Thứ Thứ nói rất nghiêm túc:
- À đồng tiết, chính là lễ vật cho tiểu hài tử của Nga qua ngày lễ à?
Dung Dung gật đầu:
- Vâng!
Các bằng hữu nghi ngờ nhìn bọn hắn, chỗ nào đúng? Sao bọn hắn lại không biết nói?
Thứ Thứ tiếp tục nói:
- Ta thấy những tiểu hài tử chăn trâu và chăn dê, bọn họ mỗi ngày đều mang trâu và dê vượt qua núi ăn cỏ.
Thứ Thứ đã thấy ở cổ đại.
Thứ Thứ nói:
- Nhưng mà chúng ta lại không buông tha.
Dung Dung lắc đầu:
- Dung Dung cũng không buông tha.
Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Một dấu chấm hỏi bay lên trời.
Phiên Gia nói:
- Thứ ca, không phải!
Đó là gì?
Phiên Gia chép miệng nói:
- Đúng vậy ("Đoọc").
Thứ Thứ sờ sờ đầu:
- Có gì không giống nhau?
Tiết nhi đồng là ngày lễ của trẻ nhỏ, nhi đồng chính là trẻ nhỏ, chúng ta đã trải qua tiết nhi đồng từ năm trước.
Thứ Thứ cứng rắn ở lại, nhìn Dung Dung một chút.
Không xong, nói sai rồi, rất mất mặt.
May mà Mao Nhung Nhung đồng thời không quan tâm hắn nói sai, chỉ tò mò hỏi các bằng hữu:
- Vậy thì sẽ có khúc mắc gì đây?
Phiên Gia nhớ lại một ngày lễ năm trước:
- Năm trước chúng ta còn chưa đôi lão sư, chúng ta chỉ là ăn một chút điểm tâm.
Thự Điều nói:
- Nhưng chúng ta chơi cùng nhau nha, chơi với một hai tên đầu mục Tam Mộc.
Năm nay có Ôn lão sư ở cùng chúng ta, nhất định sẽ chơi rất vui.
Dung Dung nằm rạp trên đồng cỏ, chống đầu, quơ chân nhỏ, ánh mắt sáng rực chờ mong.
Trước đó khi còn ở đạo quan, hắn chỉ biết nói sinh nhật của hoàng đế có thể quá tiết nhật, còn có chính là sinh nhật của thần tiên, hắn còn chưa trải qua lễ mừng của trẻ nhỏ.
Tiểu bệ hạ chờ mong.
Lúc này, Thứ Thứ bỗng nhiên nói:
- Chúng ta lén đi xem phòng học một chút.
Lão sư Ôn đang bố trí phòng học, không để cho bọn họ hỗ trợ, có lẽ là muốn cho bọn hắn một niềm vui bất ngờ.
Nhưng mà các bạn nhỏ lại gấp như vậy, không đợi được ngày mai, hiện tại đã phải xem phòng học một chút.
Nói đi thì đi, các bằng hữu lập tức từ trên đồng cỏ bò lên.
Thứ Thứ là kéo Dung Dung đến:
- Đi.
Thứ Thứ, ta không muốn đi, ta phải ngày mai lại đi.
Không, Mao Nhung Nhung ngươi muốn đi.
Thứ Thứ kéo Dung Dung, cùng với các bạn bè chạy về phía phòng học.
Cửa phòng học đóng lại, bọn họ chạy tới, không phát ra một tiếng nào.
Phiên Gia không cẩn thận bị đẩy một cái, may mà Thự Điều giữ chặt hắn, nhưng hắn cũng phát ra một chút âm thanh.
Thứ Thứ quay đầu, hướng về phía hắn Xuỵt một tiếng:
- Phiên gia, xuỵt.
Phiên Gia che miệng của mình, Thự Điều giúp hắn giải thích:
- Hắn suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cẩn thận một chút.
Thứ Thứ quay đầu lại, kéo theo Dung Dung, dẫn đường phía trước.
Hai người chạy đến bên cạnh cửa sổ, chân nâng lên, tay nhỏ dài ra, đào ở trên bệ cửa sổ, muốn nhìn vào bên trong.
