Chương 43: Dũng Cảm

Hiện tại đang tiến hành là hai tiểu hài cao giọng biểu diễn ca hát tầng hai.

Trong phòng y tế, thầy và bác sĩ đều ngẩng đầu lên, nhìn Dung Dung và Thứ Thứ đáng thương, hít một hơi.

Thật đáng thương, nhưng nhao nhao cũng thật rất ồn ào.

Dung Dung tránh Vệ Bình Dã trong lòng, Thứ Thứ bị Tạ phu nhân ôm, hai người đều khóc lớn.

Dung Dung khóc là lật xe đυ.ng vào đầu bao nhiêu, Thứ Thứ khóc tương đối nhiều, hắn khóc trên đầu bao nhiêu, cũng khóc mình lật xe trước mặt Mao Nhung Nhung và các bằng hữu làm mất mặt, còn khóc

Từ chuyện ký sự đến giờ vẫn luôn đi cùng hắn.

Thứ Thứ khóc lớn đặc biệt khóc, khóc còn lợi hại hơn cả Dung Dung.

Có chủ kiến, sẽ bảo vệ Mao Nhung Nhung Thứ ca, năm nay ba tuổi.

Tạ phu nhân ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn:

- Không sao, mẹ giúp con thổi một chút là được rồi...

Tạ phu nhân nói chuyện, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Nàng quay đầu, ngẩng đầu nhìn Tạ tiên sinh.

Quả nhiên là không sai, hắn cũng đang cười.

Tạ phu nhân giơ tay lên, dùng sức đập hắn một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn không cho phép cười!

Cho dù Thứ hô là Cha mẹ, cho dù trong lòng có cao hứng hơn nữa thì cũng không thể cười ra được!

Thứ Thứ đang khóc đấy, làm phụ huynh sao có thể cười được? Mau học tập với các gia gia Dung Dung đi.

Phu thê Tạ Thị quay đầu lại.

Một bên khác, Vệ Bình Dã ôm Dung Dung, vui vẻ với hắn, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành hắn:

- Không sao không sao, không thương không thương...

Dung Dung khóc dậm chân, uốn nắn gia gia:

- Dung Dung rất đau, không không đau!

Vệ Bình Dã phản ứng lại, vội vàng thuận hắn lại nói:

- A, hảo hảo, rất đau rất đau.

Đau quá...

Dung Dung, Trương Đại Chủy ngửa mặt lên trời khóc ròng.

Phu thê Tạ Thị quay đầu lại, ôm lấy Thứ Thứ, an ủi hắn:

- Thứ Thứ, không sao không có sao... À, có việc có việc, cha mẹ biết ngươi rất đau, không sao...

An ủi Thứ Thứ đồng thời, đừng quên thời khắc cho thấy thân phận của mình.

Nhưng Thứ Thứ và Dung Dung như đúc, căn bản không được an ủi, cùng nhau ngửa mặt lên trời khóc ròng.

Một hồi lâu, Dung Dung khóc đến không còn sức lực, âm thanh từ từ nhỏ lại.

Thành Tri Cận thân mật đưa bình nước nhỏ của hắn qua:

- Tiểu bệ hạ uống nước miếng đi.

Dung Dung sững sờ, ngẩng đầu lên tiếp tục khóc.

Thành Tri Cận có chút khẩn trương:

- Sao vậy?

Gia gia kẻ xấu, Dung Dung đừng uống nước miếng, Dung Dung cũng không có nước miếng!

Không phải...

Thành Tri Cận cứng rắn nói:

- Ý của gia gia là, tiểu bệ hạ uống một ngụm nước.

Uống một ngụm cũng không được, một ngụm cũng không có!

Thành Tri Cận suy nghĩ một chút, lắc lắc bình nước nhỏ:

- Ý của gia gia là, tiểu bệ hạ uống một chút nước, một chút nước.

... Hả...

Thành Tri Cận ấn một cái bình nước nhỏ, ống hút của bình nước nhỏ bắn ra, bắn đến bên miệng Dung Dung.

Dung Dung dừng khóc, thò đầu ra, hút nước ấm.

Một bên khác, Thứ Thứ còn đang khóc lớn.

Dung Dung nghe thấy tiếng khóc của Thứ Thứ, quay đầu lại, nhìn Thứ Thứ.

Thứ Thứ khóc đến thật lớn, còn lớn hơn cả hắn.

