Phu thê Tạ Thị hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.
Chỉ tốn không đến năm ngày đã xây dựng được một nhạc viên trẻ hoàn toàn mới ở trong viện phúc lợi.
Sáng sớm hôm nay, nhạc viên nhi đồng mở ra, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Cửa của nhạc viên còn khoá lại, trước cửa có một cái dây lưng màu đỏ dùng để cắt băng, phúc lợi viện có cảm giác nghi thức đặc biệt.
Phu thê Tạ Thị và lão sư Ôn ngồi ở bên cạnh chờ đợi, chờ không kịp tiểu bằng hữu chen ở trước cửa, ngồi xổm ở trên mặt đất nhìn lén từ dưới khe cửa, đào ở trên cửa nhìn lén, không đợi được muốn đi vào nhạc viên của mình, trước xem một chút cũng có thể lấy.
Dung Dung và các bằng hữu cũng ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn lén từ dưới cửa:
- Xem không gặp...
Thứ Thứ ôm tay, ngẩng đầu lên, làm bộ mình không phải rất nhớ bộ dáng này:
- Mao Nhung Nhung, chờ một chút là được rồi.
Hắn quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy
- Bên này có cửa sổ!
Thứ Thứ một bước xông lên trước, vẫn không quên kéo Dung Dung lên.
Những bằng hữu khác nghe thấy câu nói này cũng vội vàng chạy theo.
Một đám người đứng ở dưới đáy cửa sổ, điểm lấy chân, ngẩng đầu lên, nhìn bệ cửa sổ cao cao.
- Thứ ca, chúng ta rất thấp, xem không gặp mà.
Thứ Thứ suy nghĩ một chút, giơ hai tay lên, nhảy dựng lên, ấn vào trên bệ cửa sổ, chuẩn bị bò lên xem thử.
Lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến giọng nói của Ôn lão sư:
- Khụ khụ.
Dung Dung kéo Thứ Thứ một cái, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
- Thứ Thứ, sư phụ đã dạy chúng ta không thể leo cao ở những nơi không có phòng hộ an toàn.
Thứ Thứ quay đầu nhìn hắn một cái, buông tay ra, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, vỗ tay:
- Được.
Dung Dung an ủi hắn:
- Chờ một chút là được.
Đó rõ ràng là lời ta vừa nói với ngươi.
Dung Dung sờ sờ túi tiểu não của mình, lúc này, Thứ Thứ lại nhìn thấy một thứ kỳ quái.
Cái gì?
Thứ Thứ chạy lên trước.
Hai bên cửa nhạc viên trẻ con có hai cái đầu hình bầu dục, nhưng bọn chúng bị vải đỏ che lại, các bạn nhỏ không nhìn thấy gì.
Các bạn nhỏ quay đầu lại:
- Lão sư, chúng ta có thể xem thứ này một chút không?
Lão sư cười nói:
- Các ngươi hỏi di di và thúc thúc một chút đi? Bọn hắn chuẩn bị cho mọi người.
Tạ phu nhân lúc lắc tay:
- Hiện tại còn không được, phải chờ một chút mới có thể xem.
Được.
Các bạn nhỏ có chút thất vọng quay đầu lại.
Nếu không thể trực tiếp xem thì cứ suy đoán một chút là được rồi.
Bọn họ vây quanh ở bên cạnh thứ này, bảy miệng tám lưỡi thảo luận.
Ta cảm thấy hẳn là cây cột, cửa sân phúc lợi cũng có hai cây cột.
Dung Dung ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bưng lấy mặt, ừm, hắn nói rất có đạo lý.
Ngươi ngốc à? Cây cột này thật dài, cao cao, hình cầu này căn bản chính không giống nhau.
Dung Dung gật đầu, ừm, hắn nói cũng rất có đạo lý.
Ta cảm thấy hẳn là chiêu bài, nơi này viết là "Nhi Đồng", nơi này viết là "Nhạc Viên", thu về chính là "Nhi Đồng nhạc viên".
Âm thanh xung quanh càng ngày càng nhiều, Dung Dung quay đầu đi theo, biến thành Tiểu Nhật quỳ lắc đầu.
Bọn họ nói đều có câu lý, Dung Dung choáng choáng.
