Chương 35: Áo Sơmi

Trong phòng ăn, kế hoạch đang được tiến hành với tốc độ nhanh chóng.

Dung Dung hai tay ôm lấy Thứ Thứ, che miệng hắn lại, xoay người qua, khẩn trương nhìn người quản lý phụ trách quán cơm bên kia.

Thứ Thứ:

- Hừ hừ hừ...

Dung Dung nắm chặt miệng của hắn:

- Thứ Thứ, đừng nhao nhao nữa, hiện tại là thời điểm mấu chốt.

Thứ Thứ

- Hừ!

Trong nhà bếp, mấy người tham gia thông báo tuyển dụng điểm tâm sư cũng đều vô cùng khẩn trương.

Bỗng nhiên, có một người đập vai Thành Tri Cận một cái:

- Mẹ nó, ở trong đó có cháu trai của ngươi à?

Thành Tri Cận gật đầu:

- Phải, nhưng hắn không biết đạo ngã sẽ tham gia thông báo tuyển dụng lần này, cũng không biết đạo ngã sẽ làm gì, phúc lợi viện quản lý rất nghiêm đối với phương diện này, các ngươi yên tâm.

Hắn nói như vậy, đa số người đều buông lỏng tâm thần.

Dù sao thì vừa rồi bọn họ cũng đã nhìn thấy, điểm tâm vừa mở ra đã được đặt ở bên cạnh, là các bạn nhỏ cuối cùng mới phát hiện.

Hơn nữa, tiểu bằng hữu kia nhìn bộ dáng rất căng trương, một chút cũng không giống như là đang làm bộ.

Dung Dung ngừng lại hô hấp, nghiêm túc nhìn Lý chủ quản.

- Là ai thắng? Là ai?

Rất nhanh, Lý chủ quản và hai nhân viên công tác khác đã thống kê xong số phiếu, giơ tờ phiếu kế đến, treo ở trên tường.

- Hiện tại công khai bỏ phiếu kết quả.

Lý chủ quản cuống họng nói:

- Mời các sư đồ đi ra, cũng mời các bằng hữu nhỏ cùng nhau đến đây.

Các bạn nhỏ giơ tay lên:

- Được rồi!

Dung Dung cực kỳ khẩn trương, Thứ Thứ trở tay xoa bóp cái mũi của hắn:

- Mau hô hấp, nếu không ngươi sẽ chết đi.

Dung Dung đẩy tay của hắn ra, âm thanh của Lý chủ quản bị kéo dài vô hạn trong lỗ tai của hắn.

- Ta tuyên bố, số phiếu thu được nhiều nhất chính là

Dung Dung không nhịn được lớn tiếng nói:

- Nhanh lên!

—— Tiểu bệ hạ ra lệnh cho ngươi!

Dung Dung bỗng nhiên phát hiện mình đã nói ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng bổ sung:

- Thật xin lỗi, thúc thúc, ta chỉ muốn cho ngươi nhanh một chút.

Lý chủ quản bị tiểu bệ hạ doạ sợ đến nhảy dựng lên, không có phản ứng gì, trả lời liên tục:

- A, hảo hảo, thúc thúc nhanh lên.

- Số phiếu nhiều nhất chính là đậu xanh bánh ngọt do Thành Tri Cận chế tạo!

Dung Dung bắt được mấu chốt từ Nước chanh, biết tên của Thành gia gia, Lý chủ quản còn chưa nói hết lời, Dung Dung đang kéo Thứ Thứ, nhảy một cái.

- Được rồi!

Thành gia gia thắng!

Lý chủ quản tiếp tục nói:

- Thành Tri Cận sắp thành điểm tâm sư cho quán cơm của ta, thử việc một tháng.

Hắn lấy ra thư mời, vẫy tay với Thành Tri Cận:

- Lão thành, mau tới đi.

Phúc Lợi Viện khá là coi trọng những hình thức này, có thể tạo ra một hình ảnh tốt đẹp trước mặt các bằng hữu nhỏ.

Các bạn nhỏ quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt chờ mong, rất khốc!

Dung Dung buông Thứ Thứ ra, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, dùng sức vỗ tay:

- Gia gia nhất bổng!

Các bạn nhỏ cũng vỗ tay theo.

