Trong gian phòng của khách sạn Cổ Trấn, Đào Nguyên.
Phiên Gia trơn bóng phủ kín chăn mền, ôm tiểu áo khoác của mình, tủi thân ngồi ở trên giường.
Các bằng hữu vây quanh bên cạnh hắn, bảy miệng tám lưỡi an ủi hắn:
- Không sao, Phiên Gia, ngươi đừng khóc.
- Phiên Gia, ngươi đừng khóc, chờ về ta sẽ cho ngươi cơm.
Dòng nước ào ào, sư phụ đứng ở trước sân rửa tay, giúp hắn lau chùi quần áo, lau dấu chân nhạt một chút.
Nhân viên công tác ở Cổ Trấn cũng đang gọi điện thoại cho Đỗ Sách Hoa:
- Chính là muốn hỏi xem còn trang phục nào khác hay không?
Tất cả quần áo đều là trang phục lại như cũ, chuyên môn đặt làm, đang chuẩn bị một bộ dự bị.
Vậy thì thật là tốt...
Đỗ Sách Hoa hạ thấp âm thanh:
- Nhưng mấy ngày trước, không phải phúc lợi viện lại có thêm một tiểu bằng hữu mới tới sao?
- Như vậy à...
Nhân viên công tác nhìn Phiên Gia một chút, suy nghĩ một chút:
- Vậy chúng ta tắm rửa ở đây một chút trước đã.
Còn có một thời gian nhỏ mới bắt đầu, không cần cho phép. Nửa giờ sau ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, xem thử có cần tạm thời điều chỉnh trình tự tiết mục hay không.
- Được.
Nhân viên công tác cúp điện thoại, bỗng nhiên cảm giác quần áo của mình bị giật hai lần.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy một tiểu bằng hữu đang điểm chân, níu lấy vạt áo của hắn:
- Thúc thúc.
- Tiểu bằng hữu, ngươi có chuyện gì không?
- Ta...
Dung Dung quay đầu nhìn Phiên Gia một chút:
- Ta muốn gọi điện thoại cho gia gia ta, thúc thúc cũng không thể cho ta mượn một cuộc điện thoại sao?
- Gia gia của ngươi?
-Gia gia ta chính là thùng chứa binh khí ở đây, gia tộc của gia tộc ta khẳng định có biện pháp.
- Binh mã...
Nhân viên phản ứng lại:
- Là "Binh Mã Tượng", gia gia của ngươi là Vệ Bình Dã?
Dung Dung gật đầu:
- Ừm.
Hắn có cách gì không? Được rồi, ngươi trở về an ủi bằng hữu của ngươi một chút đi.
- Gia gia chắc chắn có cách, ta muốn gọi điện thoại cho hắn.
Dung Dung còn không cao bằng vạt áo của hắn, điểm chân, níu lấy vạt áo của hắn, đứng không nổi, đang lắc lư treo ở trên quần áo của hắn:
- Thúc thúc, cầu xin ngươi.
Nhân viên công tác bất đắc dĩ cười một tiếng, giải thích:
- Hiện tại có lẽ gia gia của ngươi đang làm việc, không mang theo điện thoại.
Ta có thể gọi điện thoại cho Dương gia gia, Dương gia gia có điện thoại.
Hắn còn nhớ rõ dãy số điện thoại của Dương gia gia, Dương gia gia đã cố ý để hắn qua đó.
Dung Dung ngẩng đầu lên, mắt ba ba nhìn hắn:
- Thúc thúc, ta có thể dùng một hộp sữa bò meo để đổi lấy một lần cơ hội gọi điện thoại được không?
Lúc này, Thứ Thứ cũng đi đến bên cạnh hắn, lớn tiếng nói:
- Ta cũng lấy một hộp!
Các bằng hữu đều bị hắn hấp dẫn tới, nhao nhao giơ tay lên:
- Ta cũng lấy một hộp, ta cũng lấy!
Mặc dù không biết nói ra cái gì, nhưng bọn hắn vẫn giơ tay trước.