Bỗng nhiên, Thứ ca Hoành không xuất thế.
Ta biết rồi!
Thứ Thứ giơ cao tay lên:
- Ta biết cái gì mà thứ này!
Các bằng hữu ngẩng đầu lên:
- Thứ ca, cái gì?
Sư tử đá này!
Hạng 3 tràn đầy tự tin:
- Ta thấy rồi, ở Cổ Trấn.
Hả?
Các bằng hữu nhớ lại một chút, Cổ Môn Trấn, Thạch Sư Tử!
Bọn họ cũng muốn đi lên:
- Thứ ca, ngươi thật thông minh!
Thứ Thứ chống nạnh:
- Sư Tử đá chính là nơi trấn áp kẻ xấu, nếu như có kẻ xấu xuất hiện, Sư Tử đá sẽ biến thành thật, sau đó ngao ô
Thứ Thứ giơ lên tay nhỏ, nhắm ngay vào Dung Dung ở trong tiểu kho.
Ăn nó đi!
Chuột Dung Dung trong tiểu kho:
- Ta không phải là kẻ xấu!
Thứ Thứ: Trương Đại Chủy:
- Ăn hết Mao Nhung Nhung!
Lúc này, Ôn lão sư đứng lên:
- Được rồi, các bạn nhỏ lập đội, bắt đầu cắt băng.
- Được.
Thứ Thứ kéo Dung Dung đến, hai người đứng cùng một chỗ.
Các bạn nhỏ đứng thành một hàng, vợ chồng Tạ Thị và Ôn lão sư đứng ở giữa, dải lụa màu là làm bằng giấy, không cần phải vận dụng cái kéo nguy hiểm, lấy tay là có thể xé mở.
Vô cùng an toàn.
Một người khác là một thầy giáo, thầy Vương, cầm máy ảnh đứng trước mặt bọn họ:
- Các bạn nhỏ, cà...
Mắt thấy ký ức của các bạn nhỏ sẽ lập tức bị đánh thức, nơi này sẽ lập tức biến thành một mảnh biển cả, Vương lão sư vội vàng dừng lại.
Các bạn nhỏ, à!
Bọn họ rất nhanh đã bị chuyển dời lực chú ý, giơ bàn tay nhỏ lên:
- A!
Vương lão sư thở phào nhẹ nhõm, chụp ảnh cho bọn hắn.
Ảnh chụp bị treo ở trên tường của phúc lợi viện, giống như người giúp đỡ.
Vương lão sư buông máy ảnh xuống, Ôn lão sư nói với bọn họ:
- Hiện tại các bạn nhỏ có thể cắt băng, xé giấy, xé vụn, rác rưởi không thể ném loạn lung tung.
- Được!
Dung Dung còn chưa kịp đổi màu, lần đầu tiên này.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng từ từ xé mở bọc giấy ra.
Thứ Thứ bên cạnh hắn: !
Hai người nắm tay cùng một đoạn giấy đỏ, có chút mê hoặc.
-Thứ Thứ?
-Nhung Nhung?
Quá trình cắt băng rất nhanh đã kết thúc, các bạn nhỏ đứng ở bên cạnh hai con sư tử đá bên cạnh vải đỏ, chuẩn bị để lộ vải đỏ.
-Di di, có thể mở được không?
-Có thể.
Thứ Thứ và Dung Dung vội vàng chạy lên trước, cùng với các bằng hữu nắm chặt vải đỏ, giật vải đỏ xuống.
Thứ Thứ vừa kéo, vừa nói với Dung Dung:
- Mao Nhung Nhung, nhất định là Thạch Sư Tử...
Hắn vừa nói xong, vải đỏ đã cứng rắn rơi xuống đất, lộ ra hai cái .
Đồ chơi cho trẻ con và trẻ nhỏ.
Thứ
- ...
-Sao lại như vậy?
-Ai sẽ bày hai cái xe đồ chơi trẻ con ở cửa lớn?
- Còn là con lợn nhỏ màu phấn hồng, con lợn nhỏ màu phấn hồng có thể ăn hết kẻ xấu trong một ngụm sao?
Thứ Thứ ở bên này khϊếp sợ, Dung Dung ở bên kia hai mắt tỏa ánh sáng, biến thành mắt ngôi sao sáng như ánh sao:
- A!