Thành Tri Cận ngại ngùng cười một tiếng, sắp xếp một cái mũ sư tử đội trên đầu, đi lên trước.

Dung Dung nắm tay đều đập đỏ lên, một mặt tự hào nhìn hắn.

Dung Dung gia gia!

Thành Tri Cận đi đến bên cạnh Lý chủ quản, bắt tay với hắn, sau đó nhận lấy thư mời.

Lý chủ quản nói với hắn:

- Không sai mà ngươi, chính là ngươi còn có chiêu này, ta đã chuẩn bị cho ngươi phần thưởng cổ vũ, chờ đợi mà ta lại phải thử đậu xanh bánh ngọt.

Thành Tri Cận ngại ngùng cười:

- Cảm ơn chủ quản đã để cho ta luyện tập ở phòng bếp.

- Không cần khách sáo, tiếp tục cố gắng.

Lý chủ quản khoát tay nói:

- Đến, chụp ảnh theo.

- Được rồi.

Hai người liên tiếp gửi thư mời, sau đó chụp ảnh.

Lý chủ quản nhìn về phía bằng hữu của tiểu các:

- Là điểm tâm sư do các bằng hữu tự chọn ra, tiểu bằng hữu có muốn tới quay theo hay không?

- Vâng!

Lý chủ quản lại ra hiệu về phía sau:

- Mấy vị điểm tâm sư cũng đứng lên đi. Các bằng hữu thích ai điểm tâm thì có thể cùng điểm tâm sư cùng nhau chụp ảnh chung.

Dung Dung đầu tiên nắm lấy Thứ Thứ xông lên trước, đứng ở trước mặt Thành gia gia, kéo tay của hắn:

- Dung Dung thích nhất là hoan gia gia nha.

Thứ Thứ:

- Hừ...

Các bạn nhỏ lần lượt vây quanh sư đồ ăn bánh ngọt:

"Hoa quả bánh gato" sư:

- Bên cạnh trứng sư tử, vui vẻ hoặc không mở lòng thổ lộ.

- Bơ bánh thật rất ngon, a di đừng nản chí, khẳng định sẽ có tiểu bằng hữu rất thích ăn.

- Trứng cũng rất ngon, ta rất nỗ lực để cho bọn hắn bỏ phiếu, nhưng bọn hắn đều không nghe lời của ta.

Các sư đồ điểm tâm cười cười, an ủi các bằng hữu nhỏ:

- Cảm ơn các ngươi.

Các bạn nhỏ giơ tay nhỏ lên với màn ảnh, bày ra thế tay A.

Phá xong ảnh chụp, nhóm điểm tâm sư đều tự ăn điểm tâm của mình.

Dung Dung kéo kéo ống tay áo Thành Tri Cận, chỉ vào thư mời trong tay hắn:

- Gia gia, có thể cho ta mượn xem một chút được không?

- Có thể.

Dung Dung ngồi xổm trên mặt đất, mang thư mời lên trên chân, nhẹ nhàng sờ sờ chữ thϊếp vàng phía trên, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra, sờ sờ chữ phía trên.

Thứ Thứ ngồi xổm bên cạnh hắn:

- Mao Nhung Nhung, ngươi thấy hiểu không?

Dung Dung lắc đầu:

- Xem không hiểu.

Hắn cười một cái:

- Nhưng mà rất dễ nhìn nha.

Dung Dung nhìn một cái, sau đó đưa trả lại cho Thành Tri Cận:

- Cảm ơn gia gia, gia gia rất tuyệt vời.

- Cảm ơn tiểu bệ hạ.

Qua một hồi, sư phụ của Ôn sẽ dẫn dắt các bằng hữu trở về.

Dung Dung phất phất tay với Thành Tri Cận:

- Thành gia gia, ngày mai ta sẽ làm điểm tâm cho ngươi!

- Đúng vậy.

Thành Tri Cận cũng phất phất tay với hắn, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi.

Mấy người nhận lời mời điểm tâm sư ăn điểm tâm, trao đổi tâm đắc.

- Trung điểm đúng là thoải mái hơn miệng, chẳng trách tiểu bằng hữu thích hơn hoan, hình dáng cũng rất độc đáo.

