- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sổ Tay Đoàn Sủng Của Tiểu Bệ Hạ
- Chương 52
Sổ Tay Đoàn Sủng Của Tiểu Bệ Hạ
Chương 52
bánh quy nhỏ bị Dung Dung áp thành.
Hai tay Thứ Thứ kéo bánh quy nhỏ, toàn bộ sức lực đều ở trên răng, dùng sức cắn một miếng.
Thứ Thứ nhai mì bao, nhẹ nhàng thở ra, nói một câu:
- Khó ăn.
Dung Dung khϊếp sợ, quay đầu lại nhìn hắn.
Ngươi dám nói ta để lại điểm tâm khó ăn cho ngươi!
Ngươi dám nói điểm tâm gia gia của ta làm khó ăn!
Dung Dung muốn tức giận!
Thứ Thứ bị hắn làm cho hoảng sợ:
- Mao Nhung Nhung, ta nói chính là khó ăn!
Dung Dung nghiêm túc lặp lại một lần:
- Đúng rồi, ngươi nói khó ăn!
- Không phải là ăn khó, mà là ăn khó!
Thứ Thứ ý đồ giải thích:
- Không phải không thể ăn, mà là ăn rất khó, gọi là khó ăn!
Thì ra là khó ăn như vậy.
Dung Dung ngồi trở lại đi:
- À.
Đều tại Thứ Thứ chưa nói rõ ràng.
Thứ Thứ Hừ một tiếng, tiếp tục ăn bánh mì nhỏ, hắn thuận miệng hỏi:
- Mao Nhung Nhung, ngươi đoán thử xem Gia Tử và điền a di có thể thành công không?
Dung Dung tự hỏi một chút:
- Ta cảm thấy có thể.
- Ta cảm thấy không được.
Thứ Thứnói:
- Chúng ta tới đánh cuộc thôi.
Dung Dung nghi hoặc:
- Đánh cược?
- Nếu bọn họ thành công thì coi như ngươi thắng...
Dung Dung xoẹt một cái giơ tay lên:
- Gia! Thứ Thứ, ta thắng rồi, ta có phần thưởng gì không?
Lúc này thật ra không chậm một chút nào.
- ... Ta còn chưa nói hết câu, ngươi còn chưa thắng.
Thứ Thứ bất đắc dĩ:
- Nếu bọn họ không thành công thì chính là ta thắng. Nếu ngươi thắng thì ta sẽ chia điểm tâm của ta cho ngươi ăn...
- Ngươi đã chia cho ta, ta cũng đang ăn.
Dung Dung ăn bánh mì nhỏ Thứ Thứ đưa cho hắn.
- ...
Dung Dung nghĩ nghĩ:
- Nếu ta thắng, vậy ngươi không được nói ta là tiểu hài tử chậm chạp nữa.
- Nếu ta thắng thì sao?
- Ta đây sẽ nói ngươi là tiểu hài tử chậm chạp.
- ...
Mao Nhung Nhung Tam Khí Thứ Thứ
Thứ Thứ tức giận cắn miếng bánh mì nhỏ:
- Mao Nhung Nhung, nếu ta thắng, vậy sau này ngươi phải gọi ta là Thứ ca! Không được tức ta!
Dung Dung tự hỏi một chút, gật gật đầu:
- Được rồi.
Thứ Thứ ngậm bánh mì nhỏ, vươn tay về phía hắn, hai người ngoéo tay.
- Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, đóng dấu.
Bắt đầu đánh cược!
Hai người buông tay ra, lập tức đứng lên, lao xuống.
- Gia Tử! Ta tìm ngươi có việc!
Hai cái cùng đập vào nhau.
Thứ Thứ dùng sức ôm lấy Dung Dung:
- Mao Nhung Nhung, chúng ta lại ngoéo tay, ai cũng không được nói chuyện đánh cược với Gia Tử, như vậy không công bằng.
Dung Dung ở trên thang trượt tự làm cho cái chân nhỏ của mình:
- Được rồi.