-Là đồ chơi xe hắn yêu nhất!
Tạ phu nhân nói:
- Dung Dung này có một chiếc xe đồ chơi, còn có một chiếc mua tặng tặng, đặt ở cửa chơi, rất có cảm giác.
Dung Dung sùng bái nói:
- Cảm ơn di di.
-Không cần khách sáo.
Tạ phu nhân nói với tiểu bằng hữu của hắn:
- Cùng nhau vào xem thử đi, nguyện vọng của các ngươi ở đâu.
Các bạn nhỏ đẩy cửa lớn ra, tiến vào nhạc viên trẻ tuổi rực rỡ, ở đâu tìm được nguyện vọng ưng thuận của mình mấy ngày trước.
Cầu thang trơn bóng, xe lửa nhỏ, còn có máy bay lên thẳng.
Bọn họ bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó cấp tốc xông vào, tiến vào trong biển đồ chơi.
Chỉ có Dung Dung ngồi xổm ở bên cạnh xe đồ chơi, sờ sờ xe đồ chơi mình yêu nhất.
Thứ Thứ kéo hắn lại:
- Mao Nhung Nhung, chúng ta đi vào đi.
-Không được.
Dung Dung lấy ra một đoạn giấy đỏ ngắn từ trong túi nhỏ:
- Ta còn chưa cắt băng xong, Thứ Thứ ngươi đi vào trước đi.
- Thứ Thứ: ???
Dung Dung ngồi xổm ở bên cạnh xe, hai tay nhỏ nắm lấy tờ giấy đỏ, chậm rãi xé.
Thứ Thứ nhìn nhạc viên, ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay chống đầu, chờ hắn cắt băng xong.
Mao Nhung Nhung, rất phiền phức, không có cách nào, vẫn là chờ hắn đi.
Thứ Thứ nhìn chằm chằm vào tay nhỏ của hắn, giống như màn ảnh chậm, một chút đã chĩa xuống đất.
Cuối cùng, Dung Dung cũng đã cắt băng xong:
- A! Hoàn thành!
Thứ Thứ cầm lấy tờ giấy đỏ trong tay hắn:
- Ta đi ném rác.
Hắn vò giấy thành một cục, nhấc chân lên, ném vào trong thùng rác, sau đó dắt tay Dung Dung, đi vào nhạc viên trẻ con với hắn.
Các bằng hữu đã đang chơi đùa, nhìn thấy bọn hắn rốt cục đi vào, phất phất tay với bọn hắn.
-Thứ ca, Dung Dung, nhanh lên tới chơi!
-Đến rồi.
Thứ Thứ giữ chặt, chuẩn bị tiến vào đại dương cầu xin Dung Dung:
- Chúng ta phải đi dạo một vòng, sau đó chơi trước một chút.
Dung Dung muốn đi cửa.
- Tốt nhất là chơi xe đồ chơi.
-Không phải chứ.
Thứ Thứ kéo hắn đi đến bên cạnh, nhìn xung quanh.
Dung Dung một cái chết chính hiểu:
- Ta biết rồi, Thứ Thứ, ngươi đang tìm cơ hội đào móc của ngươi, ta giúp ngươi cùng nhau tìm.
-Không xong, bị nhìn thấu rồi.
Thứ Thứ gật đầu:
- Ừm...
Hai người rất nhanh đã phát hiện ra một chiếc xe tải nhỏ màu vàng, dẫn dắt cửa xe, chỗ ngồi của hai người, mà quan trọng nhất là nó có một móng vuốt thật dài, thật to!
Máy đào!
Thứ Thứ kéo Dung Dung, bước nhanh chạy lên trước.
Chính là nó!
Thứ ca mộng vật cưỡi! Bạo Huyễn Cuồng Bá!
Thứ Thứ kéo cửa xe ra:
- Mao Nhung Nhu, nhanh lên xe, Thứ ca mang ngươi đi hóng mát.
Dung Dung có chút phân vân:
- Nhưng ta muốn chơi đồ chơi trước.
Ngươi nói ngươi muốn cùng ta đi hóng mát.
Ta nói sao?
Dung Dung sờ sờ túi tiểu não của mình, không muốn đi lên:
- Ta không nói...