Dung Dung ngẩng đầu lên, nhìn gia gia, Dương Biện Chương giải thích:

- Thứ Thứ cũng va vào đầu, Thứ Thứ rất đau.

Dung Dung không uống nước, từ trong lòng gia gia trượt xuống, đi đến bên cạnh Thứ Thứ, ôm hắn một cái:

- Thứ Thứ, ta cho ngươi hô hô, hô hô chính không đau.

Thứ Thứ ôm lấy hắn, lại khóc lớn lên.

Hai đứa nhỏ thấp thấp, mặc áo khoác màu vàng nhạt, giống như hai con gà vàng nhỏ đáng thương đang ngâm mưa, ôm nhau sưởi ấm.

Dung Dung và Thứ Thứ ôm nhau, mọi người đều cho rằng Thứ Thứ khóc vì đau đớn, ngay cả Dương gia gia thông minh nhất cũng nghĩ như vậy, chỉ có Dung Dung biết Thứ Thứ đang khóc cái gì.

Các đại nhân dỗ dành bọn hắn:

- Được, được rồi, lau thuốc xong sẽ nhanh chóng xong thôi.

Dung Dung suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Thứ Thứ:

- Thứ ca, tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi, không nên khóc.

Thứ Thứ sợ nhất là mất mặt.

Quả nhiên, Dung Dung nói xong lời này thì Thứ Chính nhắm lại miệng, cố gắng nhịn xuống tiếng khóc.

Ô ô ô ô ô...

Dung Dung cười một cái:

- Thứ Thứ biến thành xe lửa nhỏ.

Thứ Thứ lau mắt một cái, thật không khóc:

- Mới không.

Tạ phu nhân rất là vui mừng:

- Vẫn là Dung Dung có biện pháp, một lời dụ dỗ là được rồi.

Lão sư Ôn đưa khăn ướt nhẹp của hai người bọn hắn qua, để cho bọn hắn lau nước mắt trên mặt.

Dung Dung hai tay bưng lấy khăn nhỏ, lau chùi từ trên xuống dưới.

Các gia gia ngồi xổm ở trước mặt hắn, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn.

Khi khăn mặt trong tay buông xuống, Dung Dung trở lại trạng thái bình thường, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, hắn trốn ở phía sau khăn mặt, lén lút nhìn xung quanh.

Dung Dung nhìn Vệ Bình Dã trước mặt, vẻ mặt khϊếp sợ:

- Ngươi... Ngươi là ai?

Vệ Bình Dã mê hoặc:

- Tiểu bệ hạ, ta là Vệ gia gia, tiểu bệ hạ mất trí nhớ rồi à?

Dung Dung quay đầu lại, nhìn thấy Dương Biện Chương thì càng khϊếp sợ hơn:

- Ngươi là ai?

Dương Biện Chương dừng lại một chút, hắn biết, tiểu bệ hạ lại bắt đầu chỉ nhận râu không nhận người.

Dung Dung sợ hãi trốn vào trong lòng Thành Tri Cận, ôm lấy gia gia:

- Gia gia, bọn họ là ai?

Ôn lão sư nghe thấy Dung Dung nói như vậy, cũng vội vàng cẩn thận nhìn hai gia gia này, không phải là tìm nhầm người chứ?

Không, đây chính là hai gia gia của Dung Dung.

Sao vậy?

Dương Biện Chương sờ cái cằm bóng loáng của mình, giải thích với Ôn lão sư:

- Chúng ta cạo râu đi, tiểu bệ hạ không nhận ra được.

Lão sư Ôn giật mình hiểu ra:

- Thì ra là như vậy.

Vệ Bình Dã nhìn Dung Dung, vẻ mặt tan nát cõi lòng:

- Tiểu bệ hạ quên ta rồi.

Sau khi hắn ký công ty, công ty đã phái thợ trang điểm giúp hắn làm hình, cạo râu, cắt tóc, lúc đầu hắn còn rất hài lòng, dù sao tuổi trẻ mấy tuổi, nhưng mà...

Tiểu bệ hạ không quen tạo hình, đẹp trai thì có tác dụng gì!

Dung Dung ôm cổ Thành Tri Cận, vẻ mặt sợ hãi:

- Thành gia gia, Dương gia gia và Vệ gia gia ở đâu? Ta muốn Vệ gia gia...