Các bằng hữu đều đứng ở bên cạnh:
- Thứ ca, Dung Dung, nhìn thấy không?
Vẫn chưa có.
Thứ Thứ ra sức nhón chân, nhìn xung quanh, nhưng hắn rất thấp, còn thấp hơn cả bệ cửa sổ, căn bản không nhìn thấy bên trong.
Thứ Không xem được, Dung Dung cũng không xem được.
Các bằng hữu chờ không kịp, lại đang nhỏ giọng hiệu triệu bọn hắn:
- Thứ ca, Dung Dung, nhìn thấy không?
Dung Dung và Thứ Thứ sử dụng sức lực của mình, dùng sức nhón chân!
Thứ Thứ nói:
- Đừng thúc, lập tức sẽ nhìn thấy.
Lại qua một hồi, các bằng hữu lại hô:
- Thứ ca...
Thứ Thứ không kiên nhẫn phiền phức nói:
- Mới nói đừng luôn thúc ta, ta...
Hắn còn chưa nói hết câu thì hai cánh tay to lớn đã lần lượt bắt lấy hắn và Mao Nhung Nhung.
Các bằng hữu còn chưa nói hết câu, bọn họ đã bắt đầu muốn nói:
- Thứ ca, Dung Dung, phía sau, Ôn lão sư đi ra.
- Quá tệ, bị bắt tại trận.
Lão sư Ôn nhíu mày:
- Hai người các ngươi đang làm gì vậy?
Dung Dung và Thứ Thứ quay đầu lại:
- Lão sư...
- Hai người các ngươi?
Thứ Thứ buông tay ra, nhảy xuống đất:
- Lão sư, chúng ta muốn nhìn phòng học một chút, ta và Mao Nhung Nhung còn chưa từng học cùng nhau, những người khác cũng không sống rất tốt, cho nên chúng ta đều rất kỳ lạ.
Rất tốt, nếu như trực tiếp nói với lão sư là được rồi, lão sư sẽ để cho mọi người đi vào xem, lần sau không thể leo lên trên bệ cửa sổ.
Thứ Thứ gật đầu:
- Ừm.
Lúc này, Dung Dung bỗng nhiên nói:
- Thứ Thứ, ta không xuống được.
Hắn còn treo ở trên bệ cửa sổ, hai cái tay nắm chặt, không dám buông ra.
Dung Dung ở trên không trung đạp đạp chân, hướng Thứ Thứ xin giúp đỡ:
- Thứ Thứ, quá cao...
Thứ Hạng và Ôn lão sư cúi đầu, nhìn hắn cách mặt đất một chút.
Nhưng Dung Dung lại không nhìn thấy mình.
-Rất cao?
Thứ Thứ suy nghĩ một chút, ôm lấy Dung Dung:
- Ngươi lại đi.
Dung Dung an toàn rơi xuống đất:
- Thứ Thứ, cám ơn ngươi, vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm.
-Ừm, thật nguy hiểm.
Lão sư mở phòng học ra, để các bạn nhỏ đi tham quan trước.
Trên bảng hiệu màu sắc rực rỡ của Tiểu Hắc trong phòng học dùng bút viết
Chúc tiểu bằng hữu sáu một nhi đồng tiết khoái hoạt!
Thứ Thứ đứng ở trước tấm bia đá nhỏ màu đen, chỉ vào một chữ:
- Đây là một chuyện, cho nên cả câu nói là: Sáu con đồng tiết khoái hoạt, phía trước là gì?
Các bằng hữu cũng tới, một số thì một số.
trò chơi Đoán chữ, bây giờ bắt đầu.
-Chúc... Mọi người...
Không đúng, Chúc Thự Điều, Phiên Gia, Dung Dung, Thứ Thứ... Cũng không đúng...
Bọn họ đếm rất lâu, đều không đúng, cuối cùng vẫn là chữ trên bảng đen mà Ôn lão sư nói với bọn họ:
- Là bằng hữu của Chuúc Tiểu Các.
À.
Các bạn nhỏ tiếp tục tham quan, trên tường treo đầy dải lụa màu, còn dán tranh vẽ mà bọn họ thích nhất dán lên tường.