- Không ai ngờ rằng trên cơ bản đều là bánh kem, cũng coi như là độc đáo.

Thành Tri Cận cũng học được mấy chiêu với nhóm bánh kem sư, làm thế nào đuổi được bơ, làm thế nào sử dụng lò nướng, thu hoạch rất lớn.

Từ quán cơm đi ra, Thành Tri Cận cầm thư mời trở về ký túc xá.

Dương Biện Chương đang chờ hắn ở trong ký túc xá, đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách.

Thành Tri Cận hô một tiếng:

- Thái phó?

Dương Biện Chương ngẩng đầu lên:

- Thế nào rồi?

Thành Tri Cận đặt thư mời lên trên bàn:

- Trở thành.

Dương Biện Chương cầm lấy thư mời, nhìn một chút:

- Không sai, đây là một khởi đầu rất tốt.

Hắn cầm túi vải bạt của mình tới, từ giữa mặt lấy ra một quyển sách nhỏ:

- Một quyển tự thư của ta đều là chữ thường dùng ở đây, trình độ hiện tại của ngươi đều có thể xem hiểu, bình thường xem nhiều báo và TV, rất nhanh là có thể nhận biết chữ. Chờ nhận chữ xong thì lại đi học một ít bánh kem.

- Để cho Thái Phó tốn công.

- Ngươi cũng không cần sốt ruột, từ từ mà tới.

- Được rồi.

Thành Tri Cận lật ra tự thư, trong thư không chỉ có chữ viết, còn có vẽ, Dương Biện Chương rất chiếu cố trình độ của hắn.

Thành Tri Cận bỗng nhiên nhớ tới gì đó, buông sách xuống:

- Vâng, Vệ tướng quân có lẽ đã tan tầm, ta gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn xem có ngày quan sát hay không, có hay không.

- Ừm.

Thành Tri Cận cầm lấy điện thoại, Dương Biện Chương lại cúi đầu, một lần nữa lật sách.

Điện thoại kết nối.

Vệ tướng quân, là ta, Dương Thái Phó bảo ta hỏi ngươi một chút.

Hắn còn chưa nói hết câu thì Thành Tri Cận đã bị Dương Biện Chương chọc một cái.

Thành Tri Cận hiểu ý:

- Không, là ta muốn hỏi ngươi.

Vệ Bình Dã ở đầu dây bên kia cười một tiếng:

- Hắn tìm ta làm gì?

- Không phải Dương Thái Phó, ta nói sai.

- À.

Vệ Bình Dã đáp:

- Vậy ngươi tìm ta làm gì?

- Mấy ngày nữa chính là ngày quan sát, ta muốn hỏi ngươi có rảnh hay không, chúng ta dẫn tiểu bệ hạ ra ngoài chơi.

- Không cần các ngươi nhắc nhở, trong lòng ta nhớ kỹ tháng ngày, đã sớm xin nghỉ.

- Được rồi.

Vệ Bình Dã lại hỏi:

- Họ Dương đâu rồi?

- Dương Thái Phó ở đây với ta...

Hắn còn chưa nói hết câu thì Thành Tri Cận lại bị chọc một cái.

Hắn xoa xoa cánh tay, làm người ở giữa thật sự là khó.

Thành Tri Cận đổi giọng:

- Hắn không ở đây.

- Rốt cuộc có ở đây hay không?

- Ách... Có?

Thành Tri Cận quay đầu nhìn Dương Biện Chương:

- Không ở đây?

Dương Biện Chương dứt khoát trực tiếp nắm lấy tay hắn:

- Này, Vệ Bình Dã, là ta.

Vệ Bình Dã cười lên tiếng, hắn đang biết.

Hắn đắc ý hỏi:

- Dương Biện Chương, ngươi mời khách ăn cơm không?

Dương Biện Chương gật đầu:

- Ừm.

- Nếu như Dương Thái Phó mời khách, vậy thì loạn thần tặc tử như ta không thể nào muốn đi được.

Vệ Bình Dã hắng giọng nói:

- Nhưng lần trước ngươi cãi nhau với ta ở Studio, làm cho ta rất không mặt mũi trước mặt đồng sự.

Dương Biện Chương im lặng:

- Quan văn đánh hội đồng cũng là chuyện bình thường, ngươi muốn như thế nào?