Khoảng cách xa nhất trên thế giới chính là, Vệ gia gia đứng ở trước mặt tiểu bệ hạ, nhưng tiểu bệ hạ không nhận ra.

Lúc này, Thứ Thứ cũng tiến đến bên cạnh hắn, nhìn một chút, rốt cục tìm được cơ hội lật lại một ván.

- Mao Nhung Nhung, ngươi là tiểu đầu đất, đây chính là gia gia của ngươi.

Không phải, gia tộc của gia gia ta có râu mép.

râu mép là có thể cạo đi.

Thứ Thứ kéo tay của hắn, sờ sờ đầu của Thứ Thứ:

- Ta cũng cắt đứt đầu tóc, chẳng lẽ ta không phải Thứ Thứ sao?

Gia gia cảm động gật đầu:

- Vâng, thứ nhất nói đúng.

Dung Dung nhìn Thứ Thứ, mê mẩn lắc đầu:

- cắt đứt tóc... Không phải thứ nhất.

Thứ...?

Thứ Thứ giậm chân:

- Mao Nhung Nhung, ta chính là Thứ Thứ!

Là Thứ Thứ.

Đúng vậy.

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung đến:

- Là Vệ gia gia.

Dung Dung hai tay giơ khăn lông nhỏ, trốn ở phía sau khăn mặt, hiếu kỳ nhìn hắn.

Có chút giống Vệ gia gia.

Có gì giống? Chính là Vệ gia gia.

Vệ Bình Dã nắm lấy bàn tay nhỏ của hắn, hơi nâng cằm lên, để cho Dung Dung sờ sờ:

- Vệ gia gia cạo râu đi, sau đó không biết quấn tới Dung Dung.

Dung Dung sờ sờ mặt Vệ gia gia:

- Ngươi thật sự chính là Vệ gia gia à?

Thật sự.

Vệ Bình Dã kiên nhẫn dỗ dành hắn:

- Vệ gia gia lần trước còn mua cho tiểu bệ hạ nho khô ăn, còn có ô mai làm, tiểu bệ hạ quên à?

Dung Dung suy nghĩ một chút, rồi điểm đầu vào địa điểm nghi vấn trong thư:

- Được.

Hắn dùng tay nhỏ sờ sờ cằm của Vệ gia gia:

- Gia gia có râu mép cũng được.

Vệ Bình Dã nghi ngờ:

- Vì sao?

Giống như bàn chải đánh răng, Thứ Thứ.

Thứ Thứ quay đầu lại: Quát Thứ Thứ làm gì?

Vệ Bình Dã vội vàng đáp:

- Vậy mấy ngày nữa gia gia sẽ để râu trở về.

Được.

Hai đứa nhỏ đều bị thương, vừa rồi khóc một cái, lại chà xát mặt, không cẩn thận lau hết thuốc bôi tốt.

Bây giờ thì tốt rồi, hai người cũng sắp xếp ngồi ở trên ghế, các huynh lại bôi chút thuốc cho bọn hắn.

Vệ Bình Dã cầm dược cao, sờ trán Dung Dung:

- Ôi, tiểu bệ hạ so với mặt còn lớn hơn.

Dung Dung né một cái, lung lay lắc chân:

- Gia gia, ngứa rồi, muốn thành gia gia bôi, ngươi ngứa tay ngứa.

Vệ Bình Dã thu tay lại, nhìn vết chai trên tay mình, đưa dược cao cho Thành Tri Cận:

- Được được được, Thành gia gia bôi cho ngươi.

Tạ phu nhân cũng đang bôi thuốc cho Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, cái này... Vừa rồi ngươi gọi ta là gì, có thể lại quát một lần nữa hay không?

Thứ Thứ ôm tay, ngẩng đầu lên, không sợ hãi:

- Thúc thúc di di.

Không phải cái này, là một cái khác, vừa rồi ngươi còn gọi, hiện tại đã quên rồi à?

Thứ Thứ không nói lời nào, Dung Dung quay đầu, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:

- Thứ Thứ, là "Chú Mẹ".

Thứ Thứ vẫn không nói lời nào, quật cường ngẩng đầu lên.

Được, cha mẹ Thứ Thứ trao đổi ánh mắt, không hỏi hắn nữa, chuyên tâm bôi thuốc cho hắn.

Hai đứa trẻ này giống như tiểu thọ tinh, nhìn rất hay cười lại đáng thương.

bôi thật nhiều thuốc, chỉ là còn có chút đỏ.

