Chương 36: Dinh dính

Dương Biện Chương bởi vì cải tạo hình dáng quá trẻ tuổi nên không được tiểu bệ hạ nhận ra.

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung, không nhịn được cười lên tiếng.

Dương Biện Chương đập hắn một cái, sau đó nhận lấy Dung Dung:

- Tiểu bệ hạ, ta là Dương gia gia.

-Hả...

Dung Dung nghi hoặc:

- Không phải Dương gia gia, Dương gia gia có râu mép.

-Gia gia cạo râu đi.

Dương Biện Chương ngẩng đầu lên:

- Tiểu bệ hạ cẩn thận xem thử à?

-Hả?

Dung Dung vươn tay nhỏ ra, đâm vào mặt Dương gia gia:

- Có chút giống...

-Đúng.

-Nhưng thúc thúc không phải là Dương gia gia.

...

Không xong, tiểu bệ hạ là mặt mù, xem râu mép nhận thức.

Sao có thể chứng minh ta là chính mình được chứ?

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung qua:

- Được rồi, Vệ gia gia, Vệ gia gia đã rất lâu không gặp tiểu bệ hạ.

Hắn quay đầu lại, khoe khoang với Dương Biện Chương:

- Ta là Gia gia, ngươi là Thúc thúc, hai người chúng ta kém thế hệ.

Dương Biện Chương vừa muốn nói chuyện, Vệ Bình Dã còn nói:

- Ngươi đừng nóng vội, ta có một đạo cụ giả râu mép, chờ đợi ta lấy một cái cho ngươi dán lên.

Vệ Bình Dã ôm Dung Dung, quay đầu lại, nói chuyện với Dung Dung:

- Tiểu bệ hạ muốn ăn gì? tùy tiện cầm, hôm nay gia gia mời khách.

Dung Dung suy nghĩ:

- Gia gia, cái này?

-Cái này à?

Vệ Bình Dã giơ tay lên, cầm một bao lời nói:

- Không được, không được, tiểu bệ hạ không thể ăn, đổi thành một cái.

-Vậy Dung Dung muốn cái này.

-Được rồi.

Vệ Bình Dã cầm một bao nho khô:

- Còn muốn cái gì? Lấy thêm một chút.

Thành Tri Cận mang theo giỏ đồ mua sắm, kéo ống tay áo của Dương Biện Chương:

- Được rồi, đi thôi.

Hai người theo sau, Dung Dung nằm rạp trên vai Vệ Bình Dã, chớp chớp mắt, hiếu kỳ nhìn Dương Biện Chương.

-Thúc thúc, dáng vẻ của ngươi và Dương gia gia giống nhau à.

Vệ Bình Dã thuận miệng nói:

- Tiểu bệ hạ, hắn cũng họ Dương.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Oa, và Dương gia gia họ Da.

Má ơi!

Dương Biện Chương nâng trán.

Hắn chỉ là muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Phong Kiến Vương Triều và Lão Hoàng Đế, hắn không phải muốn để cho tiểu bệ hạ quên hắn chứ!

Dung Dung cười ngọt ngào với hắn, Vệ Bình Dã vui vẻ nói:

- Tiểu bệ hạ có muốn ăn bánh Tuyết Thôn hay không? Meo Tửu có muốn không?

-Vâng, cảm ơn gia gia.

Mặc dù cửa hàng tiện lợi không lớn, nhưng đồ ăn vặt rất nhiều, cũng đều là Dung Dung không ăn qua.

Đại thủ của Vệ gia gia vung lên, tất cả đều mua.

Hắn một tay ôm Dung Dung, một tay mang theo đầy xe mua sắm, đến ngân hàng tính tiền.

Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Dung Dung ôm một bao lớn nho khô, nặn một cái nhét vào trong miệng.

Nhai, nhai, nhai.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên, vui vẻ đến nổi lên:

- Ngọt ngào.

Hắn lại cầm một hạt:

- Vệ gia gia ăn.

Vệ Bình Dã nhận lấy nho khô:

- Cảm ơn tiểu bệ hạ.

Dung Dung xoay người lại:

- Thành gia gia, cho ngươi ăn.

Thành Tri Cận cười nói:

- Cảm ơn tiểu bệ hạ.