Nhân viên công tác???
Chờ một chút, hắn không phải vì sữa mẹ meo tử mới...
Được rồi.
Nhân viên công tác vừa cười vừa thở dài một hơi:
- Vừa vặn ta có điện thoại của Lưu Dương tiên sinh, ta sẽ gọi giúp ngươi cho hắn.
Hắn thông qua dãy số, chờ kết nối:
- Dương tiên sinh, ta là Tiểu Lưu, đúng rồi, một tiểu bằng hữu của Phúc Lợi viện, nói muốn đánh ngươi, là cháu trai của ngài sao? Được, vậy ta sẽ nắm tay hắn.
Hắn nắm tay đưa cho Dung Dung, Dung Dung nói một tiếng Cảm ơn, sau đó hai tay nhận lấy, đặt ở bên tai, thò đầu ra gọi một tiếng:
- Gia gia?
Lúc này, Dương Biện Chương đang và giáo sư, đang cùng một đám học trò đi đến tham quan trấn Cổ, trao đổi văn hóa học thuật của Cổ gia đang rất nồng đậm.
Nhận điện thoại, sau khi Dương Biện Chương cảm ơn bọn họ xong thì hắn đang thối lui đến bên cạnh nhận điện thoại.
Là tiểu bệ hạ sao? Tìm gia gia có chuyện gì sao?
Giáo sư và học trò của Trương Húc: Oa, hắn trở nên thật ngoan ngoãn.
Gia gia...
Đây là lần đầu tiên Dung Dung nghe được giọng nói của gia gia từ trong điện thoại, không biết nói vì sao, hắn vẫn cảm giác gia gia cách hắn rất xa, có chút khổ sở.
Dung Dung xoa xoa con mắt, tiếp tục nói:
- Gia gia, quần áo làm bẩn.
Quần áo bẩn rồi à?
Dương Biện Chương thoáng suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu ra:
- Có phải biểu diễn trang phục làm bẩn hay không? Tiểu bệ hạ chậm rãi nói.
Ừm...
Dung Dung hít hít cái mũi, hơi bình tĩnh lại:
- Ta mặc quần áo xoay tròn, sau đó Phiên Gia và cọng khoai tây cũng xoay tròn, bọn họ ngã sấp xuống, quần áo làm bẩn, không quần áo. Gia gia ngươi có biện pháp hay không...
Dung Dung bình tĩnh một giây đồng hồ, vừa nói vừa xấu hổ, ngày càng muốn khóc.
Kết quả hắn méo miệng, còn chưa khóc được, gương mặt đã bị màn hình máy tính nhìn thấy.
Trù ọc bĩu
Điện thoại bị hắn cúp máy.
Hả...?
Sao lại đột nhiên không có tiếng động?
Dung Dung quay đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhân viên công tác cầm điện thoại di động nhìn một chút:
- Ừm...
Có nên nói cho hắn biết nguyên nhân cúp máy hay không?
Nhân viên công tác còn chưa nghĩ kỹ, cúi đầu, lại nhìn lên ánh mắt đáng thương của ba ba Dung Dung.
Thúc thúc, không biết tại sao lại không có tiếng gọi, ta cũng không thể gọi thêm một cuộc điện thoại nữa đâu?
Thứ Thứ nói:
- Vừa rồi không gọi điện thoại xong, cho nên người muốn gọi là vừa rồi.
Nhân viên công tác cười một tiếng:
- Biết, biết, ta giúp các ngươi đánh trở về.
Hắn lại một lần nữa gọi điện thoại thông báo:
- Dương tiên sinh? Vừa rồi là...
Hắn hạ thấp âm thanh, không cho Dung Dung nghe thấy:
- Vị tiểu bằng hữu này trên mặt thịt không nhỏ, ép đến mức tay máy màn hình, đã quải mất điện thoại.
Dung Dung sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Ta nghe được rồi!
Ừm, được rồi.
Nhân viên công tác buông điện thoại xuống, nói với Dung Dung:
- Ngươi yên tâm, gia gia của ngươi sẽ lập tức đến ngay.