Lão sư Ôn nhìn thấy bọn họ đáng thương, ngoại trừ cho phép bọn họ xem một tập ở trong phòng y tế, còn mình thì đi ra ngoài nói chuyện với mấy người phụ huynh, giải thích một chút.

Nguyên nhân lật xe này, chủ yếu là...

Mặc dù như vậy rất không tốt, nhưng khi nói chuyện này, Ôn lão sư lại muốn cười.

Các bạn nhỏ chơi trò đào móc xe, trước khi đào móc quá nhiều đá, hai người bọn họ ngồi ở trong xe, đá quá nặng, bọn họ lại quá nhẹ, sau đó bọn họ bị mang lên lật.

Lão sư quay đầu nhìn hai đứa trẻ đáng thương, mấy người đối diện nói:

- Sau này ta cũng sẽ chú ý phương diện đồ chơi này, hôm nay thật sự là quá không có ý niệm tốt.

Các huynh đệ cũng đều vô cùng thông tình đạt lý.

Tạ phu nhân vuốt cằm nói:

- Tiểu hài tử, đập va chạm rất bình thường. Hơn nữa ngài là lão sư của phúc lợi viện, hiện tại chúng ta cũng chỉ là đại diện cho phụ huynh, trước khi không thành công nhận nuôi bọn họ, ngài mới là người giám hộ đầu tiên của bọn họ...

Bọn họ nói chuyện, Thứ Thứ nghe thấy hai chữ Nhận nuôi, quay đầu nhìn bọn họ, lại quay đầu lại nhìn Dung Dung.

Dung Dung cảm xúc tới nhanh, đi đến cũng nhanh, vừa rồi còn đang khóc lớn, hiện tại đang nắm tay cục tẩy đường, xem TV cười ngây ngô.

Thứ Thứ nhỏ giọng phàn nàn:

- Ngươi là tiểu đầu đất.

Tiếng động nhỏ, nhưng Dung Dung vẫn nghe thấy.

Ngươi mới là tiểu đầu đất.

Dung Dung hỏi:

- Thứ Thứ, sao ngươi không quát lên là "Chú mẹ" rồi? Vừa rồi ngươi đã rõ rồi...

Thứ Thứ che miệng hắn lại:

- Nói nhỏ một chút.

Hả...

Ngươi là tiểu đầu đất.

Thứ Thứ thật sự nói:

- Nếu ta lập tức hô, ta sẽ trở về cùng bọn hắn, vậy ngươi xử lý như thế nào?

Dung Dung lắc đầu:

- Ô ô ô...

Nếu ta đi thì sẽ không có ai chơi với ngươi, cũng không có ai ăn cơm với ngươi, ngươi nhất định sẽ khóc.

Lúc này, giọng nói của Tạ phu nhân vang lên trên đỉnh đầu của hai người bọn họ:

- Thứ Thứ, sao ngươi lại bưng kín miệng của Dung Dung như vậy?

Ta đang mời Mao Nhung Nhung ăn một bữa tẩy đường.

Thứ Thứ nhét cục tẩy rửa trong tay mình vào trong miệng Dung Dung:

- Cho ngươi ăn.

Dung Dung Nhai Nhai ở trong phòng tắm. Cảm ơn Thứ Thứ.

Thứ Thứ buông tay ra, cùng Dung Dung ngồi xuống, ngoan ngoãn xem TV.

Tạ phu nhân ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cùng bọn họ xem phim hoạt hình.

Bỗng nhiên, Tạ phu nhân nói:

- Thứ Thứ, cha mẹ nghĩ...

Thứ Thứ lập tức nói:

- Ta muốn đi cùng với Mao Nhung Nhung.

Hắn và Mao Nhung Nhung là quen biết trước, cha mẹ là quen biết sau, cho nên hắn phải đi cùng với Mao Nhung Nhung!

Mẹ biết rồi.

Tạ phu nhân nhìn hắn:

- Mẹ cũng không phải tách ra ý tứ của các con, Dung Dung là tiểu hài tử tốt, các con cùng nhau chơi, cha mẹ rất yên tâm.

Dung Dung chống nạnh, ta là hài tử thật nhỏ.

Thứ Thứ hỏi:

- Vậy các ngươi xử lý như thế nào?