- Ta và quan văn của các ngươi có thể làm được gì? Ta là võ tướng, võ tướng chúng ta cần phải che chở.

- Đã biết, các ngươi cầm lấy.

Thành Tri Cận: Oa, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Thái Phó.

Vệ Bình Dã: Tê, lời này nghe giống như là lạ?

Ăn xong, các bạn nhỏ chơi đùa trên đồng cỏ trong thao trường.

Dung Dung và các bằng hữu nắm tay nhỏ, ánh nắng chiếu xuống, cái bóng quăng ở trên đồng cỏ.

- Một chú chim nhỏ.

- Hai cái tên chim nhỏ, chi chi tra...

Bỗng nhiên, một con chó con xông vào lãnh địa của nhóm chim nhỏ.

- Gâu gâu gâu!

Các bằng hữu bất mãn quay đầu lại:

- Thứ ca!

Thứ Thứ nắm hai tay:

- Làm gì vậy?

- Chim nhỏ Dung Dung đứng phịch lên, dùng miệng chim mổ hắn:

- Đi ra ngoài!

Thứ Thứ giơ lên hai tay:

- Ngao! Ăn hết Mao Nhung Nhung!

Dung Dung quay đầu lại:

- Ta đến bảo vệ mọi người, các ngươi chạy mau, đừng quản ta…

Các bằng hữu đang xem kịch.

Hiện tại người đang biểu diễn là (Kitori Mao Nhung Nhung đại chiến đại sói xám Thứ ca).

Dung Dung và Thứ Thứ vào đùa giỡn quá sâu buông tay xuống, lên án bọn họ:

- Sao các ngươi không chơi nữa?

Các bằng hữu ngẩng đầu lên:

- Xem các ngươi chơi khá là vui vẻ.

Bọn họ đều không chơi, Dung Dung và Thứ Thứ cũng không chơi.

Gia Tử lật người lại, từ trên đồng cỏ ngồi dậy:

- Ta đến kiểm tra các ngươi một chút.

Các bằng hữu đối mặt một chút, Gia Tử lại bắt đầu khoe khoang.

Gia Tử hỏi:

- Các ngươi biết ngày sau là ngày gì không?

Các bằng hữu đồng thanh nói:

- Là Quan Thiên. Cha mẹ của ngươi lại tới đón ngươi, các ngươi muốn đi nhạc viên nhi đồng chơi, chúng ta đã sớm biết!

Gia Tử không có chút không cao hứng, vẫn rất vui vẻ:

- Đúng vậy, ta muốn đi chơi với cha mẹ ta.

Lúc này, sư phụ của Ôn gia vẫy tay với hắn:

- Gia Tử, ngươi tới đây một chút.

- Đến rồi.

Gia Tử vội vàng từ trên đồng cỏ bò lên, chạy tới.

Dung Dung chống đầu quay đầu nhìn lại, nghi hoặc hỏi:

- Lão sư tìm gia tử làm gì vậy?

Các bằng hữu đã sớm quen rồi:

- Không cần hỏi hắn, chờ một chút gia tử sẽ tự mình khoe khoang với chúng ta.

- À.

Dung Dung quay đầu lại, cùng với ánh mắt của Thứ Thứ đối chọi.

Thứ Thứ nhỏ giọng hỏi hắn:

- Mao Nhung Nhu, Quan Thiên chúng ta có thể cùng nhau không?

Thứ Thứ vẫn có chút sợ hãi.

Hắn không muốn một mình đi ra ngoài với cha mẹ, hắn muốn ở cùng Dung Dung.

-Ta phải hỏi gia gia một chút, ta còn không biết Đạo gia gia muốn dẫn ta đi đâu chơi đây.

Vậy ngươi nhanh đi hỏi bọn họ.

Dung Dung gật đầu.

Đúng lúc này, Thành Tri Cận từ trong ký túc xá viên công đi ra, chuẩn bị đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Thứ Thứ liếc mắt một cái nhìn thấy hắn, đẩy Dung Dung:

- Mau, Mao Nhung Nhung, gia gia của ngươi đi ra.

Dung Dung ngẩng đầu lên, vội vàng bò dậy, chạy lên trước:

- Gia gia!