Cảm ơn thúc thúc.
Dung Dung quay đầu lại, nói với các bằng hữu:
- Các ngươi yên tâm, gia tộc của gia gia ta sẽ lập tức đến ngay, gia tộc của gia tộc của gia tộc của gia tộc ta rất lợi hại!
Các bằng hữu đều nói với Phiên Gia:
- Đừng khóc, Dung Dung gia gia sẽ lập tức tới ngay.
... Ừm.
Trong mắt Phiên Gia chứa nước mắt, gật đầu:
- Ta biết, nhưng các ngươi không cần luôn miệng nói ra lời nói, ta nghe thấy.
Các bạn nhỏ chen chúc trên chiếc giường thật to, ra sức an ủi Phiên Gia, đùa hắn vui vẻ.
Phiên Gia còn có chút thấp thỏm lo lắng.
- Dung Dung, gia gia của ngươi thật sự có biện pháp sao?
Có, ừm...
Dung Dung suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm nói:
- Nếu như gia gia của ta cũng không có biện pháp, vậy ta chính......... Cho ngươi mặc quần áo của ta.
Khuôn mặt của Phiên Gia đỏ lên:
- Thật sao?
Thật.
Dung Dung dùng sức gật đầu:
- Ta...
Thứ Thứ cắt đứt lời của hắn:
- Không cần ngươi cho hắn, ta có một cách dễ làm!
Ánh mắt các bằng hữu đều tập trung trên người hắn:
- Thứ ca, ngươi có cách gì không?
Thứ Lý Lý thẳng thắn nói:
- Mỗi người chúng ta đều mặc một chút quần áo.
Cái gì gọi là "Một chút quần áo"?
Đúng vậy, ví dụ như nói, ta lấy ra một cái tay áo Thứ Thứ rút ống tay áo của mình ra
- Dung Dung cũng lấy một cái tay áo, Gia Tử lấy một cái cổ áo, một cái quần có một cái đùi.
Hạng 3 tràn đầy tự tin:
- Toàn bộ khe hở, như vậy có thể gom góp thành một bộ quần áo cho Phiên Gia mặc.
Các bạn bè đều tin phục ca thông minh tài trí của hắn.
Thứ ca, ngươi thật thông minh!
Thứ Thứ kiêu ngạo chống nạnh, Dung Dung lệch đầu, dù sao vẫn cảm giác có gì đó không đúng.
Sau khi tắm xong, lão sư cầm quần áo còn mang theo dấu chân nhàn nhạt đi ra khỏi phòng tắm.
Phiên gia, ngươi xem như vậy cũng không được? Lão sư sẽ giúp ngươi thổi khô quần áo, ngươi đứng ở trên đài, có lẽ không xem ra được, được không?
Phiên Gia thấp đầu, không biết nên nói Tốt, hay là Không tốt.
Hắn đã rất phiền phức lão sư, hắn không muốn phiền phức lão sư nữa, nhưng hắn cũng không muốn mặc trang phục biểu diễn bẩn bẩn để biểu diễn.
Cho nên hắn đang phân vân.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Dung Dung?
Gia gia của gia gia ta đến rồi!
Hai mắt Dung Dung sáng lên, trượt xuống giường chiếu, xông qua mở cửa.
Lão sư còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhón chân lên, treo ở trên chốt cửa, mở cửa ra.
Dương Biện Chương và Thành Công Công ở cửa, hai người nâng một cái rương lên.
Các bạn nhỏ cũng vươn cổ dài nói:
- Là bộ trang phục mới sao?
Dung Dung hỏi:
- Gia gia, các ngươi có biện pháp gì không?
Hai gia gia mang cái rương đến, đặt ở trên mặt đất, mở rương ra.
Nhưng bên trong không phải là quần áo màu lam nhạt của những người khác, mà là một bộ khôi giáp nhỏ.
Vệ Bình Dã mang tới, sợ tiểu bệ hạ nháo muốn mặc.
Các bằng hữu nhìn một chút:
- Giống như vảy cá.