Hai người lại một lần nữa ngoéo tay, sau đó trượt xuống thang trượt, chạy về phía các bằng hữu.
- Gia Tử!
Các bằng hữu đang chơi đùa quay đầu lại:
- Làm gì vậy? Hai người các ngươi quá ồn ào, ở trên thang trượt xuống còn cãi nhau!
Gia Tử cũng quay đầu lại:
- Tìm ta làm gì?
Dung Dung và Thứ Thứ sờ sờ đầu nhỏ của đối phương, nhắc nhở đối phương, sau đó cười ngây ngô nói:
- Không sao, chỉ là gọi ngươi một tiếng.
Gia Tử vô ngữ:
- Hai người các ngươi thật là ngốc.
Thứ Thứ đề nghị:
- Không cần lo lắng, chúng ta tới chơi người gỗ.
Các bằng hữu trăm miệng một lời:
- Chúng ta vừa rồi chơi đùa thôi! Đều là các ngươi quấy rối!
Dung Dung và Thứ Thứ ôm nhau, chúng ta sai rồi, lần sau chúng ta còn dám.
Một tuần sau.
Lão sư Ôn tự nhiên dạy cho các bạn nhỏ ở phòng học.
- Nước mưa có thể làm cho hoa nhỏ và cây nhỏ lớn nhanh hơn, làm rau dưa trái cây lớn lên càng tốt.
- Vừa vặn hôm nay là một ngày mưa, ngày mưa trước kia, các bạn nhỏ luôn ở trong phòng học, hôm nay các bạn nhỏ cùng với lão sư cùng nhau mặc vào áo mưa, đi ra bên ngoài, tới gần nước mưa cùng với tiểu hoa tiểu thảo.
Các bạn nhỏ vẻ mặt chờ mong:
- Được!
Lão sư Ôn đã chuẩn bị tốt áo mưa cho bọn họ.
- Áo mưa giống y phục bình thường, mặc quần áo giống y phục bình thường. Các bạn nhỏ nhìn lão sư trước, đứng lên, mở áo mưa ra.
Các bạn nhỏ nghiêm túc quan sát, kéo dài âm thanh lặp lại:
- Mở ra áo mưa
- Tìm được mũ áo mưa, xác nhận trên dưới.
- Tìm được mũ rồi.
Thứ Thứ rất nhanh đã tìm được mũ rồi, còn giúp Dung Dung cũng tìm được rồi.
- Sau khi phân rõ trước sau, hắn mở nút thắt ra, mặc vào tay áo.
Áo mưa của Dung Dung là màu lam, mặt trên còn có đồ án của tiểu hamster, Thứ Thứ là con nhím nhỏ.
Vừa nhìn thấy chính là vợ chồng Tạ Thị tài trợ.
Thứ Thứ đội mũ mưa lên, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dung Dung mặc một nửa mũ mưa đang bắt đầu tự nghiên cứu.
- Hả?
Thứ Thứ hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Dung Dung nghiêm túc nhìn tay của mình:
- Ta tay áo chạy vào.
Thứ Thứ nắm lấy tay của hắn, tay từ ống tay áo của Dung Dung chui vào, túm lấy ống tay áo của Dung Dung kéo ra.
- Được rồi.
Thứ Thứ nghiêm túc nói:
- Khi mặc quần áo phải nhéo ống tay áo, ngươi lại quên mất.
- À.
Dung Dung kéo một ống tay áo khác lên:
- Thứ...
Lại đi vào.
Thứ Thứ lại giúp hắn cởi ống tay áo bên trong ra:
- ...
Sau đó lão sư giúp bọn hắn cài xong nút thắt, đội mũ lên.
- Mặc vào đôi giày mưa nhỏ, mọi người có thể đi ra ngoài chơi.
Các bạn nhỏ ngồi ở trên ghế nhỏ, cong eo đi giày đi mưa, Ôn lão sư tiếp tục tuyên bố một ít chuyện cần chú ý.
- Các bạn nhỏ phải nhớ kỹ, mặc áo mưa tốt, không thể tháo mũ xuống, nếu không cẩn thận bị mưa, cần phải lập tức nói cho lão sư.