Dương Biện Chương nghiêm túc nhìn tiểu bệ hạ.

Dung Dung lại quay đầu lại, cầm một hạt:

- Dương thúc thúc, ngươi cũng ăn đi.

Răng rắc:

- Dương thúc thúc tan nát cõi lòng.

Dung Dung quay đầu lại, hỏi Vệ Bình Dã:

- Gia gia, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?

-Bây giờ chúng ta đi nhà trọ, tham quan gian phòng của một gia gia. Tiểu bệ hạ ngồi xe lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút, xem TV một lát.

-Được rồi!

Đi vào khách sạn, Vệ Bình Dã nhấn nút thang máy.

-Tiểu bệ hạ, thang máy này.

-Thang máy?

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Sẽ bị điện sao? Giống như trong phim hoạt hình.

-Không biết, sau khi đi vào, gia gia nhấn một cái nút, nghĩ đến lầu mấy thì đến lầu mấy.

-A!

Đúng lúc này, thang máy đến, Vệ Bình Dã duỗi tay ra, ngăn cửa thang máy, để hai gia gia khác lên trước, cuối cùng hắn ôm Dung Dung đi vào.

Nhấn nút, cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu chậm rãi vận hành.

thang máy bỗng nhiên vận hành, Dung Dung bị doạ nhảy một cái, vội vàng ôm lấy cổ gia gia.

Vệ Bình Dã vỗ vỗ sau lưng hắn:

- Không sao, không sao.

Dung Dung sợ hãi ôm lấy gia gia, thang máy thật đáng sợ!

Vệ Bình Dã nhìn màn hình, thang máy đã đến lầu 7, lập tức sẽ tới.

Hắn muốn di chuyển lực chú ý của Dung Dung:

- Không sao, tiểu bệ hạ, nhìn gia gia, gia gia lập tức dùng nội lực làm cho thang máy dừng lại.

Dung Dung Tiểu mơ hồ:

- Gia gia nổi điên rồi à?

-Phát công!

Vệ Bình Dã một tay ôm hắn, một tay biến thành móng vuốt, vận hành nội lực:

- Hô...

Đúng lúc này, thang máy dừng lại.

-A!

Dung Dung than vãn xem thế là đủ rồi:

- Mẹ nó thật giỏi!

-Gia gia hiện tại dùng nội lực mở cửa thang máy ra, tiểu bệ hạ thấy rồi.

-Ừm!

Dương Biện Chương muốn ngăn lại:

- Vệ Bình Dã, ngươi làm như vậy rất dễ dàng...

Cửa thang máy dưới sự thôi động của Vệ Bình Dã chậm rãi mở ra.

Vệ Bình Dã nhìn Dung Dung:

- Tiểu bệ hạ, gia gia lợi hại...

Có hai người đứng ở bên ngoài thang máy, hai mặt mê hoặc, sau đó sờ lấy chóp mũi, quay đầu đi, làm bộ không thấy gì.

Rất dễ bị làm cho lúng túng.

Vệ Bình Dã lập tức thu hồi nắm đấm, đứng thẳng người lên, cuống họng nói:

- Khụ khụ.

Tầng lầu này đều bị các đoàn làm phim tuyên truyền bao trọn, hai người này là đồng sự của Vệ Bình Dã.

Hai người làm bộ vô sự, thuận miệng hàn huyên:

- Lão Vệ, bằng hữu của ngươi tới rồi à?

-Tiểu Tôn Tôn ta đến thăm ta.

-Được, chúng ta đi làm việc trước, ngày mai gặp nhau ở Studio.

-Được rồi.

Bọn họ đi vào thang máy, Vệ Bình Dã ôm Dung Dung đi ra khỏi thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, hắn giống như nghe thấy tiếng cười của đồng sự.

Bọn họ nghĩ đến một chuyện buồn cười.

Vệ Bình Dã:

- ...

Hình tượng hán tử anh dũng ngạnh của hắn đang như vậy bay mất.

Dung Dung thật sự nói:

- Kiệt gia gia rất khốc!

Vệ Bình Dã lập tức hồi huyết: Hình tượng bay đi thì chính bay đi, tiểu bệ hạ nặng nhất!