Dương Biện Chương nói:
- Không có quần áo dự bị, chỉ có cái này.
Dung Dung nói với Phiên Gia:
- Phiên Gia, gia gia làm khôi giáp cho ta, ngươi có muốn mặc khôi giáp không? Rất khốc.
Phiên Gia suy nghĩ một chút, vẫn có chút phân vân.
Càng phiền phức người khác, còn phiền phức gia gia Dung Dung.
Nhưng mà...
Hắn nhẹ gật đầu:
- Được rồi.
Ta cảm thấy khôi giáp của ta rất khốc...
Dung Dung suy nghĩ một chút:
- Không bằng chúng ta trao đổi quần áo và trang sức đi, hôm nay gia tộc của gia gia ta cũng mặc khôi giáp, ta muốn mặc quần áo cùng hắn.
Hai mắt Phiên Gia đỏ lên, ngẩng đầu lên:
- Thật sao?
Thật nha, ta muốn mặc khôi giáp cùng gia gia. Đợi đến buổi trưa, chúng ta có thể trở về, một người mặc nửa ngày.
Phiên Gia dùng sức gật đầu:
- Được, cám ơn ngươi, Dung Dung.
Dung Dung cười với hắn một tiếng, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn:
- Không cần khách sáo, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.
Thứ Thứ bỗng nhiên nói:
- Mao Nhung Nhung, ta muốn giúp đỡ lẫn nhau!
Tiểu khôi giáp này rất đắt, hắn cũng muốn thử một chút.
Dung Dung vạch lên ngón tay, quên mất một cái:
- Vậy ngươi phải xếp hàng, ngày mai lại mặc cho ngươi.
...
Cửa phòng tắm đóng lại, Dung Dung đang ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra trước mặt hắn.
Dương Biện Chương đứng ở bên cạnh, phụ trách nắm tay.
Hắn nhận lấy quần áo nhỏ mà Dung Dung đã thay đổi, hỏi:
- Tiểu bệ hạ thật sự không muốn mặc quần áo kia sao?
Dung Dung gật đầu:
- Đúng vậy, trước kia ta thường xuyên mặc, cũng không thích mặc nha.
Trước kia khi hắn còn ở trong đạo quan đều mặc quần áo màu tím, đương nhiên đều là bị hư, không phải mới như cái này sao.
Dung Dung ngẩng đầu lên:
- Hơn nữa ta cũng không đặc biệt muốn mặc, ta vẫn thích làm quần áo cho ta hơn!
Dương Biện Chương sờ sờ tiểu đầu của Dung Dung, thành công giúp hắn mặc quần áo mềm mại vào.
Vệ Bình Dã nhìn qua lỗ mãng, không ngờ vẫn rất cẩn thận đối với tiểu bệ hạ, ngay cả quần áo mặc ở trong khôi giáp cũng chuẩn bị được rồi.
Dung Dung ngoan ngoãn giơ tay lên, tiếp tục nói:
- Hơn nữa hắn là người của Phiên gia mà!
Hai gia gia nghi hoặc hỏi:
- Phiên Gia làm sao vậy?
Dung Dung rất nghiêm túc đưa ra nghi vấn:
- Nếu như Phiên Gia rất khó qua được, chúng ta không có Phiên Gia để ăn thì phải xử lý như thế nào đây?
...
Các gia gia giật giật khóe miệng, thì ra là bởi vì chuyện này sao?
Trong mắt tiểu bệ hạ, Phiên Gia, tương đương, là thần của Phiên Gia.
Nếu Phiên Gia không cao hứng thì toàn bộ thế giới Phiên Gia sẽ bị diệt sạch.
Vậy thì hỏng rồi!
Dương Biện Chương cố gắng đuổi theo tiểu hài của Thiên Mã Hành Không:
- Tiểu bệ hạ, nếu như là vì ăn Phiên Gia thì cũng không cần phải làm như vậy, Phiên Gia và Phiên Gia không giống nhau.
Không giống à?
Dung Dung ngẩng đầu lên, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Ừm.
