Chân trời hừng sáng, mặt trời mọc lên nhiễm đỏ cả một vùng trời, những tia sáng đầu tiên xuyên thấu qua các tầng mây, chiếu rọi khắp nhân gian, xua tan bầu không khí u ám của đêm đen. Màn đêm rút đi, mười hai cổng thành lần lượt được mở ra, tường thành được bao bọc bởi một tầng ánh sáng hoàng kim diễm lệ, trong thành dần xuất hiện những âm thanh khác nhau, tiếng huyên náo của đám đông ngày càng rõ rệt hơn.
Đây chính là An thành, đầu mối giao thương lớn nhất của phương Bắc, cũng là địa phương diễn ra đại hội võ lâm, bốn năm một lần.
Theo người đời truyền lại, đại hội này được một vị tiền bối có tu vi cao thâm khởi xướng từ mấy trăm năm trước, từ đó mỗi đời minh chủ võ lâm đều có trách nhiệm chủ trì đại hội này, duy trì đến ngày nay, sau đó, có nhiều đại hội võ lâm khác nhau được tổ chức, nhưng quy mô cũng như chất lượng đều không thể so sánh với đại hội võ lâm ở An thành, đây cũng là nơi quy tụ, cũng như tìm ra những tinh anh mới bổ sung lực lượng cho giang hồ hào kiệt, đồng thời đây cũng là nơi tốt nhất để các cặp tình nhân gặp gỡ, trao đổi tình cảm. (Nói cách khác là chỗ cho nam, nữ thanh niên chim chuột lẫn nhau).
Khụ khụ…lạc đề, lạc đề rồi. Túm cái váy xếp ly lại, đại hội võ lâm là nơi truyền thừa của chính đạo, hiện tại, nói cho rõ thì họ vẫn đang bị Thiên Ma giáo chèn ép, không những vậy mà con bị chèn ép trong một thời gian dài, nên lực lượng cũng đã bị suy yếu đáng kể, nhưng không hiểu được là nhờ thế lực thần thánh nào mà họ có thể kiên trì tồn tại (như đám gián đập hoài không chết được) cho tới bây giờ. (Nhưng mà bọn gián này không sống thì lấy đâu ra sân khấu cho mấy anh tấu hài).
Cho nên, đại giáo chủ của chúng ta chỉ đích danh Y Phong phải tham gia sự kiện lần này, ta hoàn toàn có thể lý giải được (ý anh là bảo người ta đi làm trò mua vui đó).
Dù sao người ta cũng là nhân vật chính, gặp thần sát thần gặp ma gϊếŧ ma, nghịch thiên mà sống, thể loại như vậy làm sao không xuất hiện ở đại hội võ lâm được.
Đại hội võ lâm kết hợp với đại hiệp của chính đạo, chính là một cặp trời sinh a!!
Biết là như vậy, nhưng ta vẫn chưa nhận được thông tin cụ thể phải làm thế nào. Mấy ngày nay, không biết vì sao Giáo chủ của chúng ta vẫn chậm chạp chưa ra chỉ thị tối cao, lại càng chẳng có hành động gì. Nhưng mà, ta cảm thấy nếu sự tình có thể phát sinh một cách tự nhiên, đại hội võ lâm có thể diễn ra một cách êm xui thì mới thật sự là có vấn đề a, kỳ quái. Tâm của giáo chủ như cọng tóc chìm dưới đáy đại dương, ai rảnh đâu mà đi đoán (anh hay lắm!). Tối hôm qua ta cứ nghĩ đi nghĩ lại về nhân sinh của bản thân, nhưng suy nghĩ hồi lâu ta vẫn chứ nhìn thấy được tí gì gọi là tương lai tương sáng, ta cũng chẳng biết sau này phải làm gì.
Chính vì vậy khi phát hiện đã tới giờ sửu, ta ra quyết định, đi tắm trước rồi ngủ sớm một chút.
Trở về với cốt truyện chính, chiếc thuyền cứ thong thả trôi đến đầu cầu bên kia, ấy, hình như mình quên chuyện gì đó, thôi, xem như quên đi, cứ lãng phí thời gian ở địa phương này, không đáng a, cốt truyện còn chưa được sắp xếp logic cho lắm.
Nhưng mà…hôm qua ngủ muộn quá, vẫn là tìm một cái khách sạn bồi bổ giấc ngủ một chút nhỉ?
“Sư phụ, hay là chúng ta tìm một nơi để trú chân trước được không?”
“Được”. Nghe được âm thanh nhẹ nhàng của Y Phong, ta gật đầu, nhanh chóng đi đến khách sạn tốt nhất.
Lần trước sau khi gϊếŧ tên lừa hói ngu ngốc đó, ta cũng kiếm được kha khá, chính là lão tử có tiền a!!
Lúc này một âm thanh truyền đến đuôi thuyền, nhưng khoảng cách cũng khá xa, nếu không phải nhĩ lực của ta xưa nay không tệ chắc cũng chẳng nghe được gì. Ngẩn đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở tửu lâu xa xa, một nam tử mặc áo trắng, mang theo gương mặt vui mừng đang tựa vào lan can nhìn chúng ta phất tay.
“Là Y Phong cùng với sư phụ của Y Phong!”
Cái kia, “Sư phụ của Y Phong” là sao? Ngay cả tên của ta cũng không nhớ được thì cần khỉ gì làm như như chúng ta đã quen biết, hỗn đản!