Thành Tri Cận dừng bước lại:

- Tiểu bệ hạ làm sao vậy?

-Gia gia, ngày mai chúng ta đi đâu chơi đây?

-Ngày mốt, gia gia sẽ mang theo tiểu bệ hạ đi xem phim.

Dung Dung nghi hoặc:

- Chỗ quay phim?

-Đúng vậy, Vệ gia gia đang quay quảng cáo, hiện tại hắn đang ở trong khách sạn, khách sạn cũng có tiệc rượu, gia gia mang tiểu bệ hạ đi ăn tiệc.

-Được rồi!

Xế chiều hôm nay, Dung Dung vừa ăn điểm tâm xong thì cao hứng giơ tay lên:

- Đứng ăn tiệc!

Nhưng Thứ Thứ có chút không cao hứng.

Hắn lặng lẽ đâm chọc Dung Dung, nhỏ giọng ám chỉ hắn:

- Mao Nhung Nhung...

-À.

Dung Dung phản ứng lại, lại hỏi:

- Gia gia, vậy Thứ Thứ cũng không thể ở cùng với chúng ta được à?

-Vậy thì phải hỏi cha mẹ của Thứ Ba, gia gia có thể làm chủ được hay không, hơn nữa còn xa lắm.

Dung Dung cúi đầu:

- Được rồi.

-Không sao.

Thành Tri Cận an ủi bọn họ:

- Chỉ là cách xa Thứ Thứ một ngày mà thôi, chúng ta ban đêm là có thể trở về.

Dung Dung hít khẩu khí, không biết gia gia đang phiền não tiểu hài tử gì.

Hai tiểu hài từ biệt gia gia, sau đó quay đầu đi trở về.

-Làm sao đây? Thứ Thứ, hình như ngươi không thể đi cùng với ta.

Thứ Hai nâng lên dũng khí:

- Không sao, gia gia của ngươi nói đúng, ban đêm chính trở về, hẳn là sẽ không có nguy hiểm.

-Thật sao?

-Thật sự.

Thứ Thứ giữ chặt tay của hắn:

- Đi thôi, chúng ta trở về thôi.

Khi hai người bọn họ trở về thì gia tử bị lão sư quát đi cũng trở về.

Các bằng hữu nhìn hắn, chờ hắn khoe khoang lão sư tìm hắn làm gì.

Nhưng lúc này giống như có chút không giống, gia tử ngồi xuống trên đồng cỏ, không khoe khoang, cũng không nói chuyện.

Các bằng hữu cảm thấy kỳ quái:

- Gia Tử, lão sư tìm ngươi làm gì vậy?

Gia Tử lắc đầu:

- Không làm gì cả.

Hiếu kỳ trách, gia tử lại không khoe khoang.

Thứ hai, trời mưa, các bạn nhỏ không thể đi đến sân thể dục chơi được, chỉ có thể ở lại trong phòng học.

Giáo viên học bài cho bọn họ, học gãy cá vàng nhỏ.

Dung Dung và Thứ Thứ ngồi đối mặt nhau, trên bàn bày biện giấy màu và nước bút màu.

Dung Dung nói:

- Thứ Thứ, ngươi gãy cái đuôi, ta chiết khấu, sau đó chúng ta liều cái đuôi và đầu cùng nhau, là được rồi.

Thứ Thứ gật đầu:

- Được rồi.

Dung Dung chăm chú nhìn biểu hiện của lão sư, Thứ Thứ miệng méo xẹp, có chút tâm không ở đó.

Sau mười phút, sư phụ của Ôn gia cầm một con cá vàng nhỏ xếp thành một hàng, biểu hiện ra cho bọn họ xem:

- Đây chính là pháp thuật cá vàng nhỏ chồng, các bằng hữu nhỏ tự mình chạm vào thử một chút đi.

-Được rồi!

Dung Dung quay đầu lại, nghiêm túc chất đống cá vàng nhỏ.

Thứ Thứ cầm một tờ giấy màu, đi theo hắn cùng nhau chồng lên.

Hai lão sư tuần tra khắp nơi, kịp thời cung cấp trợ giúp cho các bằng hữu nhỏ.