- Không thể chạy bộ trong mưa, càng không thể chơi trò bắt người trong mưa, mọi người phải nhẹ nhàng tới gần, không cần đánh thức tiểu hoa tiểu thảo.
- Đã rõ!
Thứ Thứ mặc giày đi mưa, từ trên băng ghế nhảy dựng lên, giậm hai cái chân:
- Xuất phát.
Các bạn nhỏ của Hồng Y, Hoàng Vũ, Lam Y giơ tay lên:
- Xuất phát!
Lão sư cũng mặc áo mưa rồi:
- Được rồi, mọi người xếp thành hàng, xuất phát.
Giáo sư Ôn vừa đi ra khỏi phòng học đã gặp Điền nữ sĩ và thư ký của cô.
Là nhân viên công tác viện phúc lợi dẫn bọn họ tới, hôm nay là lần Thứ Thứ bọn họ tham quan, kế tiếp còn sẽ có mấy lần nữa.
Nhưng mấy lần kế tiếp khoảng cách sẽ càng ngày càng dài, làm cho các bạn nhỏ quen với nhau, cũng làm cho Điền nữ sĩ có thể bình tĩnh một chút, cuối cùng xác định được mình muốn nhận nuôi tiểu hài tử.
Sau khi xác định còn phải ở chung thật lâu, cho đến khi tiểu hài tử nguyện ý ra cửa cùng nàng vào ngày thăm hỏi mỗi tháng, lại ở chung nửa năm mới có thể xin nhận nuôi.
Phải trải qua thời gian rất dài.
Điền nữ sĩ nhìn về phía sư phụ cười một chút:
- Lão sư Ôn.
Lão sư gật đầu:
- Ừm, trước tiên ngài ở bên cạnh xem một lát đi, chúng ta đang đi học.
- Được rồi.
Các bạn nhỏ mặc áo mưa xinh đẹp từ trong phòng học đi ra, đi qua trước mặt Điền nữ sĩ, vẫy vẫy tay với cô:
- Chào!
Dung Dung chọc một chút Gia Tử, Gia Tử mặc áo mưa màu đỏ quay đầu lại, hướng về phía Điền nữ sĩ cười ngây ngô một chút:
- Chào ngươi, ngươi lại tới rồi à?
Điền nữ sĩ cũng cười một chút:
- Chào ngươi.
Giống như bằng hữu chào hỏi.
Trên bầu trời đang mưa nhỏ.
Các bạn nhỏ ngồi xổm trên sân, nghiêm túc quan sát.
- Trên cỏ nhỏ dính nước.
- Đây là Vũ.
- Nước mưa chính là nước.
Lão sư Ôn để cho bọn họ tự mình thăm dò quan sát, còn mình thì đứng lên, đi đến bên phía Điền nữ sĩ.
- Ngài vẫn tới đây, cho nên tiêu chuẩn của ngài thay đổi sao?
- Bọn nhỏ thật đáng yêu.
Điền nữ sĩ gật đầu:
- Ừm... Có lẽ thay đổi một chút, nhưng ta nghĩ ta còn cần tiến thêm một bước ở chung.
- Được rồi.
Lão sư Ôn cười một chút, quay đầu lại, nhìn về phía các bạn nhỏ.
Bỗng nhiên, đôi tiểu bằng hữu đã xảy ra một trận rối loạn.
- Mao Nhung Nhung, không thể chạm vào tiểu thảo, ngươi đều xối mưa!
- Cái gì? Dung Dung, ngươi mưa à?
Dung Dung ngẩng đầu, gật đầu:
- Ừm...
- Mau đi nói cho lão sư!
Lão sư đã nói với bọn họ, nếu mưa đến thì phải lập tức nói cho lão sư.
Các bằng hữu vây quanh Dung Dung muốn đi tìm lão sư.
Bỗng nhiên, Gia Tử ngồi xổm xuống trước mặt Dung Dung:
- Dung Dung, ta tới đỡ ngươi!
Dung Dung...?