Dung Dung nghiêng đầu lệch sang một bên:
- A, khi Phiên Gia khóc, khuôn mặt hắn đã đỏ ửng, giống như đúc với Phiên Gia.
...
Dương Thái Phó không nói nên lời, một lúc lâu sau, nói một câu:
- Thôi.
Sau khi lớn lên đương nhiên đã hiểu.
Không cần cưỡng cầu.
Thành công công cười một tiếng, giúp tiểu bệ hạ đeo bao cổ tay lên.
Suy nghĩ đến việc tiểu bệ hạ còn nhỏ, Vệ Bình Dã tự tay làm cho hắn khôi giáp vô cùng nhẹ, mặc ở trên người cũng không có trọng lượng gì.
Mặc khôi giáp, Dung Dung giẫm lên đôi giày:
- Loảng xoảng đi ra ngoài, nói với các bằng hữu:
- Ta đến rồi!
Phiên Gia cũng mặc quần áo vào, điều chỉnh tốt khuôn mặt khóc đến đỏ lên, phất phất tay với hắn.
Dung Dung đi đến giữa các bằng hữu:
- Chúng ta xuất phát thôi.
Cổ Trấn Đào Nguyên, một con đường trải dài từ nam sang bắc, từ hướng đông sang hướng tây lại có một con sông dài chảy qua, chiếm diện tích rất rộng.
Dung Dung tiểu bệ hạ người khoác khôi giáp, đi ở trên bầu trời:
- Ngự giá thân chinh.
Đi theo có: Dương Biện Chương, Dương Thái Phó, hoạn quan thành công công, hai vị lão sư, hạt nhân Tạ Từ, còn có vô số bằng hữu.
Vô số, chỉ vượt qua mười người.
Bởi vì hiện tại tiểu bệ hạ chỉ có thể đếm được mười, cho nên ở Vương triều Đại Lương, vượt qua mười chính là vô số.
Dung Dung mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu xanh đậm, trường ngoa màu tím, bên ngoài là một cái áo giáp nhỏ màu nâu, bên hông được bọc da thuộc tính, trước ngực còn có một khối kính bảo vệ màu bạc.
Bọn họ đi ra khỏi khách sạn, đi qua cầu đá.
Lúc này, Cổ Trấn đã mở cửa, nhưng biểu diễn còn chưa bắt đầu, trên đường phố đã có một ít du khách.
Dung Dung và các bằng hữu đi về phía trước, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện mình có chút làm cho người ta chú ý.
Các du khách nhìn hắn cười:
- Tiểu tướng quân, rất đáng yêu và dễ thương.
Dung Dung thẹn thùng, xoay người, chạy về tìm gia gia:
- Gia gia...
Hắn trốn sau lưng các gia gia, ôm chân gia gia, đi cùng gia gia.
Dung Dung sờ sờ tiểu khôi giáp của mình:
- Gia gia, ta cũng không thể cởi khôi giáp ra trước được?
Thành công công biết hắn thẹn thùng, nhưng vẫn để cho hắn đủ mặt mũi.
- Tiểu bệ hạ nóng lên chưa?
Dung Dung gật đầu:
- Ừm.
Vậy trước tiên cởi khôi giáp xuống đi, quần áo màu lam bên trong cũng có thể mặc bên ngoài.
Địa điểm biểu diễn ở quảng trường phía đông, trên quảng trường đã sớm dựng một đài cao hình tròn lớn.
Biểu diễn là miễn phí, lúc này đã có một ít người xem ngồi ở dưới đài.
Khi bọn họ về phía sau đài, Gia Tử giống như nhìn thấy ai, quay đầu lại, nói với Thứ Thứ:
- Thứ Thứ, cha mẹ của ngươi ở đây à.
Thứ Thứ không để ý đến hắn, ôm tay nói:
- Hừm một tiếng.
Dung Dung có chút hiếu kỳ, thò đầu ra nói:
- Chỗ nào chỗ nào? Thứ Thứ "Chú ma" ở đâu?