Cái bàn được xếp ở hai bên, phía trên chất đống hộp lễ vật.
Các bạn nhỏ vừa muốn đi lên xem thử thì đã bị Ôn lão sư ôm lấy:
- Mọi người sáu món lễ vật này, phải chờ tới ngày mai mới có thể mở ra, hiện tại còn không được.
Các bằng hữu nhỏ mắt ba ba nhìn hộp lễ vật, thu hồi ánh mắt:
- Được rồi.
-Được rồi, tham quan kết thúc, mọi người ra ngoài chơi đi.
Bọn họ chạy về phía thao trường, Tiểu Hoàng chỉ rơi vào trên đồng cỏ màu xanh lá, giống như Tiểu Hoa.
-Ta muốn đồ chơi của đội vượt sông.
Phiên Gia hỏi các bằng hữu:
- Các ngươi muốn cái gì?
-Ta muốn ghép hình.
-Ta nhỏ hơn con vịt.
Dung Dung giơ tay lên:
- Ta muốn...
Phiên Gia cắt đứt lời của hắn:
- Dung Dung, ta biết rồi, ngươi muốn trứng tráng của Phiên gia.
Dung Dung nghi hoặc:
- Sao ngươi biết được?
-Ta đương nhiên biết.
Phiên Gia chính là biết ai yêu nhất ăn Phiên Gia.
Dung Dung nói:
- Nếu như lễ vật mà lão sư chuẩn bị cho chúng ta không giống với những lễ vật chúng ta nghĩ thì sao?
Các bằng hữu phản ứng lại, có chút phân vân:
- Ừm...
Lúc này, Thứ Thứ giơ tay lên:
- Ta có cách!
-Chín giờ tối, trong ký túc xá của con nít.
Lão sư Ôn cầm theo điện thoại, ở trong ký túc xá tuần tra xung quanh.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tuy rằng gắt gao đề phòng, nhưng trong ký túc xá thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai con muỗi, làm cho các bạn nhỏ ngủ không được.
Các bạn nhỏ đứng ở trên giường, nghiêm túc quan sát xung quanh, kịp thời báo cáo:
- Lão sư, nơi này có muỗi!
Thứ ca, ngươi quá lớn tiếng, làm cho con muỗi sợ hãi chạy mất rồi!
Lão sư con muỗi ở đây
Âm thanh nhỏ, Thứ Thứ cũng biến thành con muỗi.
Cách đập của muỗi trong điện, sư phụ giải quyết con muỗi này:
- Được rồi, các bạn nhỏ mau đi ngủ đi.
-Được rồi.
Bọn họ vừa mới chuẩn bị nằm xuống, Thứ Thứ ho khan một tiếng, nhắc nhở bọn họ.
Các bằng hữu lập tức ngồi dậy, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, giống như sinh nhật, bắt đầu cầu nguyện:
- Ta muốn ghép hình... Ta muốn con vịt nhỏ...
Dung Dung:
- Ta muốn trứng tráng của Phiên gia...
Lão sư Ôn nhíu mày, giống như đều là nói cho ta nghe.
Đây chính là biện pháp Thứ Thứ, trước mặt lão sư cầu nguyện, lão sư khẳng định sẽ cho bọn hắn lễ vật!
Lão sư Ôn rất nhanh đã hiểu rõ ý của bọn họ, cười một cái:
- Được rồi, được rồi, lão sư đều biết, mau đi ngủ đi.
Các bạn nhỏ nằm trên giường, đắp kín chăn mền, tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Hôm nay hắn làm chính là có rất nhiều mộng đẹp đồ chơi.
Chỉ có Dung Dung Mộng thấy chính là trứng tráng Phiên gia thơm ngào ngạt, mộng thơm.
Trước ngày thứ hai, các bằng hữu nhỏ đã sớm tỉnh lại, nằm trên giường không được, chỉ hận không thể lập tức phá hủy lễ vật.
-Ta mơ thấy ta bị phá hủy lễ vật.
-Ta cũng vậy.