Các bằng hữu:???
Các bằng hữu: ???
Gia Tử quay đầu lại, vẻ mặt sốt ruột:
- Không cần lo cho ta, mau lên đây đi!
Dung Dung nhỏ giọng nói:
- Không cần bối, ta chỉ là xối nước vào thôi...
Gia Tử kéo Dung Dung, chạy như điên về phía lão sư:
- Lão sư, Dung Dung gặp mưa!
Thứ Thứ: ???
- Mao Nhung Nhung!
Thứ Thứ chạy về phía trước, các bằng hữu cũng vội vàng đuổi theo, sau đó nhớ tới lão sư nói không thể chạy bộ trong mưa, bọn họ liền đổi thành thi đi bộ.
Gia Tử thở hồng hộc đứng ở bên cạnh, Ôn lão sư ngồi xổm xuống trước mặt Dung Dung, sờ sờ tóc và quần áo của hắn:
- Dung Dung, mưa ở đâu? Có làm ướt quần áo của ngươi hay không?
Dung Dung vươn tay nhỏ:
- Lão sư, tay của ta gặp mưa.
- ...... Lão sư Ôn lấy khăn tay ra, lau khô tay cho hắn:
- Tay nhỏ không sao, nếu như không cẩn thận làm ướt quần áo cùng vớ thì lại nói cho lão sư.
Gia Tử thuận quá khí, xoa eo, hôm nay lại là một ngày làm niềm vui cho người ta.
Dung Dung lau khô bàn tay nhỏ, quay đầu lại, thấy Thứ Thứ đang mang theo các bằng hữu nhảy xuống hố.
- Lão sư không cho chúng ta chạy bộ trong mưa, chúng ta có thể nhảy!
Thứ Thứ phát hiện ra một lỗ hổng logic.
Dung Dung kéo Gia Tử chạy về phía trước:
- Chúng ta cũng muốn chơi!
Lão sư Ôn:
Sao lại như vậy?
Một đám tiểu bằng hữu, mặc giày nước, lạch cạch nhảy xuống hố.
Chơi hay lắm!
Trong bất tri bất giác đã trôi qua một tháng.
chiều nay, mặt trời rất lớn, ngay cả ve cũng lười kêu một tiếng.
Các bạn nhỏ đều không muốn đi ra ngoài chơi, chỉ chờ ở trong ký túc xá của Dung Dung gia gia chơi.
Cửa sổ phòng đều mở ra, gió nóng thổi vào, quạt bị điều chỉnh đến loại kém nhất, phần phật mà chuyển.
Các bạn nhỏ ngồi ở trên sô pha, trên ghế dài không ngồi xuống, chỉ ngồi ở trên ghế nhỏ.
Thành gia gia lấy ra một cái ly nhỏ, đổ nước uống cho bọn hắn.
Các bạn nhỏ tụ tập lại, lầm bầm nói nhỏ.
- Ngươi hỏi một chút.
- Ta không dám, ngươi hỏi một chút đi.
- Ta cũng không dám, Dung Dung, đây là gia gia của ngươi, ngươi đi hỏi sao.
Thành Tri Cận nhìn bọn họ, cười một tiếng, không biết đám tiểu bằng hữu này lại đang làm chuyện bí mật gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Dung Dung đã nắm lấy ống tay áo, đi đến trước mặt Thành Tri Cận.
- Thành gia gia, chúng ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
Thành Tri Cận gật đầu:
- Ừm, có vấn đề gì thì hỏi đi, gia gia rất vui lòng giúp mọi người.
Dung Dung nói:
- Đúng vậy... Gia gia, Điền a di đã thật lâu không tới viện phúc lợi, có phải sau này nàng sẽ không đến nữa hay không?
Thứ hạng bổ sung:
- Nàng đã có mười lăm ngày không tới.
Vì biểu hiện mình sẽ đếm tới 15, Thứ Thứ cố ý nói rất rõ ràng.
Các bằng hữu tiếp tục bổ sung:
- Sau khi nàng tới lần trước thì không đến nữa.