Gia Tử chỉ cho hắn xem:
- Ngay bên kia.
Dưới đài hàng phía trước, ngồi một đôi vợ chồng.
Bởi vì Phúc Lợi viện quy định, người ngoài không thể thăm viếng trẻ nhỏ không phải vào ngày quan sát, Thứ Thứ lại kiên quyết phải ở lại trong Phúc Lợi viện, nếu không sẽ không chịu ăn cơm, không chịu đi ngủ.
Cho nên bọn họ chỉ mua một căn nhà ở bên cạnh Phúc Lợi viện, để đảm bảo lúc cần bọn họ có thể chạy tới bất cứ lúc nào.
Hôm nay Thứ Thứ phải tham gia biểu diễn, bọn họ cũng đã đến từ sớm rồi.
Thứ Cha mặc âu phục ngay ngắn, đang nhìn bọn họ bên này.
Mẹ của Thứ Thứ cũng mặc váy liền áo, đội mũ rơm, đang cầm điện thoại nhìn bọn họ, muốn cho bọn họ chụp ảnh, còn vẫy vẫy tay với bọn họ.
Bọn họ đều rất trẻ tuổi, cũng đang cố gắng lộ ra nụ cười thân mật với các bạn nhỏ, nhưng nếu như cẩn thận nhìn xem thì có thể nhìn thấy sự dẫn dắt nhàn nhạt của đáy mắt bọn họ.
Dung Dung cũng lộ ra nụ cười với bọn họ, phất phất tay nhỏ.
Thứ Cha ma ma nhìn rất đẹp, xinh đẹp uỵ...
Nhưng Dung Dung còn chưa vung tay xong, Thứ Thứ đã ôm lấy hắn:
- Đi rồi.
À.
Thứ Ma Ma, Tạ phu nhân vẫn duy trì mỉm cười, nhìn bọn họ đi vào hậu trường, nhân cơ hội giúp bọn họ chụp mấy tấm ảnh, sau đó mở ảnh chụp ra, phóng lớn một chút, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thứ Thứ trên màn hình.
Tạ tiên sinh quay đầu, nắm lấy bả vai của phu nhân, an ủi nàng:
- Thứ nhất là rời khỏi chúng ta quá lâu, mới ăn phải quá nhiều đau khổ nên mới như vậy.ác sĩ mới nói, hắn ở trong hoàn cảnh tương đối thả lỏng trong số những người cùng tuổi, thấy người trưởng thành sẽ ứng kích. Hắn có cảm xúc bài xích đối với tất cả người trưởng thành, không phải là như vậy đối với chúng ta.
Ngày mai chính là ngày quan sát, chúng ta dẫn hắn ra ngoài chơi, bồi dưỡng một chút tình cảm, hắn sẽ từ từ tiếp nhận chúng ta.
Ta biết, ta là đau lòng hắn, không phải tức giận với hắn.
Tạ phu nhân cười một tiếng, mở ra màn hình điện thoại:
- Ngươi xem, tiểu bằng hữu này cũng rất đáng yêu, Thứ Thứ giống như còn rất ưa thích hắn.
Trên màn hình, Thứ Thứ cắn răng, một tay ôm lấy Dung Dung, kéo hắn đi!
Ở phía sau.
Tiểu các bằng hữu là tiết mục đầu tiên của tiết mục mở màn, cho nên lão sư đã dẫn dắt bọn họ xếp hàng đứng vững.
Thứ Thứ ôm tay, nghiêm mặt, một lời không nói.
Dung Dung và hắn đứng song song, quay đầu, kéo kéo ống tay áo của hắn:
- Thứ Thứ, ngươi làm sao vậy?
Hừm.
Thứ Thứ không nói lời nào, Dung Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt của hắn:
- Thứ Thứ, ngươi tức giận rồi sao?
Thứ Thứ ngắn gọn phun ra hai chữ:
- Không, không.
Dung Dung nghi hoặc.