Dù sao thì ngươi nói đi, lên xe!
Thứ Hạng hào phóng đẩy Dung Dung lên xe phụ chạy nhanh.
Thứ Thứ ngồi vào trên xe, nhấn nút lái xe!
Thứ ca nhân sinh chiếc xe sang trọng đầu tiên, hai người ngồi trên cơ đào móc.
Thứ Thứ dẫn dắt Dung Dung hóng mát, nắm phương bàn, tích tích theo loa, tuyên bố với các bằng hữu mình tới.
Các bằng hữu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc máy đào chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy người ngồi ở trong xe.
Thứ ca xuất hành! Còn có Mao Nhung Nhung!
Rất bạo!
Thứ ca, có thể cho ta chơi một hồi được không?
Còn không được, ta và Mao Nhung Nhung hẹn nhau đi hóng mát, chờ ta gói xong lại cho các ngươi chơi.
Được.
Người phụ trách phụ trách lái xe, Dung Dung phụ trách nhìn đường.
Thứ Thứ, phía trước có hố cát, ngươi thích nhất là hoan.
Là viên đá nhỏ năm màu chuyên dụng cho nhạc viên trẻ, sáng tinh tinh.
Thứ Thứ trực tiếp chạy cơ đào vào bên trong, thuần thục đẩy cán thao tác một cái.
Móng vuốt của người đào thả xuống, thành công làm ra một đống hòn đá nhỏ.
Người máy quay người lại, xoay một vòng, ném hòn đá nhỏ sang một bên.
Người điều khiển cơ đào thuần thục Thứ ca
Cha mẹ Thứ Thứ đứng ở bên cạnh, nhìn bọn họ chơi đùa, hai mặt vui mừng.
Tiểu mầm non phúc lợi viện, nhạc viên nhi đồng mở ra đầu tiên thiên, Dung Dung và Thứ Thứ không phải đang đào đào trên máy xoay tròn, mà là đang lắc lắc trên đồ chơi trên xe.
Đại nghịch đặc chơi, chơi nguyên một ngày, bù lại ba năm không chơi qua.
Dung Dung từ trên dưới xe đồ chơi đứng ở trên mặt đất:
- Có chút choáng váng...
Thứ Thứ kéo hắn lại:
- Mao Nhung Nhung, lại chơi với ta một lần nữa.
Dung Dung lắc đầu:
- Ngươi tự chơi đi, ta muốn nghỉ ngơi.
Vậy ta cũng không chơi nữa.
Hai người ngồi trên chiếc ghế nấm đỏ ở một góc khuất, nói chuyện phiếm.
Dung Dung sờ sờ cái mông của mình, bất mãn ngồi xuống, chiếc ghế nấm đỏ bóng loáng:
- Thứ Thứ, cha mẹ của con Mẹ thật tốt.
Thứ Thứ thận trọng nói:
- Cũng tạm được.
Lúc này, cha mẹ Thứ Thứ đang thu thập đồ vật, giống như chuẩn bị trở về.
Thúc thúc di di phải đi rồi.
Dung Dung đứng lên:
- Chúng ta phải đi nói với bọn họ, "Bái Biệt".
Thứ Thứ kéo hắn lại:
- Chờ một chút nữa lại đi, sư phụ đang nói chuyện với bọn họ.
Được.
Dung Dung một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, bỗng nhiên nhớ tới cái gì:
- Đúng, Thứ Thứ, lần trước ngươi nói, ngươi có thể cho bọn hắn thêm một trăm điểm.
Có... Có sao?
Có, ta nghe thấy.
Được, vậy thì cho bọn họ thêm một trăm điểm nữa là được rồi.
A.
Dung Dung nở một nụ cười:
- Vậy Thứ Thứ, 100 thêm 5 đẳng cấp là mấy chứ?
Chờ đã...
Không xong, Thứ Thứ cũng không tính là ba vị điểm cộng!
Chờ đã...
Thứ Thứ nhanh chóng suy nghĩ, nhanh chóng đạt được kết luận:
- Chờ ở 100 năm!
Đâm cha đâm Mẹ rưng rưng máu lừa bốn mươi năm, cám ơn ngươi, không biết chắc chắn Thứ Thứ.