-Dung Dung còn nhớ tiếp theo sẽ gãy như thế nào không? Như vậy, một con cá vàng nhỏ đang xếp lại, vẽ mắt và vảy cá cho nó.

-Vâng, cảm ơn lão sư.

Dung Dung chọn lấy một cây bút nước màu đỏ, mở nắp ra, nghiêm túc đốt mắt.

Thứ Sáu nhìn hắn vẽ, nhắc nhở hắn:

- Con mắt của con cá vàng nhỏ màu đen.

Dung Dung nắm bút:

- Con cá vàng nhỏ này có màu đỏ, giống như thỏ con của chúng ta.

-Được rồi.

Thứ Sáu, ngồi xuống đi, tự chặt mình.

Qua một hồi, Thứ Thứ nghe thấy Dung Dung đắp lên mực nước màu vàng, sau đó, một con mắt màu đỏ như cá vàng xuất hiện trước mặt hắn.

Dung Dung nắm cái đuôi cá vàng nhỏ, lắc lư bơi qua trước mặt Thứ Thứ:

- Wu... Thứ Thứ, cá vàng nhỏ tới rồi!

Hôm nay là lần đầu tiên Thứ lộ ra nụ cười.

Dung Dung đặt con cá vàng nhỏ tới trước mặt Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, tặng cho ngươi.

- Hả?

- Ngày mai ngươi đi ra ngoài với cha mẹ của ngươi, nếu như cảm thấy sợ hãi thì phải dẫn dắt con cá vàng nhỏ này, như vậy ngươi sẽ không sợ hãi nữa.

Thứ Sáu bỏ con cá vàng vào trong túi, sau đó xoay eo nói:

- Ta mới không sợ hãi.

-Thật sao? Vậy hôm qua ngươi còn vụиɠ ŧяộʍ bắt tay với ta.

-Ta không!

Thứ Thứ đỏ mặt, che miệng hắn lại, không cho những bằng hữu khác nghe thấy.

Dung Dung an ủi hắn:

- Thứ Thứ, không sao, ta sẽ làm bộ quên mất.

Thứ Thứ lớn tiếng phản bác:

- Đều nói ta không à!

Dung Dung gật đầu:

- Đúng vậy, Thứ Không. Ta đã làm bộ ta quên rồi.

-Không phải làm bộ, là ngươi muốn, thật sự quên rồi!

Thứ Thứ, cường điệu!

Dung Dung liên tục gật đầu:

- Ừm, ừm, ta thật sự quên rồi.

-A...

Thứ Hôm nay bị Mao Nhung tức giận sao?

Bị tức giận rồi!

Bi thương và khổ sở quét qua mà không còn.

Trời mưa một ngày, đến tối còn không có ngừng, các bạn nhỏ chỉ có thể ở trong phòng làm một chút trò chơi đơn giản.

Tẩy rửa xong, các bạn nhỏ liền ghé vào cửa sổ phía trước ký túc xá.

-Hy vọng ngày mai mưa có thể ngừng, chúng ta có thể ra ngoài chơi.

Gia Tử nói:

- Ta biết, chúng ta có thể cầu nguyện, cầu nguyện ngày mai không mưa.

Các bằng hữu nghi hoặc:

- Cầu nguyện?

-Đúng vậy, giống như là cầu nguyện cho sinh nhật.

Lúc này, lão sư nhắc nhở bọn họ:

- Các bạn nhỏ lên giường đi ngủ đi.

-Được rồi.

Các bằng hữu nhỏ đáp một tiếng, sau đó đều tự chạy về giường của mình, nắm hai tay lại, nhắm hai mắt lại, bắt đầu cầu nguyện.

Giáo sư Ôn?

Bọn họ đang làm gì vậy?

Dung Dung còn chưa trải qua sinh nhật, cũng không biết nói sinh nhật cầu nguyện là như thế nào, hắn nhìn những bằng hữu khác, học tư thế của bọn họ.

Hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện!

Thứ Thứ đâm vào mặt nhỏ của hắn:

- Mao Nhung Nhung, ngươi đang làm gì vậy?

-Ta đang cầu nguyện mà.

-Cầu nguyện ngày mai không mưa?

Đôi mắt Dung Dung cong cong:

- Cầu nguyện ngày mai mọi người đều sẽ vui vẻ.