Không tiếp tục nhìn nữa, ta chuẩn bị tiếp tục đi về hướng khách sạn, lại bị Y Phong kéo lại. Hắn lắc đầu cười cười, nói: “Sư phụ, là Âu Dương Minh Lý.”
“Rồi sao?” Ta quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Khóe miệng nhếch lên một chút, đồng thời quay đầu một chút, nhìn về hướng Âu Dương Minh Lý, lộ ra một chút thần sắc bí hiểm: “Sư phụ là đang tức giận với Âu Dương Minh Lý? Nhưng mà theo đệ tử nghĩ, hắn không gọi tên sư phụ là có lý do đi? ”
Ta khinh thường liếc Y Phong: “Nguyên nhân gì?”
“Hình như lúc đầu sư phụ chưa hề nói tên của mình cho hắn a.”
Hả, chuyện này? Ờ, cái chuyện quên xưng tên tuyệt đối không phải lỗi của ta, tất cả là do hắn quá ngu ngốc, không phải, cả thế giờ này đều ngu xuẩn, là lỗi của hắn, ta không có lỗi a.
Lúc ta đang suy nghĩ loạn cào cào, Âu Dương Minh Lý đã bay ra khỏi tửu lâu, làm như giao tình thâm hậu, nhảy xuống bá vai của Y Phong.
“Ta biết các vị nhất định sẽ tham dự đại hội võ lâm, cho nên mấy ngày nay ta cố ý dạo quanh khu vực này, ta nghĩ nhất định sẽ gặp được các vị, nhân tiện tụ họp một chút, hảo hảo uống vài ly. Không nghĩ tới thực sự gặp được các vị, xem ra bữa tiệc này không thể tránh khỏi rồi. Chúng ta chính là rất có duyên a!”
…Ngươi không phải đã yên bề gia thất rồi sao, lại sử dụng mất trò tán tỉnh vặt vãnh này.
“Làm phiền Âu Dương huynh đệ, chẳng qua ta cùng với sư phụ một đường đi đến đây, có chút mệt mỏi, sợ là phải từ chối lòng thành của Âu Dương huynh đệ rồi!” Y Phong liếc mắt nhìn ta một chút, đẩy Âu Dương Minh Lý ra rồi quay đầu nói với hắn mấy câu khách sáo.
Ta ở một bên lặng lẽ tán thành, quào đại huynh đệ, xem ra mị lực của người không bằng khách sạn phía trước a.
Nhưng cơ bản mặt tên này không hề mỏng a, thật sự là dày, phải nói là dày như tường thành, đảm bảo có cả giấy kiểm nghiệm chất lượng luôn. Xoạch, mở ra chiếc phiến trong tay, nhẹ nhàng lay động, lộ ra một nụ cười lấp lánh: “Y Phong, ngươi không cần khách khí a. Uống rượu tẩy trần ngươi nhất định không thể chối từ, huống chi ở đây còn là rượu của Ngọc Hà Lâu a.”
Dùng loại quạt lỗi mode, quần áo cũng lỗi thời nốt, ngươi đó, nhìn chẳng có tí gì gọi là chuyên nghiệp cả. Nhưng mà Ngọc Hà lâu? Không phải là thanh lâu lớn nhất ở An thành sao?
Chính vì vậy ta có chút không bình tĩnh.
Sống trên đời có thể không biết đại hội võ lâm là gì, nhưng nếu ngươi đã là nam nhân, đặc biệt là một nam nhân phong trần, ngươi tuyệt đối không thể không biết đến Ngọc Hà lâu. Là đệ nhất thanh lâu a, là nơi mà mọi nam nhân trên đời đều ao ước, phải đến đó dù chỉ một lần trong đời!
Trước đây, ta không biết vì lý do kì quái gì mỗi lần ta dự định đến bất kỳ một thanh lâu nào thì nơi đó không phải đang tu sửa thì cũng là hoa khôi đột nhiên mất tích, hay đủ thứ hiện tượng kỳ quái diễn ra làm ta không thể đến đó chơi, vì vậy, lần này,TA TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ KHÔNG ĐI!
Ta nhìn về hướng Âu Dương Minh Lý, hỏi: “Khi nào?”
Tất nhiên là ngay bây giờ. Hắn mang theo gương mặt hiển nhiên nói: “Ta hết sức quen thuộc nơi đó. Nếu là đi vào ban ngày, chúng ta có thể hưởng không ít phúc lợi nha.”
“Ta….”
“Chúng ta vẫn là không nên đi” ta vừa định đáp ứng đột nhiên bị Y Phong cắt đứt. Hắn tiến lên phía trước, nhanh chóng tách ta và Âu Dương Minh Lý, lạnh lùng cười: Sư phụ, hay là người nghỉ ngơi trước vẫn tốt hơn.
“Ta không phiền” Ta nghĩ nên nói rõ một chút.
Nhưng Y Phong lại dùng ánh mắt ủy khuất nhìn ta rồi nói: “Nhưng hiện tại ta rất mệt.”
“Vậy ngươi về khách sạn trước! Ta rất nhanh sẽ trở lại” Ta cứ như vậy định cùng Âu Dương Minh Lý đi.
“…” Y Phong có chút buồn bực, dừng lại một chút, nói: “Không, vẫn là đệ tử đi cùng với sư phụ vậy”.