Dung Dung lại hỏi:
- Một trăm năm so với một trăm năm sao?
Đó là đương nhiên.
Vậy ngươi nên gọi bọn họ là cha mẹ, lần trước ngươi nói, chỉ cần bọn họ tích luỹ được một trăm điểm, ngươi chính là bọn họ...
Dung Dung còn chưa nói hết câu, Ôn lão sư đã hô lên ở cách đó không xa:
- Tiểu các bằng hữu, thúc thúc di di muốn trở về, mau tới nói với bọn họ: Gặp lại.
Các bằng hữu nhỏ nghe xong lời này, lập tức buông đồ chơi trong tay xuống, chạy tới cảm tạ đại ân nhân.
Dung Dung cũng chuẩn bị kéo Thứ Thứ qua, nhưng Thứ Thứ lại giữ chặt hắn.
Chúng ta chờ một chút rồi đi qua đi, hiện tại quá nhiều người.
Dung Dung chớp chớp mắt, rất nhanh đã hiểu:
- Thứ Thứ, ngươi rất thẹn thùng.
Mới không.
Không đầy một hồi, những bằng hữu khác đều nói xong: Gặp lại, trở về tiếp tục chơi đùa.
Dung Dung kéo Thứ Thứ, đi lên trước.
Thúc thúc, di di, bái bai.
Giọng nói của Thứ Thứ nhỏ đến mức không nghe thấy, Dung Dung xoa bóp tay của hắn, cổ vũ hắn.
Nhưng Thứ Thứ giống như không bị cổ vũ, hắn giống như con lợn, hừ hai tiếng, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, đề cao âm lượng:
- ...
Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân cũng không để ý, cười cười, để bọn họ ở đây chơi đùa thật tốt, sau đó rời khỏi.
Bọn họ đi rồi, Dung Dung quay đầu lại:
- Thứ Thứ, sao ngươi không quát lên chứ?
Thứ Thứ thật sự nói:
- Ta còn chưa chuẩn bị tốt.
Vậy ngươi muốn lúc nào mới chuẩn bị tốt đây?
Dù sao thì cũng không nhanh như vậy.
Thứ Phản tới hỏi hắn:
- Vì sao ngươi luôn quan tâm đến chuyện của bọn hắn? Ngươi lại không có cha...
Lời còn chưa nói hết, Thứ Chính đã có chút hối hận.
Tranh mồm nói miệng, hắn chớ nên nói với loại lời này với Mao Nhung Nhung.
Dung Dung giống như không đặt ở trong lòng, sờ sờ đầu:
- Đúng vậy, bởi vì ta không có cha mẹ, cho nên ta hy vọng gia tử có, hy vọng thứ nhất cũng có, hy vọng mọi người đều có.
Thứ Thứ giữ chặt tay của hắn:
- Thật xin lỗi, Mao Nhung Nhung. Nếu như cơm tối có Phiên Gia, ta sẽ cho ngươi ăn.
Phiên gia trong bối cảnh:???
eo phình lên, tức giận phình lên!
Thứ ca, ngươi tự dỗ Dung Dung là được, vì sao lại bắt ta dỗ hắn?
Dung Dung tiếp tục nói:
- Gia Tử là người tốt, cha mẹ của Gia Tử cũng là người tốt, cho nên bọn họ rất phối hợp. Thứ Thứ là người tốt, thứ Ba là người tốt, cũng rất phối hợp.
Quyết định của người thứ nhất:
- Được, ta sẽ cố gắng.
Thứ Thứ ôm vai hắn, vỗ vỗ hắn:
- Mao Nhung Nhung, ngươi yên tâm, Thứ ca thứ, chính là thứ của ngươi, cha mẹ của Thứ ca chính là của ngươi...
Dung Dung đẩy hắn ra:
- Ta kháo, ta có gia gia! Còn có ba người!
Dung Dung không thể yêu một chút nào!
Sau khi xây dựng xong nhạc viên cho trẻ con thì rất nhanh đã trở thành nơi mà các bạn nhỏ yêu thích nhất.