Thứ Hai cũng bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện ngày mai buổi tối sẽ trở về sớm một chút.

Trước ngày thứ hai, các đại diện phụ huynh đang tới đón tiểu hài.

Gia Tử một tay dắt cha, một tay dắt mẹ, đi hẹn nhạc viên cho con cháu.

Thứ Thứ còn có chút khẩn trương, đi đến trước mặt Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân, hô một tiếng:

- Thúc thúc ơi.

Dung Dung nắm lấy tay của hắn, đưa con cá vàng nhỏ cho hắn:

- Thứ Thứ, cho ngươi, ủng hộ.

-Ừm.

Thứ Sáu nắm lấy con cá vàng nhỏ, nâng lên dũng khí, ngẩng đầu lên, nói với thúc thúc a di:

- Đi thôi, xuất phát! Đừng kéo ta, ta sẽ tự đi!

Lúc Thứ Thứ xem kịch học trên TV thì nam chính lạnh lùng bị bắt đi cũng sẽ nói câu này.

-Sau ba năm, ta vẫn là một cây đâm tốt!

Cha mẹ Thứ Nhất lúc đầu cũng không để ý đến việc bọn hắn xuất hành cùng Dung Dung, nhưng ngẫm lại, bọn hắn có thể thử một chút, ở chung một mình với Thứ Nhất.

Cho nên bọn họ và gia gia trao đổi phương thức liên lạc. Nếu như Thứ Thứ thật sự muốn ở cùng Dung Dung, đến lúc đó đợi lát nữa đi tìm bọn họ cũng tới.

Dung Dung nhìn Thứ Thứ lên xe, phất phất tay với hắn, sau đó quay đầu nhìn hai gia gia.

-Gia gia, chúng ta xuất phát đi! Đi tìm Vệ gia gia!

Vệ Bình Dã ở phía đông đập tuyên truyền, ngày thường ra khỏi thành cảnh, bình thường ở trong tửu điếm, bao ăn bao trùm.

Hôm nay, Vệ Bình Dã đã đi lên từ sớm.

Đánh răng rửa mặt, thay quần áo chải đầu, sắp xếp gian phòng.

Sau đó ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại đếm thời gian, chờ tiểu bệ hạ đến, chuẩn bị tiếp giá.

-Này, lão thành, các ngươi đến rồi à?

Thành Tri Cận lễ phép trả lời:

- Vừa mới lên xe.

-Lão thành, đến rồi à?

-Xe vừa mới mở.

-Lão thành?

Bên kia truyền đến giọng nói của Dương Biện Chương:

- Ngươi gọi điện thoại nữa, ta sẽ gọi cho ngươi một lần!

-Ta biết, nhưng ta rất nhớ tiểu bệ hạ.

-Muốn cũng lấy cho chúng ta.

-À.

Vệ Bình Dã yếu ớt cúp điện thoại.

Mười giờ sáng, Vệ Bình Dã chờ đến lúc sắp ngủ, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Vệ Bình Dã tay chân vội vàng loạn xạ nhận điện thoại:

- Này?

Dương Biện Chương bất đắc dĩ nói:

- Ta ở dưới lầu đại sảnh, ngươi lại đi ra ngoài rồi.

-Đến rồi!

Vệ Bình Dã từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.

Hắn thuần thục ngồi xuống thang máy, trong thang máy gặp phải mấy người đồng sự:

- Lão Vệ, chuyện gì mà cao hứng như vậy? cười đến xán lạn như thế.

Vệ Bình Dã khoe khoang:

- Tiểu Tôn Tôn đến thăm ta.

-Chúc mừng, chúc mừng.

Thang máy đến, Vệ Bình Dã là người đầu tiên xông ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đang đứng trong đại sảnh.

Vệ Bình Dã dừng bước chân lại, nhíu mày, không thể xác định đây không phải là vị kia...

Bởi vì người này không có tóc dài, cũng không có râu dê. Hắn mặc một bộ áo sơmi toàn thân màu trắng được tắm rửa rất khô, mang theo kính mắt viền bạc, một người sống thoát khỏi hiện đại.

-Không phải... Vậy...

Dương Biện Chương ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ngươi lại làm sao vậy?

