Quyển 2 - Chương 12

Lời nói của giáo chủ, trong mười câu thì năm câu đã là giả, nửa còn lại có thể dùng để đâm chọt người ta, thế nên mới nói, you tin you sẽ die.

Vì vậy tổng kết thu hoạch của hội đàm lần

này, tin tức hữu ích ta có được chỉ có ba

: Tàn Huyết

là hàng thật, nếu không có điều kiện thì phải tạo ra cơ hội để Y Phong tham gia đại hội võ lâm, với lại, giáo chủ làm như vậy tự có lý do của hắn.

Nói nguyên nhân cụ thể là gì, giáo chủ chỉ bí hiểm mà cười, ý nói ta tự bổ não mình đi..

Ta, ta siết chặt nắm đấm! Bi phẫn nhìn hướng hắn rời đi, ta nghẹn họng

không nói gì. Đứng một đêm gió lạnh ngươi chỉ cho ta một

nụ cười



không nói

gì,

khiến ta rất đau trứng có được hay không, bây giờ giải thích nguyên nhân một chút thì chết người sao? Sẽ chết sao? Hay là nói kế này của ngươi chỉ muốn hố cha người ta

, cho nên mới không nói ra khỏi miệng sợ ta một thân khí huyết công tâm cầm đao chém ngươi một trăm lần?

···· Tính ra, ngươi cũng không cần nói cho ta đâu, nói không chừng có lúc dốt nát mới là có phúc.

Bất quá cũng không thể nói không có một chút thu hoạch, ít nhất ——

Ta nhìn xấp ngân phiếu cộm lên trong ngực, đặc biệt thỏa mãn cười.

Thuộc tính phá của của giáo chủ vẫn còn xài tốt chán~

Trải qua một đêm bị giáo chủ hành hạ, ta đem theo hai quầng mắt thâm đen quay về

khách sạn. Bây giờ thứ ta muốn không nhiều, chỉ cần một cái giường, không đủ lớn cũng không cần gấp, một cái gối, không đủ mềm cũng không cần gấp, chỉ cần có nơi nào yên tĩnh không ồn ào là được, một chút xa xỉ, lúc này ta chỉ muốn ngủ một giấc tận đến ngày mai. Cũng không ai có thể ngăn cản sự quyết tâm ngủ bù của ta!

Nhưng ngay lúc ta vừa nhảy vào trong, ta liền hiểu tường tận chân lý

“Lý tưởng là đầy đặn, thực tế thì nồng cốt”.

Bởi vì đối diện ta, Y phong đang nghiêng người dựa trên tay vịn cầu thang, lẳng lặng mỉm cười, nhưng nụ cười của nó như gió bão mịt mùng dọa ta nhảy dựng.

“Sư phó, rốt cục ngươi cũng trở lại rồi.”

Ta, ta không thấy gì hết!

Đang lúc ta chuẩn bị vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước, Y phong lại đưa tay ngăn cản ta, nụ cười trên mặt nồng nặc thâm hậu.

“Sư phó một đêm không về, sợ là đói rồi. Ta kêu phòng bếp chuẩn bị sớm một chút, hay sư phó dùng một ít đã rồi hẳn

lên?”

“····Ừ.” Gạt người ——Y Phong nhà ta đích thị không có đáng sợ như vậy đâu. Vì seo, vì seo

mới thấy đi theo giáo chủ ngươi liền bị dạy hư, ta nhớ ngươi lúc ban đầu là thiếu niên ôn hòa hiền hậu thuần lương đại hiệp mới đúng chứ a hất bàn ╭( ̄m ̄*)╮

Tâm tình phức tạp nhìn hắn, ta chậm rãi mở miệng.

“Có cháo không?” (Này!)