Vệ Bình Dã dùng thẻ phòng mở cửa phòng ra, Dung Dung giậm chân nói:

- Gia gia, ta muốn tham quan lần nữa.

-Được rồi.

Vệ Bình Dã đặt hắn xuống đất.

Dung Dung đỡ cửa, trước tò mò nhìn vào trong phòng, xác nhận trong phòng không có nguy hiểm, sau đó bước từng bước ngắn, chạy vào.

Gian phòng không phải quá lớn, dù sao hiện tại Vệ Bình Dã cũng không phải là ngôi sao lớn, chỉ là một nhân viên công tác phổ thông.

Trên giường là thảm mềm mại, Dung Dung chạy qua hành lang, chạy vào trong phòng.

Trong phòng rất là khô ráo, một cái giường hai người, chăn mền xếp rất chỉnh tề, TV, ghế sô pha, bàn trà, còn có màn cửa, đều rất đặc biệt, Dung Dung còn chưa gặp mà.

Dung Dung ở trong phòng xoay một vòng, còn chạy đến ban công nhìn một chút, sau đó liên tục lui về phía sau.

Lầu tám thật cao!

Bước chân Dung Dung lui lại từng chút một, bị Dương Biện Chương đỡ được.

-Tiểu bệ hạ cẩn thận.

Dương Biện Chương ôm lấy hắn, đặt ở trên ghế sô pha nhỏ, mở một hộp sữa cho hắn uống.

-Cảm ơn gia gia...

Dung Dung nói xong lời này thì dừng lại một chút.

Dương Biện Chương kinh hỉ:

- Tiểu bệ hạ nhận ra ta rồi à?

-Ừm...

Dung Dung hút sữa bò, nghiêng đầu, nghiêm túc nghiên cứu mặt của hắn.

Người này mặt toi công, ánh mắt đen kịt, cho tiểu bệ hạ một loại cảm giác ôn hòa, đặc biệt đẹp trai, nhưng...

Dung Dung lại nghiêng đầu về phía bên kia.

Trong suy nghĩ

Dương Biện Chương hít một hơi, tiếp nhận đạo cụ giả râu ria mà Vệ Bình Dã đưa cho hắn, dán lên cằm:

- Tiểu bệ hạ, là ta.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Dương gia gia!

Được, cuối cùng cũng nhận ra.

Dương Biện Chương bỏ râu xuống:

- Vậy bây giờ thì sao?

-Dương...

Dung Dung có chút không xác thực:

- Dương thúc thúc...

Vệ Bình Dã:

- Ha ha ha...

Dương Biện Chương nhận mệnh cầm lấy râu mép, dán lên, lạnh chết!

Tiểu bệ hạ hút sữa bò, tựa vào trong ngực Thành gia gia.

Dương Thái Phó giúp hắn điều khiển từ xa, Vệ tướng quân cầm nho khô ăn cho hắn.

-A... Dung Dung mở miệng ra, giơ lên ngón tay nhỏ, dựng lên một chữ A.

Thế là Vệ tướng quân nhét một quả nho khô vào trong miệng hắn, Dương Thái Phó nhấn nút điều khiển từ xa, điều khiển đến một bản anime thứ hai.

Đế Vương Chí Tôn hưởng thụ.

Nhìn một hồi phim hoạt hình, Dung Dung đưa sữa không uống hết cho Thành Công Công, sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.

Thành Tri Cận hỏi hắn:

- Tiểu bệ hạ ăn no rồi à?

Dung Dung lắc đầu:

- Vẫn chưa có.

Hắn sờ sờ bụng:

- Trong bụng còn có nhiều chỗ như vậy.

-Vậy có muốn ăn thêm một chút hay không?

-Đừng.

Dung Dung lắc đầu:

- Đợi một bữa ăn

Dung Dung ý đồ khoa tay:

- Ta để lại một chút đồ uống trong bụng, còn có một chút thịt cho thịt, vậy

Hắn mở hai tay ra:

- Trứng tráng cho Phiên Gia.

Quy hoạch hợp lý, ăn tất cả đều là yêu nhất.

Gia gia cười to:

- Được rồi được rồi, vậy thì không ăn đồ ăn nữa, giữ lại ăn cơm.

-Vậy thì để gia gia hỗ trợ xoa xoa bụng, chờ ăn một cái càng nhiều hơn.