Lão sư Ôn định ra quy phạm chơi đùa của nhạc viên trẻ tuổi, mỗi một lão sư đều phát cho bọn họ một khoản tiền lớn, mỗi người dựa vào số tiền lớn ra trận, chơi đùa không thể vượt quá thời gian quy định, phải bảo vệ đồ chơi, không được phá hư.
Từ nhỏ đã có thói quen tốt này.
Sáng sớm hôm nay, Thứ Thứ ôm Dung Dung, ngồi ở cửa xe nhạc viên:
- Ta nhận phiếu, mau đưa phiếu cho ta!
Thứ Qua xoay người, nói với Dung Dung:
- Chúng ta nhận phiếu, lần sau muốn chơi thì lại giao phiếu cho Ôn lão sư, chúng ta có thể chơi hai lần.
Thứ ca có dũng có mưu, lớn tiếng mưu đồ bí mật.
Dung Dung ngoan ngoãn gật đầu, Thứ Thứ nói rất có đạo lý!
Lão sư đứng sau lưng bọn họ, vẻ mặt mê hoặc, cúi đầu, nhìn bọn họ hai cái:
- Ai mới là người nhận phiếu?
Ý đồ của Thứ Thứ và Dung Dung xem như soán vị, bị Ôn lão sư bắt được tại chỗ.
Lão sư Ôn vươn tay ra, nắm lấy cổ áo của bọn hắn, nâng bọn hắn từ trên xe lên.
Giống như nắm giữ một cái tiểu kho chuột và một cái gai nhỏ.
chuột và các bạn cùng nhau chạy vào trong nhạc viên chơi.
Vào đi, Thứ Chính đang kéo Dung Dung đến cơ đào móc.
- Mau!
Các bằng hữu đều chạy chậm, đuổi không kịp hắn.
Phiên Gia nhỏ giọng nói:
- Thứ ca, ngươi cũng chơi mấy ngày rồi, mỗi lần đều là ngươi và Dung Dung đang chơi, chúng ta đều chưa từng chơi. Lần trước ngươi rõ ràng nói ngươi và Dung Dung chơi với nhau một vòng chính là cho chúng ta chơi, ngươi nói chuyện không tính số.
Thứ Thứ dừng bước chân lại, quay đầu lại:
- Hả?
Dung Dung nhỏ giọng nói với Thứ Thứ:
- Giống như là thật.
Vậy...
Thứ Thứ suy nghĩ một chút:
- Được, vậy chúng ta cùng nhau chơi.
Các bằng hữu lại vui vẻ, chạy lên trước, chen chúc lấy Thứ Thứ và Dung Dung:
- Cảm ơn các ngươi.
Các bằng hữu thay phiên nhau ngồi lên cơ hội đào móc, Thứ Thứ dạy bọn họ làm sao chơi.
Bên này là lái xe, đi về phía trước, sau này là có thể chuyển, nơi này là có thể đuổi móc, sau đó là mang hạt cát tới đây.
Thật phức tạp, các bằng hữu cũng không quá quen thuộc.
Bọn họ nhìn Thứ Thứ:
- Thứ ca, ngươi chơi một lần cho chúng ta xem đi.
Được!
Thứ Thứ lên xe, hướng Dung Dung vẫy tay:
- Mẹ nó!
Dung Dung cũng tới xe, Thứ Thứ vừa thuần thục thao tác đào móc, vừa giải thích:
- Như vậy chính là đào hạt cát về phía trước.
Các bằng hữu:
- A!
Nếu như muốn đào sâu hơn một chút, vậy thì phải đào sâu hơn một chút.
Các bằng hữu nhìn hòn đá nhỏ trong móng vuốt:
- Thứ ca, lại nhiều hơn chút! Lại nhiều hơn chút!
-Được, đổ đầy.
Thứ Thứ tiếp tục thao tác, lại phát hiện móng vuốt vĩnh viễn không chứa đủ, chỉ có thể chứa được một chút.
Thứ Thứ thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe:
- Các ngươi trực tiếp bỏ tảng đá vào, sau đó ta sẽ ném tảng đá xuống, nhất định sẽ rất dễ chơi.
-Được!
Các bằng hữu nhiệt tình mười phần, đang ngồi xuống trước máy đào, tay nhỏ nâng tảng đá lên, bỏ vào trong móng vuốt.