- Trời mưa thì tới, trời nắng thì không tới.
- Vấn đề này à?
Thành Tri Cận nhìn về phía Gia Tử, vấn đề này hẳn là hắn muốn hỏi.
Gia Tử ngồi ở trên ghế nhỏ, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thành Tri Cận trả lời:
- Đây có thể là quy định của viện phúc lợi, ví dụ như mỗi tháng chỉ có một lần thăm hỏi, cho nên Điền a di mới không tới.
Gia Tử gật đầu.
- Cũng có thể là do Điền a di công việc quá bận nên không có thời gian tới đây.
Cũng có đạo lý.
- Cũng có thể là bằng hữu mới do Điền a di giao cho.
Thành Tri Cận tận lực nói uyển chuyển:
- Khoảng thời gian này, Gia Tử cũng giao cho bạn bè mới, cho nên bác cũng có thể giao bạn bè mới, đúng không?
- Đúng vậy.
Gia Tử gật đầu.
- Không sao, Thành gia gia chính là bạn mới của Gia Tử.
Thành Tri Cận ôm Dung Dung, sờ sờ đầu nhỏ của hắn.
Gia Tử uỷ khuất đi lên trước, Thành Tri Cận giống như ôm hắn, cũng sờ sờ đầu hắn.
Thành Tri Cận cười cười:
- Các bạn nhỏ tới uống nước đi, gia gia mua một cái ly mới.
- Nhà tốt.
Gia gia Dung Dung thích nhất là mua đồ đáng yêu, bọn họ đều rất thích.
Các bạn nhỏ ôm ly nước uống nước, nhưng ly nước lại khác.
Gia Tử hơi bình tĩnh lại một chút, lớn tiếng tuyên bố:
- Không sao, Ôn lão sư đã nói, không thể làm bằng hữu, không thể nói ta là người xấu, sau này ta còn có thể làm bằng hữu mới!
Các bằng hữu nói:
- Không sai, Gia Tử, chúng ta đều là bằng hữu của ngươi.
Gia Tử bi thương đi ra, miệng to uống nước.
Lúc này, Dung Dung ôm ly nước, đi đến bên cạnh Thành Tri Cận:
- Gia gia.
Thành Tri Cận liếc mắt một cái đã nhìn ra, hắn muốn làm gì.
- Gia gia Tưởng Dương và gia gia Vệ? Có muốn gọi điện thoại không?
- Ừm... Dung Dung lắc đầu:
- Mọi người đều ở đây.
- Vậy gia gia lấy ảnh chụp cho ngươi xem.
- Được rồi.
Thành Tri Cận lấy di động ra, mở album ra cho hắn xem.
- Đây là cuộc họp của Dương gia gia.
Trong phòng hội nghị treo biểu ngữ: Đại học Đào Nguyên kiến tạo hệ tiếng Trung.
Dương Biện Chương ngồi ở bên trái người Thứ Thứ.
Thành Tri Cận phóng lớn ảnh chụp ra, cho Dung Dung xem.
Dung Dung lắc lắc đầu, nghi hoặc nói:
- Thành gia gia, ngươi đi tìm Dương gia gia chưa?
- Thành gia gia không đi, là những người khác chụp ảnh.
- Thành gia gia không đi à?
Dung Dung không rõ:
- Vậy sao ảnh chụp kia lại ở chỗ Thành gia gia?
- Ảnh là gia gia của Dương gia gia.
- Phân gia gia? Vậy Dương gia gia đến Hồ Ly viện rồi à? Dương gia gia ở đâu?
- Dương gia gia không tới.
- Dương gia gia không tới? Vậy sao lại gửi chứ?
Dung Dung tự hỏi.
Phát ảnh chụp, phát điểm tâm...
Phát điểm tâm, phát ảnh chụp...
Nhất định phải có Dung Dung và Thành gia gia ở bên cạnh thì mới có thể phát điểm tâm.
Nhưng mà Thành gia gia và Dương gia gia không ở cùng nhau cũng có thể gửi ảnh chụp.
Dung Dung ngất ngây.