Thành Tri Cận dùng hai ngón tay đặt lên bụng nhỏ của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.

Dung Dung tựa vào trong lòng gia gia, bị gia gia xoa xoa bụng, có chút muốn cười.

Dung Dung cười ngây ngô, xoay đi xoay lại:

- Gia gia...

Vệ Bình Dã ôm lấy hắn:

- Có sợ đau như vậy không? Gia gia xoa bóp.

Bọn họ đang đùa giỡn. Bỗng nhiên, Dương Biện Chương cảm giác điện thoại trong túi mình vang lên một tiếng.

Hắn cầm điện thoại, đi đến ban công đón điện thoại:

- Ngươi tốt?

-Là Dung Dung gia gia sao? Ta là mẹ của Thứ Thứ, đúng đúng đúng, chúng ta lập tức đi qua.

Mẹ của Thứ Thứ ngồi ở trong xe, vừa gọi điện thoại, vừa dỗ dành Thứ Thứ.

Sáng nay còn gọi là ba năm sau, ta vẫn là một cây đâm thứ nhất, ngồi ở chỗ an toàn bên cạnh, cúi đầu, quật cường vểnh miệng lên.

Thứ ca trong lòng khổ sở...

Mẹ của Thứ Thứ vỗ vỗ vai hắn, nói với đầu dây bên kia:

- Thật sự là không tiện, rất quấy rầy các ngươi, chờ ta đến lại gọi điện thoại cho ngươi.

Tắt điện thoại, mẹ Thứ Thứ hít khẩu khí, nói với Thứ Thứ:

- Sắp đến rồi, sắp có thể nhìn thấy Dung Dung rồi.

Thứ Thứ gật đầu, cúi đầu nhìn cá vàng nhỏ trong tay mình.

Vừa bắt đầu, hắn đi theo cha mẹ ra ngoài chơi, bởi vì trong tay hắn nắm con cá vàng nhỏ nên cũng không quá sợ hãi. Bọn họ cùng nhau chơi xe lửa nhỏ, còn cùng nhau chụp ảnh.

Nhưng sau đó, khi hắn đang chơi hải cầu thì suýt chút nữa đã làm rơi con cá vàng nhỏ mà Dung Dung đưa cho hắn.

Thứ Hai tìm được cá vàng nhỏ trong quả cầu Hải Dương, sợ hãi lại mất, liền bắt được cá vàng nhỏ.

Nhưng qua một hồi, hắn phát hiện tay của hắn đã đổ mồ hôi, con cá vàng nhỏ trong tay bị mồ hôi làm ướt nhẹp, còn bị hắn bóp méo.

Thứ Thứ bỗng nhiên đang khổ sở.

Lễ vật mà Mao Nhung Nhung đưa hắn bị hắn làm hỏng.

Mặc dù hắn không nói muốn đi tìm Dung Dung, nhưng cẩn thận cha mẹ vẫn nhìn ra được, chủ động đưa ra ý muốn dẫn hắn đi tìm Dung Dung.

Thứ Thứ ngẩng đầu lên, nói với nàng:

- Cảm ơn các ngươi.

Mẹ của Thứ Thứ cười một cái:

- Không cần nói cảm ơn.

Đó đã là tiến bộ rất lớn.

Mẹ của Thứ Thứ nói chuyện với hắn:

- Ngươi và Dung Dung có quan hệ gì thì nhất định rất tốt, hắn chắc chắn cũng đang đợi ngươi.

Nói đến Mao Nhung, Thứ Thứ coi như không khó qua.

Hắn hất cằm lên:

- Đó là đương nhiên, Mao Nhung Nhung là tiểu đầu đất, chỉ có ta mới có thể bảo vệ hắn, ta là đại anh hùng của hắn...

Mẹ của Thứ Thứ cười một cái:

- Có đúng không? Lợi hại như vậy à?

-Nhưng mà Mao Nhung Nhung còn không thừa nhận.

Một bên khác, Dương Biện Chương treo điện thoại lên, từ ban công đi trở về phòng.

Tiếng cười trong phòng cũng ngừng, Dung Dung ngồi trên ghế sô pha, làm bộ nghiêm túc nhìn phim hoạt hình.