Thứ Thứ nhô đầu ra:
- Nhiều hơn một chút, âm thanh đá rơi xuống đặc biệt vui vẻ.
-Được!
Dung Dung cũng ló đầu ra:
- Chờ các ngươi đi xa một chút, nếu không sẽ bị tảng đá này đập vào.
-Được!
Các bằng hữu nhét đầy đá vào trong móng vuốt, đều nổi bật lên.
Thứ ca chỉ huy bọn họ:
- Các ngươi ra đây!
-Được.
Các bằng hữu chạy ra bên ngoài đi, trốn ở phía sau bọt biển.
Thứ Thứ khởi động cơ đào móc, nâng móng vuốt lên.
Cơ đào móc phát ra hai tiếng "Két két", Thứ Thứ và Dung Dung cảm giác mình đang trượt về phía trước.
-Thứ Thứ, ta ngồi không nổi nữa.
-Ta cũng vậy.
Móng vuốt và đá phía trước quá nặng, Thứ Thứ và Dung Dung quá nhẹ, bị đá dẫn dắt trượt về phía trước, bỗng nhiên:
- Rầm rầm một tiếng, cục đá mang theo móng vuốt rơi xuống đất:
- Bành một tiếng
Máy đào lật xe!
Các bằng hữu kinh hô:
- Dung Dung! Thứ ca! Ôn lão sư!
Lão sư ở cửa nghe thấy bọn họ đang gọi là Lão sư, cảm giác không đúng, nhanh chóng xông vào.
Máy đào rơi xuống đất, Thứ Thứ đẩy cửa xe ra, giữ lấy Dung Dung, từ trong xe lật đi chui ra ngoài.
Lão sư chạy lên trước, ôm hai người bọn họ ra:
- Ôi, chuyện gì vậy? Hai người các ngươi làm sao vậy?
Thứ Thứ bưng kín túi não nhỏ của mình, Dung Dung cũng bưng kín túi não nhỏ của mình.
Dung Dung nhỏ giọng nói:
- Lật xe...
Lão sư Ôn một tay ôm một, ôm hai người bọn họ ra đặt ở trên ghế nhỏ, đau lòng sờ sờ hai bàn tay nhỏ của bọn họ:
- Nào, để lão sư kiểm tra một chút.
Dung Dung và Thứ Thứ buông tay nhỏ xuống, sư phụ của hắn bị doạ sợ đến giật mình:
- Lớn như vậy rồi à? Ôi, đau không đau à? Lão sư thổi một cái.
Khi lật xe, Dung Dung và Thứ Thứ đi theo khẽ đảo về phía trước, đâm vào trước xe.
trán của hai người đều nâng lên một cái bao lớn.
Những tiểu bằng hữu khác sợ hãi đứng ở bên cạnh, không dám tới gần, chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ nhìn một cái.
Thật xin lỗi, Thứ ca, thật xin lỗi, Dung Dung, chúng ta không phải cố ý.
Lão sư Ôn ôm hai người bọn họ đến, dặn dò một lão sư khác xem trọng đứa nhỏ còn lại, còn mình ôm Dung Dung và Thứ Thứ đi thẳng đến phòng y tế.
Trong phòng y tế, thầy thuốc Ôn đang ôm hai đứa trẻ, bác sĩ và a di đang kiểm tra và bôi thuốc cho bọn họ.
Tiểu bằng hữu nhắm mắt lại, không sao, rất nhanh sẽ tốt lên.
Dung Dung gắt gao nhắm hai mắt lại:
- Đau quá...
Không sao, không sao, đừng nhíu mày, thả lỏng thả lỏng, a di nhẹ nhàng bôi thuốc.
Thứ Thứ cũng nhắm chặt hai mắt lại:
- Một chút cũng không đau.
Nước mắt đều chảy ra.
Vì phòng ngừa bọn họ đấu tranh, Ôn lão sư vừa ôm lấy bọn họ, vừa an ủi nói:
- Không sao, không sao, Dung Dung và Thứ Thứ rất dũng cảm. Khi lật xe là Thứ Thứ cứu Dung Dung ra, đúng không? Thứ Thứ rất dũng cảm, Dung Dung cũng rất dũng cảm, đều không khóc...