Thứ Thứ mở mắt ra:
- Ta mơ thấy lễ vật của ta và Mao Nhung Nhung đều là trứng tráng của Phiên Gia, rất đáng sợ, ta bị Mao Nhung Nhung lây nhiễm.
Hắn nhìn xem, Dung Dung còn chưa ngủ tỉnh, ôm thỏ con, còn chảy nước miếng.
Thứ Thứ, nếu biết hắn mơ thấy gì thì nhất định là trứng tráng của Phiên gia.
Thứ Thứ vươn tay ra, muốn nắm lấy mặt Dung Dung, kết quả không cẩn thận chạm phải nước miếng ở miệng của hắn.
Thứ Thứ vụt một cái lùi về phía sau, cọ cọ vào trên áo ngủ của Dung Dung:
- Mao Nhung Nhung, ngươi...
Dung Dung bị hắn làm cho tỉnh lại, xoa nhẹ hai mắt:
- Thứ Thứ, ngươi đang làm gì vậy?
-Ta...
Thứ Thứ cũng biết, không thể trách Mao Nhung Nhung, là hắn tự tay bóp người, kết quả không nhỏ.
Thứ Thứ cứng rắn nói:
- Dù sao thì ta cũng đang tức giận.
Dung Dung ôm chăn:
- Sáng sớm tức giận, Thứ Thật đáng thương.
-Ừm...
Thứ Thứ kéo Dung Dung đến:
- Rời giường, hôm nay là tiết đồng nha.
-À.
Đám trẻ con hiện ra nhu thuận hạn định của ngày nghỉ lễ.
Nếu như có lễ vật, có thể ra ngoài chơi, có thể ăn tiệc, thì trong một ngày này, bọn họ sẽ ngoan ngoãn rời giường, tuyệt đối không nằm ỳ, còn sắp xếp chăn mền và áo ngủ chỉnh tề đặt ở trên giường.
Chỉ giới hạn ở hôm nay.
Dung Dung và Thứ Thứ mặc áo khoác nhỏ, phân biệt đặt áo ngủ của con bò và áo ngủ của con ngựa ở đầu giường, sau đó trượt xuống giường, đi giày vào.
Tiếng chuông rời giường vang lên, Ôn lão sư đẩy cửa:
- Hôm nay các ngươi tự giác như vậy à, mau ra ngoài đánh răng rửa mặt đi.
Điểm tâm của các bằng hữu là cháo Ngọc Mễ ngọt ngào.
Dung Dung hai tay đỡ bát:
- Cảm ơn bà bà.
-Không cần khách sáo.
Thứ Thứ vung tay một cái khốc liệt:
- Cảm ơn.
-Không cần khách sáo.
Dung Dung nhìn về phía sau, muốn xem thử Thành gia gia có ở đây hay không, hôm nay là ngày lễ của Dung Dung, hắn muốn nói với gia gia.
Thứ Thứ cầm cái muỗng nhỏ, thổi cháo Ngọc Mễ một chút:
- Mao Nhung Nhu, nhanh ăn cơm đi, buổi chiều ta có thể đi tìm gia gia của ngươi.
-Ừm.
Dung Dung gật đầu, chuyên tâm ăn cơm.
Ăn xong điểm tâm, bọn họ xếp thành hai đội, tay kéo tay nhau, giáo viên Ôn dẫn bọn họ đi phòng học.
Hôm nay là ngày lễ của các bạn nhỏ, lão sư đã chuẩn bị lễ vật kinh hỉ cho mọi người, chờ một chút là có thể mở ra.
Dung Dung giơ tay lên:
- Lão sư, ta muốn trứng tráng của Phiên gia.
Lão sư chuẩn bị lễ vật cho mọi người, có thể không quá giống với mọi người, nhưng đều là lão sư cẩn thận quan sát, nghiêm túc chọn lựa lễ vật.
Lão sư Ôn hỏi bọn họ:
- Nếu như vừa mở ra đã biết lễ vật là gì thì mọi người còn kích động như vậy sao?
Các bằng hữu suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Không biết.
Đúng vậy, lão sư dụng tâm chuẩn bị lễ vật, chờ mong quá trình và không biết kinh hỉ, mới là bộ phận quan trọng tạo thành lễ vật. Nếu như đã sớm biết thì mọi người sẽ không vui vẻ như vậy.