Nhưng Thứ Thứ không nói thêm gì nữa, luôn luôn đến lúc màn nhảy kết thúc, bọn họ muốn lên đài, Thứ Thứ mới nắm chặt lấy ống tay áo của Dung Dung.
Hoàng đế là người xấu nhất trên thế giới.
Thứ Thứ nghiêm túc nói.
Nhưng bọn họ không phải là hoàng đế.
Đúng vậy,
Phụ thân thân sinh chính là Hoàng Đế!
Nhưng Thứ Thứ còn chưa tới được để Dung Dung giải thích thì bọn họ đã muốn lên đài.
Dung Dung và Thứ Thứ quay đầu lại, theo đội ngũ phía trước, đi đến bậc thang.
Lão sư Ôn sợ bọn hắn trượt chân ở bên cạnh đài, một người nâng bọn hắn lên.
Sau đó
Lão sư Ôn nâng tất cả trẻ nhỏ lên, cuối cùng cũng nới lỏng khẩu khí, quay đầu lại nhìn.
?!!
Gia Tử dẫn đội bước chân, dẫn dắt toàn bộ đội ngũ, sững sờ, ngẩn người đi về phía đối diện đài cao.
Hắn đã sắp xuống đài rồi!
Lão sư Ôn lập tức xông lên đài, kéo hắn trở về, mang hắn trở về chính giữa sân.
Người xem phía dưới thiện ý cười lên tiếng, tay cầm máy ảnh của Tạ phu nhân cũng có chút run rẩy.
Dung Dung mặc quần áo màu xanh đậm, rất cân đối với màu xanh nhạt của mọi người, hắn đứng ở vị trí đầu tiên, ở giữa nhất, trước mặt chính là chiếc máy tính thích hợp với thân hình cao.
Thứ Thứ đứng ở phía sau hắn, lén lút tới gần một chút, thổi một hơi vào cái loa.
Microphone phát ra âm thanh kỳ quái, Dung Dung lập tức quay đầu, nhỏ giọng nói với hắn:
- Thứ Thứ, ngươi đừng quấy rối.
Thứ Thứ vừa chuẩn bị nói chuyện, các bằng hữu khác vừa chuẩn bị khuyên can, lúc này, phía sau phát ra nhạc đệm âm nhạc, bọn họ lập tức an tĩnh lại, tiến vào trạng thái ca hát.
Các bạn nhỏ nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng nhạc, nhếch miệng, nhỏ giọng theo nhạc đệm Hừ hừ.
nhạc đệm kết thúc, toàn bộ người chơi ca hát đều mở miệng ra, âm thanh như trẻ con đang bú bập bẹ được bật lên bằng máy tính.
Xuân ngủ không giác hiểu (ngao)
Tạ phu nhân cầm điện thoại, hướng màn ảnh về phía Thứ Thứ và Dung Dung, hạ xuống ba hình ảnh của hai tiểu hài tử này.
Cô có dự cảm, Thứ Thứ chắc chắn sẽ thích tấm ảnh này.
Khi bọn họ hát xong, người xem dưới đài nghiêm túc vỗ tay, lúc này, có một tiểu bằng hữu tuổi tác không kém bọn họ bao nhiêu hô một tiếng:
- Lại thêm một bài nữa!
Đang muốn dẫn bọn họ xuống đài, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Thứ Thứ quay đầu lại, nói với Microphone:
- Được rồi, vậy thì lại đến.
Trong nháy mắt tiếp theo, Dung Dung kịp thời che miệng của hắn lại.
Ôn lão sư nới lỏng khẩu khí, làm được được, Dung Dung!
Lại tiếp theo giây, Dung Dung nói:
- Thứ Thứ, còn không có...
Giọng nói của hắn giống như bị máy vi tính mở rộng, Dung Dung vội vàng che miệng, nho nhỏ nói:
- Còn không có nhạc đi, phải để nhạc đi mới có thể lấy lại một bài.
Sư phụ của Ôn gia...
Thứ Thứ cho rằng không sai, giơ tay lên:
- Quay người!