Dung Dung hít hít cái mũi, dẫn dắt rõ ràng giọng nghẹn ngào:
- Ừm, ta không khóc.
Sau khi bôi xong, Ôn lão sư cầm hai cái bánh kẹo cho bọn họ ăn:
- Chúng ta ngồi ở đây một hồi, ta thông báo cho phụ huynh của các ngươi, bọn hắn sẽ lập tức đến đây.
Trong mắt Dung Dung và Thứ Thứ đều là nước mắt, miệng ngậm kẹo đường, đáng thương gật đầu một cái:
- Ừm.
Dung Dung nghĩ đến gia gia, hốc mắt đỏ lên.
Không lâu sau, Thành Tri Cận đã đến trước.
Hắn đẩy cửa ra:
- Tiểu bệ hạ?
Dung Dung mở mắt ra nhìn thấy gia gia, nước mắt vốn đang chảy xuống từ bánh kẹo, không nhịn được nữa: Rầm rầm rồi chảy:
- Gia gia!
Thứ Thứ quay đầu nhìn hắn, không hiểu rõ ràng, vì sao vừa rồi Dung Dung rõ ràng đều không khóc, gia gia đến một lần, hắn đang khóc.
Thành Tri Cận xông lên trước, ôm lấy hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn, đau lòng muốn chết:
- Tiểu bệ hạ, đau không đau?
Đau quá, đau quá đau rồi!
Một hồi sau, Dương Biện Chương và Vệ Bình Dã cũng chạy tới, xem ra cũng không khỏi đau lòng.
Vệ Bình Dã quỳ một gối trước mặt hắn, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn trái nhìn phải:
- Ôi, gia gia nhỏ, sao lại biến thành như vậy rồi? Gia gia xem thử, bao còn lớn hơn mặt, sao lại biến thành như vậy rồi?
Dung Dung vừa khóc, vừa ăn kẹo, vừa nói:
- lật xe... Ta và Thứ Thứ lái xe, xe lật rồi...
Thứ Thứ nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này cũng không nhịn được xoa nhẹ mắt.
Vệ Bình Dã tức giận:
- Hả? Xe lật rồi à? Sao lại biết cái này?
Dung Dung vừa khóc, Vệ Bình Dã hung ác lại lập tức mềm mại lại:
- Tiểu Bảo Bảo rất đáng thương, không khóc không khóc, gia gia thổi một cái là tốt rồi, gia gia mua cho Dung Dung nho khô ăn, mua sữa bò cho meo, meo meo...
Gia gia càng dỗ dành, Dung Dung khóc càng dữ, thật đau lòng!
Bởi vì các gia gia đều yêu hắn, cho nên sẽ kiên trì luôn luôn dỗ dành hắn.
Mà gia gia càng dỗ dành hắn, càng nói hắn là tiểu khả ái, Tiểu Bảo Bảo, hắn đang khóc càng lợi hại, càng tủi thân, thật sự biến thành tiểu khả ái.
Thứ Thứ nhìn Dung Dung khóc lớn, còn có gia gia vội vàng dỗ dành hắn, lại xoa nhẹ con mắt.
Lúc này, cửa phòng y tế lại một lần nữa bị đẩy ra.
Cha mẹ của Thứ Thứ vội vàng xông vào:
- Thứ Thứ đâu rồi?
Thứ Thứ ngẩng đầu lên, nhìn bọn hắn, giống như là bị Dung Dung lây nhiễm, cũng hô to với bọn hắn:
- Đau quá đi!
Mẹ của Thứ Thứ ôm lấy hắn, cùng gia gia quá trình như đúc, nhìn mặt hắn, thổi cho hắn một hơi:
- Ôi, tiểu khả ái...
Mẹ của Thứ Thứ giống như thổi vào trong mắt Thứ Thứ, Thứ Thứ không nhịn được đỏ mắt, thật sự biến thành tiểu khả ái.
Chỉ có trước khi thích khuôn mặt của mình, mới có thể biến thành tiểu khả ái.
Ta mất mặt trước Mao Nhung Nhung và những người khác... Quá đau...
-Không sao, không sao.
-Cha mẹ!
Thứ Thứ gia nhập Dung Dung, Tiểu Khả yêu cao âm biểu diễn, hiện tại bắt đầu.