Thành Tri Cận giải thích:
- Dương gia gia là thông qua di động, gửi ảnh chụp qua đây.
- Thông qua di động?
- Đúng rồi.
Dung Dung lại một lần nữa ý đồ vận chuyển đầu nhỏ của mình:
- Đúng rồi? Vậy gia gia, ta cũng muốn di động.
- Dung Dung cũng muốn à?
Thành Tri Cận nhớ lại một chút bài văn khoa học mà hắn đã xem qua
Hài tử muốn chơi di động, gia trưởng nên làm cái gì bây giờ?
Nhanh chóng tìm kiếm đối sách.
Dung Dung nghiêm túc gật đầu:
- Đúng rồi, có di động, khi chơi đóng vai gia đình, gia gia có thể trực tiếp phát điểm tâm cho Dung Dung.
- A... A?
Lúc này đến lượt Thành Tri Cận ngất đi.
Lúc này, Thứ Thứ đang nằm trên tay ghế sô pha, vừa vặn nằm ở phía sau Dung Dung:
- Dung Dung, ngươi là tiểu đầu đất.
Dung Dung quay đầu lại:
- Đúng rồi... Dung Dung vội vàng sửa lại:
- Không đúng, ta không phải là tiểu đầu đất.
Thứ Thứ nói:
- Điện thoại chỉ có thể gọi điện thoại cùng phát ảnh chụp, không thể phát điểm tâm.
- Ô... Dung Dung không cao hứng.
Thứ Thứ nhìn di động, nói sang chuyện khác:
- Đây là gia gia của ngươi sao?
Dung Dung gật đầu:
- Đúng rồi, gia gia của ta rất khốc đúng không?
Các bằng hữu đều vây lại:
- Chúng ta cũng muốn nhìn Dung Dung gia gia!
- Được, mọi người đều xem đi.
Thành Tri Cận cầm điện thoại tới cho bọn họ xem.
Dung Dung giới thiệu cho bọn họ:
- Đây là Dương gia gia, hắn rất lợi hại, hắn nhận thức Trương gia gia trên TV.
Đại biểu ảnh chụp
Dương gia gia đang mở cuộc họp, Dương gia gia và học sinh thân mật nói chuyện với nhau, Dương gia gia tây trang giấy chứng nhận Bạch Đế Chiếu...
Trí thức rất có phong độ.
Dung Dung tiếp tục di động, rất nhanh đã có ảnh của Vệ Bình Dã.
- Đây là Vệ gia gia, hắn cũng rất lợi hại, hắn biết TV.
Đại biểu ảnh chụp
Vệ gia gia đang đóng phim, Vệ gia gia sắm vai đại tướng quân, Vệ gia gia chơi với màn ảnh đẹp trai, liền phát mười mấy tấm ảnh gần như không nhìn ra chữ khác nhau, để Thành Tri Cận giúp hắn chọn một tấm...
Hết lần này tới lần khác, các bạn nhỏ đều rất ăn ý với hắn.
- Dung Dung, gia gia của ngươi cũng thật khốc.
- Đó đương nhiên rồi.
Dung Dung vui vẻ nhìn ảnh chụp, chân nhỏ rung lên.
Trở thành một tấm ảnh chụp mới nhất.
- Hả? Thứ Thứ, đây là nhà của mẹ ngươi.
Thứ Thứ chống đầu, tập trung nhìn vào:
- Hả?
Một tấm ảnh chụp chung rất nhiều người, Vệ Bình Dã đứng ở hàng cuối cùng, mẹ của Thứ Thứ Thứ đứng ở giữa.
Thành Tri Cận nhìn thoáng qua, giải thích:
- Vệ gia gia đóng phim ở đoàn phim kia, hiện tại mới vào một đoàn phim, cùng với mẹ của Thứ Thứ cùng nhau đóng phim.
Thì ra là như vậy.
- Mẹ của Thứ Thứ cũng rất khốc.
Thứ Thứ giọng nói trong trẻo:
- Đương nhiên, ba ba mẹ của ta đều giống ta.