Trên tay hắn vụиɠ ŧяộʍ cầm đồ ăn vặt, mình không ăn, nhét vào trong cái miệng nhỏ.

Ai, Dung Dung cũng có chút lo lắng Thứ Thứ.

Không biết Thứ Thứ và cha mẹ có chơi đến mở lòng hay không? Hắn có chút muốn Thứ Thứ.

Thứ Thứ còn chưa ăn qua nho khô, mang cho hắn một chút.

Thứ Thứ cũng chưa ăn qua ô mai làm, cũng mang cho hắn một chút.

Mười một giờ trưa, Dung Dung và các gia gia đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn tiệc.

Trong tay Dung Dung cầm ba tấm bữa ăn miễn phí cho trẻ em dưới một mét, ba tấm này là của gia gia.

Hắn đi ở trước nhất, giơ lên tay nhỏ:

- Xuất phát!

Hắn đi qua hành lang, xoay trái chờ thang máy.

Dung Dung dừng bước chân lại, có chút sợ hãi, quay đầu quát gia gia:

- Gia gia, thang máy...

Vệ Bình Dã giúp hắn ấn thang máy, sau đó ôm hắn đến:

- Không sao, gia gia ôm.

-Ừm.

-Leng keng một tiếng, thang máy đến.

Dung Dung ôm cổ gia gia, gắt gao nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tiến vào thang máy.

Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Dung Dung nghe thấy giọng nói quen thuộc:

- Mao Nhung Nhung.

Dung Dung mở mắt ra, nhìn thấy một cây đâm đứng ở trong thang máy.

Thứ Thứ ghim ống tay áo, khóc thảm ôm tay, đứng ở trong thang máy, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng khổ sở vừa rồi.

-Mao Nhung Nhung, thật là đúng dịp, ngươi cũng ở đây.

Mẹ của của Thứ Ba vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Thứ Thứ, ngươi phải làm bộ làm tịch, vừa rồi ở trên xe khổ sở quật cường, không để lại nước mắt cho tiểu hài đáng thương không biết là ai.

Không hổ là bóng dáng con trai của ngươi.

Dung Dung cũng hoàn toàn không nhìn ra được, ánh mắt sáng lên:

- Thứ Thứ, ngươi cũng ở đây!

Thứ Thứ hất cằm lên:

- Đúng vậy, ta tới đây chơi, chúng ta cùng nhau đi.

-Được rồi.

Dung Dung đi vào thang máy, đứng cùng với Thứ Thứ.

Các gia gia cũng đi vào, chào hỏi với cha mẹ Thứ Ba, sau đó nhấn nút.

Hai tiểu bằng hữu ghé vào cùng một chỗ nói chuyện.

Dung Dung nói:

- Ta vừa chuẩn bị cùng gia gia đi ăn bữa ăn . heo

Thứ Thứ gật đầu:

- Ta cũng vậy.

-Quá tốt, vậy chúng ta có thể cùng nhau đến đó.

Dung Dung nhỏ giọng hỏi hắn:

- Thứ Hai, buổi sáng ngươi chơi với cha mẹ ta, có vui vẻ không?

Thứ Thứ suy nghĩ một chút:

- Còn có thể, rất vui vẻ.

Dung Dung cười một cái:

- Vậy là tốt rồi.

Hắn sờ sờ cái miệng nhỏ của mình, từ giữa mặt lấy ra một bọc nho khô nhỏ, nhét vào trong tay Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, cho ngươi ăn, đây là nho khô, ta mới phát hiện ăn ngon.

Thứ Nhất vừa chuẩn bị ăn, Dung Dung còn nói:

- Chờ ra ngoài rồi ăn, gia gia của ta nói, không thể ăn đồ trong thang máy được.

Được rồi.

Thứ Hai thu nho khô vào trong túi, hai tiểu bằng hữu tách ra nửa ngày, thấy một lần mặt dính cùng một chỗ, nói chuyện lặng lẽ, giống như chuột liên hoan trong tiểu kho.

Rất nhanh, thang máy đã đến, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Dung Dung nhìn khe hở giữa thang máy và sàn nhà, sợ hãi kéo chặt tay Thứ Thứ:

- Sẽ bị điện giật.