Vệ Bình Dã hít một hơi khí lạnh:

- Đây là Dương Thái Phó bảo thủ cứng nhắc, khô khan đáng thương của ta sao?

Dương Biện Chương vô số lần nhẫn nại tức giận:

- Đi thôi.

Vệ Bình Dã nhanh chân tiến lên:

- Tiểu bệ hạ đâu rồi?

Trong cửa hàng tiện lợi phía trước, tiểu bệ hạ ngồi xe đói bụng, tri kỷ dẫn hắn mua đồ ăn vặt.

-À.

Vệ Bình Dã gật đầu, không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.

Đúng là lạ, lại nhìn một chút.

Cam, vẫn là thật là lạ, lại nhìn một chút.

Dương Biện Chương biết hắn đang nhìn mình, hít sâu một hơi:

- Sao vậy?

Vệ Bình Dã hỏi:

- Vì sao ngươi lại cạo râu?

- Làm việc thuận tiện, lộ ra tuổi trẻ, không phải ngươi cũng sửa tóc và râu à?

- Ta không giống, ta là do công việc yêu cầu.

Vệ Bình Dã dừng cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới:

- Thật là lạ, ta vẫn khá là thích bộ dáng cứng nhắc của ngươi, làm phiền ngươi khôi phục một chút.

Dương Biện Chương nhàn nhạt lườm hắn một cái, Vệ Bình Dã hắng giọng nói:

- Cái kia... Chuyện ta gϊếŧ hoàng đế, ngươi không để ý à?

Dương Biện Chương thấp giọng nói:

- Nói theo một ý nghĩa nào đó, xã hội phong kiến...

Vệ Bình Dã không nghe rõ:

- Cái gì?

Dương Biện Chương đề cao âm lượng:

- Ta nói, từ một loại ý nghĩa nào đó...

Vệ Bình Dã không hiểu:

- Nói tiếng người.

- ...

Dương Biện Chương gật đầu, rất không tình nguyện thừa nhận:

- Ngươi đúng rồi.

Dương Biện Chương xem sách mấy ngày, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng mới đưa ra kết luận này.

xế chiều hôm qua hắn mới nghĩ thông suốt, sau đó đi cắt tóc, cạo râu, coi như là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.

Thành Tri Cận cần phải có một sự khởi đầu hoàn toàn mới, hắn càng cần phải làm như vậy.

Dương Biện Chương nói: Đây là một vấn đề phức tạp, nói theo một ý nghĩa nào đó, xã hội phong kiến...

Vệ Bình Dã nghe thấy: Ngươi đúng!

Hoắc, Dương Thái Phó chủ động nhận sai, cũng rất khó có được.

Vệ Bình Dã đắc ý, quả thực muốn bay lên trời.

Dương Biện Chương nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, người này đến cùng là hiểu trước hắn như thế nào?

Trước khi đến cửa hàng tiện lợi, Dung Dung và Thành Công Công đang chọn lựa đồ ăn vặt.

- Gia gia, ta muốn ăn cái bánh mì này, ta còn chưa ăn qua cái này...

Nghe thấy giọng nói của Vệ gia gia, Dung Dung lập tức quay đầu lại:

- Gia gia!

- Ôi chao!

Vệ Bình Dã mở hai tay ra, đỡ lấy hắn:

- Tiểu bệ hạ.

Lúc này, Dung Dung nhìn thấy Dương Biện Chương bên cạnh, đang quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Vệ Bình Dã:

- Gia gia, thúc thúc này là ai vậy? Là bằng hữu của ngươi sao?

Chuyện gì vậy? Vệ Bình Dã cứng rắn quay đầu nhìn Dương Biện Chương.

Thành Tri Cận giải thích:

- Thái phó ban đêm hôm qua mới cạo râu, tiểu bệ hạ còn không nhận ra. Mới vừa rồi còn nhận biết, tách ra một đoạn thời gian lại không quen biết.

Vệ Bình Dã cười vang:

- Ha ha ha...

Hắn thϊếp thϊếp Dung Dung:

- Ai nha, thì ra là tiểu bệ hạ xem râu mà nhận thức.

Dung Dung đầu óc mơ hồ, cho nên cái tên chú này đến cùng là ai vậy?