- Ừm... Chúng ta có thể đợi thêm một chút, đợi đến khi gia gia Dung Dung...

Ánh mắt Thứ Thứ kiên định:

- Chúng ta cũng mang Mao Nhung Nhung về nhà đi.

Hả?

Tạ phu nhân khϊếp sợ:

- Vậy gia gia của Dung Dung thì sao?

Bọn họ có thể đến thăm Mao Nhung Nhung, nhưng Mao Nhung Nhung nhất định phải ở cùng với ta.

Cái cây gai này, ngươi chiếm hữu không khỏi quá mạnh.

Dung Dung tức giận chống nạnh, khí phình lên, ta muốn ở cùng gia gia!

Tạ phu nhân khuyên hắn:

- Không thể lấy như vậy được.

Thứ Thứ hỏi lại:

- Các ngươi không có tiền sao? nuôi không phải hai tiểu hài tử tầm thường sao?

Tạ phu nhân tuyệt đối không yếu thế:

- Đó là đương nhiên không phải bởi vì tiền, ta và cha ngươi nuôi nổi hai ngàn hai trăm một tiểu hài!

Thứ Thứ ôm lấy Dung Dung:

- Vậy ta phải đi cùng với Mao Nhung Nhung.

Nhưng Dung Dung cũng có gia gia của mình, Dung Dung cũng đang đợi gia gia của hắn.

- Vậy thì cũng nhận gia gia của hắn đến đây!

Các gia gia Dung Dung:??

Cái tên này đang nói cái gì?

Không thể làm như vậy, đó là gia gia Dung Dung, bọn họ không muốn.

Tạ phu nhân hồi thần lại, bỗng nhiên phát hiện mình lại bị Thứ Thứ dẫn dắt chạy, vội vàng tách ra trở về:

- Cha mẹ nghĩ như vậy, Thứ Thứ, ngươi có thể ở cùng Dung Dung, ở lại Phúc Lợi viện trước, đợi đến khi gia gia Dung Dung đón Dung Dung ra thì cha mẹ sẽ đón ngươi ra.

Thứ Thứ đặt câu hỏi:

- Đó vẫn là sẽ tách ra.

Chúng ta có thể ở cùng nhau, mua hai căn nhà, giống như ở cùng nhau, làm hàng xóm.

Thứ Thứ ôm Dung Dung:

- Vậy buổi tối có thể ngủ cùng với Mao Nhung Nhung không?

Đương nhiên có thể, chỉ cần Dung Dung đồng ý.

- Ừm.

Thứ Thứ gật đầu:

- Được.

Lần này không lo lắng rồi chứ?

Thứ Thứ lắc đầu:

- Không cần lo lắng.

Tạ phu nhân sờ sờ đầu nhỏ của hắn:

- Vậy là tốt rồi.

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn các ngươi, cha mẹ.

Phu thê Tạ Thị nhất kích khí, đi qua nhìn hắn:

- Lại nói một lần nữa.

Thứ Thứ đạp chân:

- Không nói.

Lại nói một lần, Thứ Thứ, thứ Thứ.

Thứ Thứ ôm lấy Dung Dung, lắc đầu.

Thứ ca thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi Dung Dung:

- Mao Nhung Nhung, như vậy có thể sao?

- Ta còn phải hỏi gia gia của gia gia ta một chút.

Dung Dung hỏi gia gia:

- Gia gia, sau này chúng ta có thể ở cùng với Thứ Thứ được không?

- Tiểu bệ hạ thích là được.

Dung Dung kéo nhẹ ống tay áo của bọn hắn, nhỏ giọng hỏi:

- Gia gia, cha mẹ Thứ Thứ rất có tiền, các ngươi có tiền mua nhà sao?

Dương Biện Chương gật đầu:

- Tiểu bệ hạ không cần lo lắng, gia gia có tiền.

- Có tiền là có bao nhiêu tiền đây? Dung Dung không hiểu rõ.

Vệ Bình Dã xoa xoa chóp mũi của hắn:

- Được, loại chuyện này không cần tiểu bệ hạ quan tâm, ta rất muốn ở cùng với Thứ Thứ… Vậy thì ở cùng nhau đi.

Không biết tại sao, Vệ Bình Dã lại không tình nguyện.

Cảm giác nguy hiểm đến từ gia gia.

Trong nhạc viên, các bạn nhỏ đang vây quanh nhau thảo luận chuyện ngoài ý muốn xảy ra vừa rồi.