Thứ Hai dắt tay hắn:

- Không biết, ngươi là tiểu đầu đất, đi!

Thứ ca ôm lấy bả vai Dung Dung, cả hành trình của Dung Dung sợ hãi nhắm hai mắt lại, bị Thứ Thứ mang ra khỏi thang máy.

Mẹ của Thứ Nhất vui mừng, xem ra mang Thứ Thứ tới vẫn là rất tốt, Thứ Nhất còn biết phải chiếu cố Dung Dung.

Hai người bạn nhỏ cùng nhau đi ra khỏi thang máy.

- Thang máy không thể sợ hãi chút nào.

Thứ Thứ quay đầu lại, tự hào nói:

- Mao Nhung Nhung, ta lợi hại à?

Mẹ của thứ nhất:... Chính là có chút tự kỷ.

tiệc rượu ở khách sạn, không tính là quá cao, nhưng hương vị rất không tệ, chủng loại cũng rất nhiều.

Dung Dung và Thứ Nhất một người bưng lấy một cái khay giấy, đi qua khu vực đồ ăn nhìn xem.

Vệ Bình Dã ở sau lưng bọn họ, chăm sóc bọn họ.

Thứ Thứ, nơi này không có trứng tráng của Phiên gia.

Ta giúp ngươi tìm một cái thứ... Thứ Thứ nhón chân lên, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một rau dưa đỏ:

- Mao Nhung Nhung, nơi đó có Phiên Gia!

Hai người bưng đĩa, xếp tới một trong đội ngũ.

Cửa sổ này, rất nhiều người đều là phụ huynh dẫn dắt con đến xếp hàng.

Vệ Bình Dã nhắc nhở bọn hắn:

- Nơi này cũng không phải là trứng tráng của Phiên gia.

Không sao.

Dung Dung xoay người lại:

- Chỉ cần có Phiên Gia là được rồi.

Được rồi.

Rất nhanh, đã đến lượt bọn họ, đầu bếp thúc thúc hỏi bọn họ:

- Các bạn nhỏ, các ngươi muốn cùng nhau ăn một phần hay là một người ăn một phần nha?

Dung Dung và Thứ Thứ ghé vào phía trước cửa sổ, trao đổi ánh mắt.

Thứ Sáu nói:

- Phải một phần, cám ơn ngươi, nhưng chúng ta muốn hai phần Phiên Gia, có thể không?

Dung Dung nghiêm túc gật đầu:

- Ừm, cám ơn ngươi.

Đầu bếp thúc thúc gật đầu:

- Đương nhiên có thể nha.

A.

Dung Dung và Thứ Thứ vỗ tay.

Cuối cùng bọn họ cũng nhận được một phần bò bít tết cho trẻ con và nhiều hơn một chút đồ ăn cho tiểu Phiên Gia.

Thứ nhất ăn bò bít tết, Dung Dung ăn Phiên Gia, hợp tác vui vẻ.

Hai người ngồi ở trên ghế dài, Thứ Thứ cầm lấy cái xiên, đâm một khối nhỏ vào.

Nếu đây là Phiên Gia.

Hắn chỉ là bằng hữu của bọn hắn là Phiên Gia, Thứ Thứ lắc lư Tiểu Phiên Gia, bắt chước Phiên Gia nói chuyện:

- Mao Nhung Nhu, các ngươi muốn ăn ta à? Ta muốn tuyệt giao với các ngươi!

Dung Dung mở miệng ra, ăn hết Phiên Gia, cười ngây ngô nói:

- Ăn hết rồi.

Ăn xong cơm trưa, các huynh đệ ôm tiểu bằng hữu trở về phòng ngủ trưa.

Dung Dung và Thứ Thứ cởi giày xuống, đứng ở trên giường, ngoan ngoãn giơ hai tay lên, để cho đại nhân giúp bọn hắn cởϊ áσ khoác nhỏ bên ngoài ra.

Dung Dung giơ tay lên, Rầm rầm một tiếng, từ trong túi của hắn rơi ra mấy bao đồ ăn vặt nhỏ

Nho khô, ô mai làm, dây leo càng làm, sữa bò đường, sô cô la, bánh đường...