Giống như có gì đó không quá thích hợp.
Sáng hôm nay, các bạn nhỏ ở thực đường ăn cơm sáng.
Bỗng nhiên, Gia Tử ngồi cùng bàn giống như phát hiện cái gì, nhỏ giọng nói với Gia Tử:
- Gia Tử, hình như lại có người tới từ bên ngoài.
Gia Tử quay đầu lại, giống như thấy người bên ngoài thực đường.
Các bằng hữu cũng đều phát hiện.
Dung Dung quay đầu lại nhìn, chỉ là hắn thấy đã quá muộn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn quay đầu lại:
- Thứ Thứ, ngươi thấy không?
Thứ Thứ lắc đầu:
- Không có.
- Có thể là Điền a di tới, chúng ta nhanh ăn cơm nước xong, sau đó đi ra ngoài xem một chút đi!
Dung Dung nói xong, liền ôm lấy sữa bò, hút lấy hút để.
Mà Gia Tử ăn còn gấp hơn cả hắn, nhét đầy miệng.
Giống như trước đó, nhân viên công tác gọi Ôn lão sư lên, để nàng cùng đến xin gia trưởng gặp mặt.
Nhưng người tới lần này không phải Điền nữ sĩ và thư ký của nàng, mà là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đều họ Lâm.
Sau khi tự giới thiệu xong, Ôn lão sư chào hỏi bọn họ:
- Các bạn nhỏ còn đang ăn sáng, chờ một lát nữa sẽ tới sân thể dục chơi đùa, các ngươi có thể ở bên ngoài nhìn trước, nếu muốn giao lưu với bọn họ thì xin nghe ta an bài.
Tiểu phu thê giống như cũng hoàn toàn không để lời của nàng vào trong lòng.
Bỗng nhiên, Lâm phu nhân giơ di động lên, Ôn lão sư vội vàng ngăn nàng lại:
- Vì bảo vệ các bạn nhỏ riêng tư, viện phúc lợi không cho phép chụp ảnh.
- Thật ngại quá.
Lâm phu nhân lắc lắc di động:
- Ta chỉ là xem ảnh chụp của người khác mà thôi, sẽ không chụp ảnh.
- Không sao, không sao.
Lão sư Ôn tiếp tục giới thiệu với bọn họ:
- Đồ án nhỏ của con chuột, đồ án nhỏ của con nhím, còn có đồ án nhỏ như khoai tây chiên và Gia Tử, đều đã xác định rõ ràng là để nuôi gia đình, những tiểu bằng hữu khác đều không có.
- Được rồi.
Tiểu phu nhìn xung quanh, lẩm bẩm lầm lẫn.
- Thật không? Là cái này sao?
- Đúng vậy, cảm giác rất giống.
Lão sư Ôn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hai người kia không phải rất ổn thoả.
Không bao lâu sau, các bạn nhỏ ăn xong bữa sáng, muốn đi đến sân thể dục chơi đùa.
Các bạn nhỏ từng bước từng bước từ trong nhà ăn đi ra, tiểu phu thê nghiêm túc nhìn bọn họ, trên mặt mang nụ cười, vẫy vẫy tay chào hỏi bọn họ.
Lão sư Ôn nhìn thấy cũng có chút đổi mới đối với bọn họ.
Tiểu phu thê trẻ tuổi, quá muốn có hài tử, có chút thiếu kiên nhẫn, cũng có thể hiểu. Bọn họ hẳn là cũng không hiểu biết như thế nào giáo dục tiểu hài tử, bản tâm không xấu.
Gia Tử từ trong nhà ăn đi ra, thấy không phải Điền a di, vẻ mặt có chút uể oải.
Tới sân thể dục, các bằng hữu đều vây quanh an ủi hắn.
- Không sao, Gia Tử, chúng ta tới chơi trò trượt thang, chúng ta làm trò chơi của ngươi trước.
- Chúng ta tới chơi bóng đi, chúng ta chắc chắn sẽ kéo ngươi lên, đừng khổ sở.