Các bạn nhỏ suy nghĩ một chút, lắc đầu, đại đạo lý, có chút nghe không hiểu.
Lão sư Ôn sờ sờ đầu của bọn họ:
- Được rồi, chờ một chút đi, đi phá lễ vật đi.
Đến phòng học, trên mặt đất phủ lên thảm bọt biển, cái bàn xếp thành một vòng, các bạn nhỏ cởi giày, chạy vào tìm chỗ ngồi xuống.
Trên bàn là lễ vật của bọn họ.
-Lão sư, bây giờ có thể huỷ lễ vật được không?
-Có thể.
-Cảm ơn lão sư.
Các bạn nhỏ cao cao hứng thú mở ra lễ vật.
Phiên Gia lấy ra một chén nước nhỏ từ trong hộp quà, Thự Điều lấy ra một khối đồ chơi xếp hình...
Đều không phải là lễ vật mà bọn hắn vừa mở ra chờ mong.
Lão sư Ôn nhìn bọn họ:
- Sao vậy? Thích thú hay là không có tâm đây?
Các bằng hữu nhỏ giọng thảo luận.
-Tiểu tử vịt và khối ngọc, ta cảm thấy khối ngọc cũng rất tốt, rất bạo.
-Ta cũng thấy rồi, nếu như là ta thì ta thích hơn, ta còn chưa từng chơi qua khối rubi.
Cuối cùng, Thứ Thứ cầm một cái hình chữ thập:
- Chỉ cần không phải là trứng tráng của Phiên gia thì đã lấy rồi.
Dung Dung ôm gối Tiểu Phiên Gia, gật đầu:
- Ừm... Ừm...
Thứ Thứ khϊếp sợ:
- Phiên gia? Phiên gia ở đâu ra?
Dung Dung sờ sờ gối ôm của Tiểu Phiên Gia:
- Lễ vật ngày lễ mà lão sư tặng cho ta là Phiên Gia Úc.
Xích hồng, tiểu Phiên Gia hình cầu.
Các bằng hữu thảo luận kết quả, giơ cao lễ vật trong tay:
- Cảm ơn lão sư!
Cho dù đạt được lễ vật không phải trong tưởng tượng thì cũng rất cao hứng!
Lão sư nói rất đúng, không biết lễ vật mới là lễ vật cao cấp nhất.
Lão sư cười một tiếng, giơ linh trống lên, đập hai cái:
- Bây giờ là thời gian luyện tập thể dục buổi sáng, các bạn nhỏ cùng nhau tới làm việc đi.
-Được rồi!
Dung Dung một lần nữa cất lễ vật vào trong hộp lễ vật, đậy nắp lại, cất kỹ, sau đó trượt xuống ghế, đi theo các bằng hữu tập thể dục.
Một con mèo nhỏ, hai con mèo nhỏ, ba con bốn con meo meo...
Hắn quay cổ, quay mông.
Làm xong, Dung Dung không để tâm, chạy về xem lễ vật của mình một chút, xác nhận nó không bay từ trên cao xuống.
Sau đó hắn mới chạy về, cùng các bằng hữu làm trò chơi.
Lão sư dạy bọn họ trò chơi mới, ngồi xổm ngồi xổm trò chơi.
Dung Dung cầm lấy tiểu thϊếp của Phiên Gia, ngồi xổm tại chỗ:
- Phiên gia ngồi xổm, Phiên gia ngồi xổm, Phiên gia ngồi xổm xong rồi...
Thứ Thứ đứng bên cạnh hắn:
- Thật sự là một trò chơi nhàm chán.
Dung Dung chơi rất hăng say:
- Phiên gia ngồi xổm xong Phiên gia ngồi xổm, Phiên gia ngồi xổm...
Phiên gia chân chính gắt gao nắm chặt tay nhỏ, trong lòng tự nhủ với mình đây là đang chơi trò chơi, hiện tại ta không phải là Phiên gia, ta không thể ngồi xuống! Ngồi xuống chính là thua!