Vệ Bình Dã nhặt đồ ăn vặt lên:

- Tiểu bệ hạ, cái túi kia vẫn rất có thể chứa được.

Thứ Ba quay đầu nhìn lại:

- Mao Nhung Nhung, ngươi cũng quá nhiều đồ ăn vặt rồi.

Dung Dung Hừ một tiếng, chạy tới, sờ sờ túi của Thứ Thứ.

Thứ Thứ thản nhiên giơ tay lên:

- Tuỳ tiện kiểm tra, trong túi của Thứ ca không có gì cả.

Trong nháy mắt, Dung Dung lấy ra một con cá vàng nhỏ bị gãy từ giữa mặt.

Không xong! Thứ Thứ khẩn trương, hắn quên rồi!

Hả? Ta cho ngươi cá vàng nhỏ.

Dung Dung giơ con cá vàng lên, phát hiện trên thân nó có ba ba vết nứt, trên đó dùng bút màu sắc rực rỡ vẽ lên vảy cá, còn có con mắt bị nước làm cho tan ra.

Dung Dung nghi hoặc:

- Sao lại như vậy?

Thứ Thứ không thể giải thích:

- Ta...

Ta biết.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Thứ Thứ, có phải ngươi cho rằng con cá vàng nhỏ này thật sự là cá vàng nhỏ rồi sau đó thả nó xuống nước hay không?

Ta không có!

Thứ Thứ, ngươi là tiểu đầu đất.

Là ta nặn vào tay, sau đó đổ mồ hôi làm ướt. Ta không phải là tiểu đầu đất!

Trong tay hắn bị mồ hôi ướt nhẹp, càng giống như một tiểu đầu đất.

Dung Dung nhìn hắn, Thứ Thứ ngoan cường ngạnh cổ:

- Làm gì vậy?

Thứ nhất lấy con cá vàng nhỏ lại, cất kỹ:

- Mau đi ngủ đi, ta rất buồn ngủ.

Các huynh đệ kéo màn cửa cho tốt, đắp kín chăn mền, để cho bọn họ ngủ trong phòng, còn mình thì ra ngoài nói chuyện.

Đổi phòng, đổi giường, Dung Dung và Thứ Thứ đều có chút không quen.

Lần xoay người thứ ba mười sáu.

Dung Dung hỏi:

- Thứ Thứ, ngươi cũng không ngủ được sao?

Thứ Sáu lật người ra, đối mặt với hắn:

- Ừm.

Ngươi làm hư con cá vàng nhỏ này rồi.

Ta không làm hư nó.

Dung Dung thật sự nói:

- Ngươi làm hư nó, sau đó ngươi mới đến tìm ta.

Thứ Sáu lại lật người, vùi mặt vào trong gối mềm mại:

- Ta không, ta ngủ rồi.

Được rồi, Dung Dung nhắm mắt lại, lại một lần nữa thử đi ngủ.

Sau ba phút đồng hồ, hai người lại mở mắt ra.

Thứ Thứ, ta không ngủ được.

Ta cũng vậy.

Thứ Thứ suy nghĩ một chút:

- Chúng ta đến tính thù đi.

Đếm cừu?

Đúng vậy, là gia tử dạy ta, hắn nói như vậy là rất nhanh ngủ rồi.

Được rồi.

Dung Dung gật đầu, bắt đầu đếm cừu:

- Một con dê... Hai con dê... Mười con dê...

Mười phút sau là gì? Tiểu bệ hạ nghi hoặc.

Dung Dung mở mắt ra:

- Thứ Thứ, đếm cừu không dùng.

Ừm...

Thứ Thứ suy nghĩ một chút:

- Vậy chúng ta đến ăn chút đồ ăn vặt được rồi.

Hắn bò dậy, cầm toàn bộ đồ ăn vặt ở đầu giường tới, đặt ở trên chăn:

- Số à.

Dung Dung cầm lấy nho khô, xuyên qua túi trong suốt, cùng với nho khô trong số những thứ khác:

- Cái này cho ta ăn, cái này cho Thứ Thứ ăn, cái này cho Gia Tử, cái này cho...

Các đại nhân đi qua một hồi, đi vào xem, chỉ nhìn thấy hai tiểu hài nằm cùng một chỗ ngủ, trong tay nắm chặt nho khô, trên chăn còn để các loại đồ ăn vặt.