- Dung Dung và Thứ ca thật đáng thương.

- Thật đáng thương, bọn họ khẳng định rất đau, khẳng định đều khóc.

- Chúng ta cũng có một chút trách nhiệm, nếu như chúng ta không lấy nhiều đá như vậy thì có thể sẽ không lật xe được.

Các bằng hữu đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thự Điều đứng lên:

- Chúng ta sắp xếp xe đào móc một chút đi, chờ một Dung Dung và Thứ ca trở về là có thể trực tiếp chơi, là có thể vui vẻ một chút.

Các bằng hữu đều đồng ý:

- Được.

Thế là bọn họ chạy vào trong hố đá, lấy đá trong xe đào móc ra một lần nữa, nâng xe lên, chạy đến cửa, chờ đợi Dung Dung và Thứ Thứ trở về.

Không lâu sau, Dung Dung và Thứ Thứ đã trở về.

dỗ dành xong tiểu hài, các phụ huynh đang trở về.

Lão sư Ôn một tay dắt một, các bằng hữu lập tức vây lại, quan tâm nhìn bọn họ:

- Dung Dung, Thứ ca, các ngươi không sao chứ? Oa, các ngươi vác túi xách thật lớn lên đầu đi.

Thứ Thứ lắc đầu:

- Không sao, một chút chuyện cũng không có.

Thứ ca thật kiên cường, các bằng hữu sợ hãi thán phục.

Dung Dung cũng lắc đầu theo:

- Không sao chứ?

Dung Dung cũng thật kiên cường!

Lão sư Ôn căn dặn bọn họ:

- Vẫn còn một chút chuyện... Chờ một thời gian chơi đùa, mọi người phải chiếu cố Dung Dung và Thứ Thứ nhiều hơn, đừng va chạm với bọn họ.

Dung Dung và Thứ Thứ cũng phải chú ý bảo vệ đầu, đừng làm ra động tác quá mạnh, nếu như có chuyện gì thì phải lập tức quát lão sư tới.

Các bằng hữu ngoan ngoãn đáp:

- Được!

Được, đi chơi đi.

Dung Dung và Thứ Thứ bị các bằng hữu vây quanh, giống như đại anh hùng đi vào nhạc viên nhi đồng.

Bọn họ lại không sợ đại anh hùng một chút đau nào!

Các bằng hữu đẩy máy đào đã thu thập tốt ra:

- Dung Dung, Thứ ca, chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi có thể...

Lời còn chưa nói hết, Dung Dung và Thứ Thứ đã hoảng sợ hô to:

- Đừng đi qua!

Hai tiểu bằng hữu quay đầu, vội vàng chạy trốn.

Giống như có người đang theo dõi bọn họ từ phía sau, đó là Trương Đại Chủy.

Răng rắc, răng rắc...

Bọn họ sẽ bị cơ hội đào móc ăn mất!

Dung Dung và người thứ nhất sợ hãi đào móc, đào móc không muốn đi qua!

Dung Dung giẫm lên thảm bọt biển, lòng bàn chân trượt một cái, Thứ Thứ vội vàng giữ chặt hắn. Nhưng chân hắn lại bị bay ra ngoài, Dung Dung quay đầu nhìn một chút, tất đang treo ở trên cái xẻng đào móc.

Thứ Thứ kéo hắn lại, bối rối chạy về phía trước, hắn cũng không muốn phải đi tất.

Các bằng hữu sờ sờ đầu của mình, Dung Dung và Thứ Thứ hiếu kỳ trách.

Cuối cùng, cơ hội đào móc bị các bằng hữu giấu ở trong góc, không cho Dung Dung và Thứ Thứ nhìn thấy.

Dung Dung và Thứ Thứ ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu đỏ, chia sẻ chuyện lật xe với các bằng hữu.

Thứ Thứ thật sự nói:

- Mặc dù vừa mở cửa, ta đã phạm phải một số sai lầm, móng vuốt quá nặng, máy đào móc không tầm thường, sau khi phát hiện ra điều này, ta lập tức điều chỉnh lại xe...

Các bằng hữu làm thành một vòng tròn, ánh mắt ngôi sao nhìn hắn.

Dung Dung bưng lấy mặt:

- Sau đó ngươi điều chỉnh thất bại, chính là lật xe.