Không đầy mấy vòng, Phiên Gia đang choáng váng.
- Ta là ai? Ta từ đâu đến? Ta muốn đi đâu?
-Đến cùng thì ai mới là Phiên Gia?
Lão sư Ôn ôm hắn trở về chỗ ngồi, các bạn nhỏ đều trở về chỗ ngồi.
Lão sư nhìn đồng hồ một chút:
- Mọi người nghỉ ngơi một chút, lập tức chính là thời gian điểm tâm, nghỉ ngơi một chút là có thể ăn chút tâm. Hôm nay là tiết đồng môn, điểm tâm phòng ăn sư thúc thúc cũng cố ý chuẩn bị cho mọi người điểm tâm hoàn toàn mới.
Dung Dung chống nạnh, điểm tâm sư thúc thúc, chính là Thành gia gia của hắn.
Các bằng hữu đều hỏi hắn:
- Dung Dung, ngươi biết điểm tâm là gì không?
Dung Dung lắc đầu, lại gật đầu:
- Khẳng định là bí phương của hoàng cung trăm năm!
Những lời này là do Vệ gia gia dạy hắn.
Nghĩ đến trước đó bọn hắn ăn đậu xanh, bánh ngọt, sợi tơ vàng, còn có bánh ngọt Định Thắng, các bạn nhỏ cũng không khỏi chảy nước miếng.
Bí phương của hoàng cung, thật ngon ăn đi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của xe lăn nhỏ điểm tâm.
Các bạn nhỏ vô cùng quen thuộc với giọng nói này, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn.
Vây quanh tạp dề, đầu bếp mũ điểm tâm sư đưa điểm tâm hôm nay tới.
Trên xe lăn nhỏ là một hộp bánh bao chứa hoa quả nhỏ, không phải là điểm tâm trong hoàng cung như bọn hắn tưởng tượng, nhưng cũng vô cùng tinh xảo.
Các bạn nhỏ:
- A!
Chờ Thành gia gia đi đến trước mặt hắn, Dung Dung nghi hoặc hỏi:
- Gia gia, khi nào ngươi học được làm bánh ngọt?
Thành Tri Cận đặt cái bánh nhỏ trước mặt hắn:
- Mấy ngày trước vừa học được, xem thực đơn trên điện thoại.
Điện thoại là đạo cụ quan trọng để xúc tiến người học tập ở thời cổ đại, chuyên chỉ những tướng quân không quá thích học tập và những ngự trù mà lúc đầu không học tập.
Vệ Bình Dã vì chút đồ ăn ngoài và mua qua internet, sửng sốt trong một ngày học được trò chơi điện thoại.
Thành Tri Cận cũng học được cách làm bánh kem, đi theo thực đơn làm bánh kem có sẵn.
Oa, gia gia thật lợi hại.
Dung Dung cầm lấy cái tô nhỏ, lấy một cái bánh nhỏ nhét vào trong miệng.
bơ ngọt, bánh nướng mềm mại, mềm mại, Dung Dung ngồi trên ghế, vui vẻ xoay một cái:
- Được rồi được rồi, ăn
Dùng phương thức âm thanh dài biểu thị bánh nướng thật ngon!
Vậy sau này gia gia làm tiếp.
Ừm.
Mặc dù không phải là điểm tâm trong hoàng cung như bọn hắn tưởng tượng, nhưng bánh ngọt nhỏ cũng đặc biệt ngon.
Lão sư nói đúng, không biết nói kinh hỉ mới là một gậy!
Ăn xong điểm tâm, các bạn nhỏ chơi một hồi trên thao trường.
Lão sư Ôn giơ máy ảnh:
- Các bạn nhỏ xem nơi này đi.
Mọi người ôm đồ chơi của mình, giơ lên tay nhỏ:
- A!
Được rồi, hôm nay hoạt động đến đây chính là kết thúc.
A bọn họ, Trương Đại Chủy ba, kéo dài âm:
- Nhanh như vậy chính là kết thúc rồi, muộn một chút lại kết thúc nha.
hoạt động kết thúc, nhưng ngày lễ còn chưa kết thúc mà, trò chơi của mọi người vẫn chưa kết thúc.