Đời người có bao nhiêu năm đâu, nên lo nhìn

ở trước mắt. Ta phải uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ húp cháo như thần tiên. Cháo trắng quả thật nấu phải hương mềm vô cùng, làm ngón trỏ người ta đại động, có thể ta lại không có một chút khẩu vị nào. Không, lúc ăn cơm luôn có người, hay là phiên bản hắc hóa, nhìn ngươi

chằm chằm khiến không nhúc nhích nổi, nếm được vị gì mới là kỳ quái. Ta cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có xu hướng đen dần đều.

Nhìn học trò mình dạy dỗ

trước mặt, ta chỉ có thể hình dung tô cháo là mặt giáo chủ mà liều mạng khuấy, kêu ngươi dạy xấu y phong, ta khuấy, ta khuấy, ta khuấy hết sức.

Qua một thời gian cỏ thể uống cạn chun trà, chỉa vào tầm mắt cao áp, ta rốt cục vẫn không nhịn được nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Y phong nửa híp mắt nhìn về phía ta: “Ta không có gì có thể hỏi, sư phó không có nói cho ta biết nghĩa là không muốn ta biết phải không?”

Ngươi tiếp tục giả bộ ··· ta hít một hơi thật sâu, không thể tức giận, không thể tức giận.

“Ta vừa đi gặp Lệ Minh Mặc, hỏi hắn chút chuyện tâm pháp. Xem ra có vẻ như cũng không có vấn đề gì, nhưng lý do an toàn thì ta vẫn sẽ chú ý tình trạng thân thể ngươi một chút.”

“Ta biết, lúc sư

phó rời đi thì ta đã đoán được rồi.” Y phong dùng tay gối đầu, hai tròng mắt mang lạnh lẽo: “Sư phó là người quan trọng nhất của ta, ta không hy vọng ngài bị bất kỳ tổn thương nào, nếu như lần này ngài bị thương, ta nhất định sẽ đi tìm Lệ Minh Mực hỏi chuyện. Nhưng là bây giờ thì ta nhất định không thể đánh lại hắn đâu. Sư phó cũng không muốn ta xảy ra chuyện, đúng không?”

Ta: “…”

Hắn nhìn ta một cái, nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Cho nên, sư phó không muốn làm tiếp chuyện nguy hiểm, nhất là không được đi gặp Lệ Minh Mực lần nào nữa, có được hay không?”

Ai thích mấy chuyện bị sỉ nhục đâu, ta cũng muốn lấy được

một khoản tiền dưỡng lão về hưu sớm một chút, tìm một nơi

không có một người giang hồ không có giáo chủ để an nhàn ẩn cư, cưới một cô dâu sinh mấy đứa trẻ rồi hạnh phúc mãi về sau, vấn đề là giáo chủ hắn không đáp ứng đâu. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của y Phong, ta chẳng dám nói lời cự tuyệt gì, chỉ có thể hàm hồ ậm ừ trả lời: “Ta tận lực.”

” Ừ, như vậy là đủ rồi.” Y phong cũng không thèm để ý ta qua loa lấy lệ, mà là lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên của hôm nay, con ngươi đen nhánh bên trong tựa hồ lóe lên ánh sáng. Hắn lại gần, chống vào bả vai ta, thấp giọng nỉ non: “Chỉ cần ngươi có

thể một ở bên cạnh ta là đủ rồi.”

Nhưng vì tư thế dựa dẫm uốn éo như vậy khiến ta hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ vội vả đẩy hắn ra. Thích pha trò, hai đại nam nhân dựa chung một chỗ như vậy thật là quá sức kỳ quái.

Y phong dừng một chút, hơi có chút hờn giỗi đẩy tay giúp ta thẳng người lên, sau đó cười đầy ôn nhu với ta.

“Không ăn điểm tâm đối với thân thể không tốt, cho nên sư phó nhất định phải ăn -hết- toàn-bộ điểm tâm mới có thể lên nghỉ ngơi nha.”

(>﹏<)

Đây

mới thực sự

là Y Phong khả ái của ta chứ!!!