Dung Dung và Thứ Thứ hôm nay làm chính là đồ ăn vặt tùy tiện ăn mộng đẹp.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua.

5h chiều, Dung Dung và Thứ Thứ được đưa về Phúc Lợi Viện.

Lão sư Ôn vẫn như cũ ở cửa nghênh đón bọn họ.

Dung Dung tiểu bằng hữu và Thứ Thứ tiểu bằng hữu, hoan nghênh về nhà.

Dung Dung đưa nho khô chuẩn bị mang cho các bằng hữu cho lão sư xem:

- Lão sư, có thể mang vào không?

Lão sư Ôn cẩn thận nhìn biểu hiện chất lượng đồ ăn vặt đảm bảo, gật đầu:

- Có thể, vậy thì Dung Dung mang vào phân cho mọi người, đồ ăn vặt trước đó phải rửa tay rồi.

Được rồi.

Đúng lúc này, cha mẹ của Gia Tử cũng dẫn theo Gia Tử trở về.

Lão sư Ôn cười nói với Gia Tử:

- Tiểu bằng hữu của Gia Tử, hoan nghênh đi vào phúc lợi viện.

Chào Lão sư.

Gia Tử chạy về phía Dung Dung và Thứ Thứ, kéo tay bọn họ:

- Chúng ta đi vào đi.

Một lão sư khác dẫn theo ba tiểu bằng hữu đi vào, lão sư Ôn nói với phụ huynh đại diện cho Gia Tử:

- Hai vị phụ huynh đến phòng làm việc của ta ngồi một chút đi.

Được rồi.

Trong phòng học, các bạn nhỏ đang nói chuyện phiếm.

Dung Dung và Thứ Thứ, còn có Gia Tử, từ ngoài cửa nhô đầu ra:

- Chúng ta đã trở về rồi!

Các bằng hữu lập tức quay đầu lại:

- Các ngươi đã trở về rồi à?

Dung Dung giơ cao nho khô lên:

- Ta mang theo đồ ăn ngon cho mọi người!

Các bằng hữu vây quanh bên cạnh Dung Dung, duỗi ra tay nhỏ, Dung Dung mở ra túi đóng gói, từ giữa mặt lấy ra nho khô, chia cho mọi người.

Là gia gia của gia gia ta mua.

Cảm ơn Dung Dung gia gia!

Gia Tử một hạt, Phiên Gia một hạt...

Bọn họ ăn đồ ăn vặt, chia sẻ xuất hành hôm nay.

Lão sư mang chúng ta đi ăn cơm dã ngoại rồi, chúng ta ăn Tam Minh Trị, đồ ăn rất ngon.

Gia gia mang ta đi xem phim, còn ăn bữa ăn của heo.

Các bằng hữu nói chuyện, dù sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Có một người không nói chuyện, cũng không khoe khoang.

Bọn họ nhìn về phía Gia Tử, hỏi:

- Gia Tử, ngươi và cha mẹ ngươi đi đâu chơi? Có gì ăn Thự Điều không?

Gia Tử vò vò góc áo, còn chưa tới thì giáo sư Ôn đang đi vào.

Lão sư Ôn vỗ tay:

- Các ngươi xem ra là có một chuyện, lão sư muốn tuyên bố với các ngươi.

Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn lão sư.

Tiểu bằng hữu của Gia Tử và cha mẹ của hắn đã ở cùng nhau nửa năm, bọn họ chơi cùng nhau rất vui vẻ, cho nên, cha mẹ của Gia Tử hy vọng có thể có nhiều thời gian hơn để chơi cùng với Gia Tử.

Bọn họ hy vọng, chính thức nhận nuôi gia tử.

Các bằng hữu đều sửng sốt.

Bọn họ giơ tay lên:

- Lão sư, có phải sau này gia tử sẽ có hai ngày quan sát hay không?

Không phải.

Đó chính là ba ngày quan sát, hoặc là mỗi tuần một ngày.

Không phải.

Lão sư ôn nhu cười cười, không đành lòng, nhưng cũng không thể nào không nói cho bọn hắn chân tướng:

- Bọn họ muốn đón gia tử vào trong nhà bọn họ, ở cùng bọn họ.