Lão sư Ôn nói:
- Không chơi chán thì không cần lo lắng, ngày mai chính là ngày quan sát, bằng hữu nhỏ có thể cùng với đại diện phụ huynh đi ra ngoài chơi, lão sư cũng sẽ nuôi đại gia đi ra ngoài.
Được rồi!
Tất cả bằng hữu của tiểu các đều là ngôi sao mắt.
Lại là một vòng chờ mong mới, mỗi ngày đều có chờ mong mới, các bằng hữu nhỏ chính là như vậy vượt qua mỗi một ngày chờ mong.
Dung Dung này tiến vào phúc lợi viện thứ ba quan sát ngày hôm nay.
Dung Dung và Thứ Thứ cõng sách nhỏ, đội mũ, tay kéo lấy tay.
Lão sư Ôn dẫn bọn họ đi phòng đón tiếp.
Hai người đi theo sau lưng lão sư, Dung Dung quay đầu lại, hỏi:
- Thứ Thứ, ngươi một mình thật sự có thể sao?
Thứ Thứ kiên định gật đầu một cái:
- Có thể, ta đã quen rồi, lần này khẳng định không có vấn đề, ta chính là Thứ ca kiên cường.
Quá tốt, cha mẹ của ngươi khẳng định rất cao hứng.
Hừ.
Thứ Thứ Dương hất cằm lên:
- Ta ban thưởng cho bọn họ, ban thưởng cho bọn họ xây dựng nhạc viên cho bọn ta, đối với bọn ta cũng rất tốt.
Ừm.
Thứ Thứ, phát thưởng cho cha mẹ, rất bạo.
Lúc này, bọn họ và hai lần trước đã đi tới cửa phòng tiếp đón, Ôn lão sư đẩy cửa ra.
Các ngươi được rồi, ta sẽ mang Dung Dung và Thứ Thứ đến.
Dung Dung chui vào, lớn tiếng thông báo:
- Cha mẹ Thứ Thứ, Thứ Thứ nói, hôm nay hắn phải đi ra ngoài chơi với các ngươi!
Thứ Thứ kéo hắn lại, nhỏ giọng nói với hắn:
- Đừng nói lớn như vậy.
Thứ ca kiên cường sẽ thẹn thùng.
Cha mẹ Thứ Thứ hai mặt kinh hỉ, nhanh chân xông lên trước, một tay ôm lấy Thứ Thứ và Dung Dung, ôm lấy rồi chạy, sợ bọn hắn đổi ý.
- Được rồi, các tiểu bảo bối, chúng ta xuất phát! Cha mẹ định nhà hàng nhi đồng, chúng ta đi ăn giữa trưa, xe chính dừng ở bên ngoài, xuất phát!
Dung Dung giơ lên tay nhỏ:
- Xuất phát!
Thứ Thứ lạnh lùng:
- Vậy thì xuất phát đi.
Mắt trợn trừng nhìn tiểu bệ hạ bị ôm đi, các gia gia trong phòng tiếp đón đối mặt một chút, vội vàng đứng lên, đuổi theo:
- Mẹ nó! Có một người là người nhà chúng ta!
Dưới ánh mặt trời, đại lão giả và đại minh tinh ức hϊếp người Cổ Đại, trắng trợn cướp đoạt tiểu hài cổ đại!
Dung Dung nằm rạp trên vai Tạ phu nhân, ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với các gia gia:
- Gia gia bái bai, Dung Dung muốn đi.
Đi đâu vậy? Ngươi đi chơi với gia gia đi!
Vệ Bình Dã nhận lấy, sau đó nhét sữa mẹ meo tử vào miệng Dung Dung:
- Uống sữa bò của gia gia chính là tiểu hài của gia gia.
Tạ phu nhân gật đầu:
- Thật sự là không tiện, rất cao hứng, trong lúc nhất thời quên mất.
Dung Dung uống sữa bò, âm thanh như trẻ đang bú bập bẹ nói với nhóm gia gia đang tức giận:
- Thật sự là không tốt, Dung Dung quá cao hứng, quên mất nha.
Vệ Bình Dã xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn:
- A...