Thứ Thứnói:
- Gia Tử, không cần nhụt chí, ngươi xem hôm nay lại tới xem tiểu hài tử.
Dung Dung gật đầu:
- Đúng vậy, bọn họ chính là bạn mới của chúng ta, ngươi có thể thử lại một chút.
Gia Tử bẹp bẹp miệng, quay đầu lại nhìn thoáng qua:
- Không cần.
Hắn đứng lên, vỗ vỗ mình:
- Thôi, chúng ta vẫn là đi nơi khác chơi đi.
- Đi thôi, chúng ta đi qua xem thử.
Các bạn nhỏ có lòng hiếu kỳ trời sinh đối với người xa lạ, đặc biệt là tiểu hài tử ở trong phúc lợi viện, bọn họ chưa từng thấy người xa lạ, rất thích kết bạn, nhìn thấy người xa lạ, liền muốn đi xem, tâm sự.
Các bằng hữu kéo Gia Tử, đi đến bên cạnh tiểu phu thê.
- Thúc thúc, a di, các ngươi tốt.
Tiểu phu nhìn bọn họ cười cười:
- Chào các ngươi.
Lâm tiên sinh và bọn họ tùy tiện nói chuyện phiếm, Lâm phu nhân lại nhìn thoáng qua di động, ánh mắt nhìn chằm chằm Thứ Thứ.
Nàng làm bộ dáng rất vui mừng:
- Ai, tiểu bằng hữu con nhím nhỏ này, mẹ của ngươi có phải là Giang Nhạn Giang Ảnh Hậu hay không? Ta là người hâm mộ của mẹ ngươi...
Thứ Thứ phản ứng lại, lập tức dựng thẳng người lên, kéo các bằng hữu lui về phía sau, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Mặc dù lão sư không ngăn cản các bạn nhỏ chủ động nói chuyện với bọn họ, nhưng cũng vẫn luôn lưu ý tình hình bên này, phát hiện có gì không đúng, lập tức xông lên trước.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Lão sư che chở các bạn nhỏ lui về phía sau, nhân viên công tác cùng đi cũng xông lên, ý đồ đè lại bọn họ.
Nhưng mà rốt cuộc đối phương có hai người, bọn họ lại đánh vào cùng nhau, trong lúc nhất thời tình hình vô cùng hỗn loạn.
Các bạn nhỏ cũng có chút rối loạn, Ôn lão sư vừa che chở bọn họ, vừa chỉ huy:
- Nhắm mắt lại! Không cần nhìn nữa!
Thứ Thứ đi đầu, lớn tiếng kêu cứu:
- Cứu mạng với! Bảo an thúc thúc mau tới đây!
Các bạn nhỏ cũng che mắt lại, lớn tiếng kêu lên:
- Cứu mạng với!
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, đánh loạn về phía tiểu phu thê trà trộn vào, cùng với nhân viên công tác, chế phục bọn họ.
- Tiểu phu thê giơ tay đầu hàng:
- Thật xin lỗi... Chúng ta sai rồi...
Lúc này, Thứ Thứ phát hiện bóng đen từ trên trời giáng xuống này chính là...
- Gia Tử, đây là bí thư Trần gia!
- Oa! Quá khốc!
Chính là thúc thúc thư ký bên cạnh Điền a di!
Gia Tử quay đầu nhìn lại, Điền a di giẫm lên giày cao gót, giống như thiên thần hạ phàm, đi đến trước mặt tiểu phu thê, giẫm nát camera giấu trong túi bọn họ.
- Đội viên Paparazzi đến viện phúc lợi đánh lén tiểu hài tử, các ngươi rốt cuộc có lòng đạo đức công cộng hay không?
- Không phải... Chúng ta không phải Paparazzi, chúng ta muốn xin nuôi con, nhưng hôm qua có người cho chúng ta tiền...
Các bạn nhỏ lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói với bọn họ:
- Người xấu! Chúng ta không về nhà bằng các ngươi đâu!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sổ Tay Đoàn Sủng Của Tiểu Bệ Hạ
- Chương 52