Thứ Thứ xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn:

- Mao Nhung Nhung, không cho phép nói.

Hắn hắng giọng một cái, tiếp tục nói:

- Mặc dù điều chỉnh thất bại, nhưng ta vẫn không hoảng hốt chậm chạp. Sau khi lật xe, ta lập tức an ủi Mao Nhung Nhung.

Dung Dung...?

Chỗ nào có?

Sau đó ta dùng một tay đẩy cửa xe ra, một tay kéo động tác của Mao Nhung và Thứ Thứ:

- Ta kéo Mao Nhung Nhung chạy ra khỏi xe, giống như đang xem TV.

Dung Dung...?

Hắn đang nói cái gì?

Các bằng hữu sợ hãi than:

- Oa, rất bạo rồi.

Nếu chậm hơn một chút, xe sẽ nổ tung như TV!

Thứ Thứ nghiêm túc nhìn bọn họ:

- Đặc biệt là nguy hiểm, nhờ có ta, ta và Dung Dung mới có thể an toàn sống sót tới đây.

Dung Dung...?

Dung Dung sờ sờ túi tiểu não của mình, cũng có chút không rõ ràng.

Các bằng hữu hỏi hắn:

- Dung Dung, Thứ ca nói thật sao?

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Giống như có chút đúng, lại giống như có chỗ nào không đúng.

Thứ Thứ kéo hắn lại:

- Đúng vậy, Mao Nhung Nhung, ta cứu được ngươi.

Dung Dung gật đầu:

- Ừm, đây là thật. Nếu như không phải Thứ Thứ kéo ta thì ta không ra được.

Các bằng hữu lập tức biến thành sùng bái ngôi sao mắt:

- Thứ ca, ngươi rất bạo.

Đó là đương nhiên.

Đúng rồi, sau này? Các ngươi bị Ôn lão sư ôm đi, các ngươi khóc không?

Đương nhiên...

Thứ Thứ ôm lấy Dung Dung, không cho hắn nói chuyện.

Dung Dung bị hắn ôm lấy, ra sức vung vẩy hai bàn tay nhỏ và chân nhỏ.

khóc! Thứ Thứ khóc! khóc còn lớn hơn cả hắn!

Thứ Thứ ôm chặt lấy hắn, nói với các bằng hữu:

- Đương nhiên là không!

Thứ Thứ phải bảo vệ tôn nghiêm!

Các bằng hữu lại một lần nữa cảm thán:

- Rất bạo à?

Thứ ca đơn giản là bọn hắn thấy qua, dũng cảm nhất, kiên cường nhất, tiểu hài bạo nhất.

Lúc này, Dung Dung nắm chặt ống tay áo của Thứ Thứ, nhỏ giọng nói với hắn:

- Thứ Thứ, ta tất chân.

Khép tất?

Thứ Thứ cúi đầu, nhìn thấy Dung Dung chỉ có một chân mặc tất, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi để tất ở đâu?

Hắn đang đào móng vuốt trên xe thì vừa vặn chạy mất.

...

Dung Dung dùng đôi mắt sáng như sao nhìn hắn:

- Ta không dám đi lấy, vốn muốn tìm lão sư hỗ trợ. Nhưng Thứ Thứ ngươi dũng cảm như thế, giúp ta cầm tất lại đi.

Được, được rồi, nếu như Mao Nhung Nhung ngươi cầu ta.

Thứ Thứ đứng lên, hùng dũng oai vệ khí hiên ngang đi về phía xe đào ở trong góc.

Dung Dung tránh sau lưng Thứ Thứ, Thứ Thứ trực diện đào móc xe, gắt gao nhắm hai mắt, đưa tay ra đào móc xe.

Hắn sợ hãi, sợ rằng chiếc xe đào móc sẽ đột nhiên lật đi.

Thứ Thứ duỗi dài tay nhỏ, sờ soạng trên xe, không dễ gì mới sờ được cái tất nhỏ màu đỏ treo ở trên móng vuốt:

- Mau chạy tới! Chạy mau!

Hắn kéo theo Dung Dung, chạy về đường cũ.

Chạy mau! Nếu không đào móc xe đuổi theo!

Dung Dung ngồi trên ghế nấm nhỏ, khom người mặc tất vào:

- Cảm ơn ngươi, Thứ ca.

Không cần khách sáo.

Thứ Thứ hào phóng khoát tay nói:

- Ta là Thứ ca.