm tiền nha, đàn một khúc, nói chuyện với khách nhân một chút liền có mười mấy lượng bạc nha.
Nguyệt Như: Rồi sao? Vậy ngươi diễn tấu với tiếp khách đi. Ân?