(Tiếng thứ nhất)
Sư phụ tâm trạng phức tạp, yên lặng tắt micro, để sư phụ dẫn những tiểu bằng hữu khác xuống, mình thì một tay ôm một, ôm Dung Dung và Thứ Thứ xuống đài.
Nàng tính sai, nàng quên dạy bọn hắn không thể lấy lại một bài trên đài.
Dung Dung và Thứ Thứ được lão sư ôm, ghé vào trên vai lão sư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng bị gạt ra.
Ô, Dung Dung Thứ Thứ đau mất Lại đến một cơ hội.
Khán giả phía dưới bị hai người bọn họ làm cho chết khϊếp rồi:
- Bảo hắn hát! Bảo hắn hát!
Mấy phút sau, các bạn nhỏ từ sau đài đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế nhỏ trước sân, quan sát biểu diễn.
Cổ Trấn Đào Nguyên này cung cấp phúc lợi cho bọn họ, có thể biểu diễn ở chuyên đài, còn có trái cây đặc sắc và sữa bò meo làm điểm tâm.
Phần thường biểu diễn này. Ca hát đối với tiểu hài tử mà nói là rất mệt mỏi, nhất định phải bổ sung thể lực.
Dung Dung và Thứ Thứ ăn mặt trái cây cổ đại, uống sữa bò hiện đại, cảm giác rất không tệ.
Thứ Thứ, ta phát hiện, trước cắn một ngụm trái cây, sau đó đừng nuốt, trước tiên cứ tồn tại ở đây đã. Dung Dung giống như con sóc nâng quai hàm lên:
- Lại hút một ngụm sữa bò.
Hắn lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, để cho mặt trái cây và sữa bò phối hợp đều đều.
Dung Dung cảm thán nói:
- Được rồi được rồi!
Tiểu bệ hạ tự sáng tạo ra phương pháp ăn.
Thứ Thứ có chút phân vân:
- Nhưng mà làm như vậy rất ngu ngốc.
Không biết, ngươi có thể thử một chút.
Dung Dung nghiêm túc nói:
- Nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.
Thật sao?
Thứ Thứ ăn thử một miếng trái cây, lại uống một ngụm sữa bò, lắc lắc, phối hợp đều đều.
Ánh mắt Thứ Thứ sáng lên:
- Thật sự!
Phương pháp này vừa truyền ra mười người, không lâu sau, Ôn lão sư lại khϊếp sợ một lần nữa.
Tất cả trẻ con cũng bắt đầu lắc đầu.
Đám trẻ con này mỗi ngày đều có thể tạo ra niềm vui mới cho lão sư đây.
Trên lôi đài, váy lượn màu sắc diễm lệ.
Các bạn nhỏ nghiêm túc quan sát biểu diễn, tỷ tỷ khiêu vũ còn tặng cho mỗi người bọn họ một bông hoa nhỏ.
Trong tiết mục, cha mẹ Thứ Thứ nhẹ nhàng đi lên trước, thử nói vài lời với Thứ Thứ.
Tạ phu nhân dịu dàng nói:
- Thứ Thứ, cha ma ma giúp ngươi chụp ảnh với những tiểu bằng hữu khác, đến lúc đó tắm rửa xong, làm thành album ảnh, tặng cho các ngươi, được không?
Thứ Thứ giấu ở trong tay áo, tay nắm chặt, gật đầu có chút khó chịu:
- Ừm.
Tạ phu nhân cười với hắn một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai hắn một cái, lại hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói, "Xoay chi" là có ý gì?
Thứ Thứ có chút cứng ngắc, ngồi xuống phía trước một chút, né tránh va vào.
Dung Dung nắm tay của hắn, tay của Thứ Thứ đổ mồ hôi, ướt đẫm.
Hắn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười thật to với Tạ phu nhân:
- Thứ Ma Ma, "Xoay Chi" chính là ý tứ của "m nhạc", là lời nói nước ngoài.
Hả?
Tạ phu nhân dừng một chút.
A, giống như là mu tửc.
Đến từ tiếng Anh của Dung Dung và Thứ Thứ.