Chương 22: Tường vây

Điện tông ông ông ông.

Thứ Hai hắn đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, cắt tóc sư đứng sau lưng hắn.

Mái tóc thật dài rơi trên mặt đất, tóc bị vỡ vụn rơi trên mặt đất.

Dung Dung ngồi xổm ở bên cạnh nhìn hắn.

Hắn không cần cắt tóc, hắn mới cắt mấy ngày trước, tóc còn không dài lắm.

Dung Dung duỗi tay nhỏ ra, nhặt lên một túm tóc dài của Thứ Thứ.

Sư thúc thúc cắt tóc nhắc nhở hắn:

- Tiểu bằng hữu, tóc rơi ở trên mặt đất bẩn, không thể nhặt được chơi.

Dung Dung ngẩng đầu lên:

- Nhưng lúc ta cắt tóc, gia gia đã thu thập tóc của ta.

Hả?

Trước kia ta cũng có tóc dài.

Dung Dung thật sự nói:

- Khi gia gia mang ta đi cắt tóc, sư thúc thúc nói, tóc của ta có thể bán lấy tiền, làm thành tóc giả, nhưng gia gia nói, tóc rất quan trọng, không thể bán đi, còn nhận đi lên. Ta muốn thu thập tóc của Thứ Thứ.

Như vậy à?

Thứ Thứ Hừ một tiếng, không có gì đáng nói:

- Tiểu đầu đất, tóc sẽ lại mọc ra, nếu ngươi muốn nhận tóc...

Dung Dung ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa ánh sáng:

- Từ Thứ Thứ nắm chặt tóc trên đầu là được!

...

Hôm nay Thứ Thứ bị tức đến đầu đầy dấu chấm hỏi sao?

Bị tức giận rồi.

Sư thúc thúc cắt tóc cười lên tiếng:

- Không thể tùy tiện nắm chặt tiểu bằng hữu tóc Úc.

Cuối cùng hắn cũng sửa được hình dáng của Thứ Đầu:

- Được rồi, vị tiểu bằng hữu này, ngươi yêu cầu kiểu tóc "Toàn Phúc Lợi Viện cực kỳ ngắn nhất, còn thiếu kiểu tóc của con nhím", ngươi hài lòng không?

Thứ Hai nhìn tấm gương, sờ sờ kiểu tóc mới của mình:

- Cảm ơn thúc thúc đã hài lòng.

Dung Dung nhón chân lên, dùng tay nhỏ sờ sờ đầu Thứ Thứ:

- Oa Thứ Nhất, Thứ Nhất ngươi tốt.

Cắt tóc siêu ngắn, hình dáng quả trứng mặn của Thứ Thứ cực kỳ rõ ràng, tóc ngắn, đâm, đâm, sờ vẫn rất đẹp.

Sư thúc thúc đi cắt tóc cho mấy tiểu bằng hữu khác, Thứ Thứ sờ sờ kiểu tóc mới của mình, phản quang phản mỹ với cửa sổ.

Lão sư nói với bọn họ, khi người khác có ý đồ, những người khác không thể chạy loạn, đυ.ng phải thợ cắt tóc sẽ bị thương.

Cho nên Dung Dung và Thứ Thứ đang ngoan ngoãn ngồi ở trên bậc thang thượng đẳng đợi.

Thứ Thứ ta dạy ngươi, thoải mái như vậy thật lạnh rồi Dung Dung lắc đầu nói:

-

Thứ Thứ dùng tần suất giống vậy lắc đầu:

- Mát mẻ!

Trong nháy mắt tiếp theo, hai người đã rơi vào cùng một chỗ.

Quá hấp dẫn...

Rất mát mẻ, mát đến mức làm cho người ta muốn ngất đi.

Các bằng hữu không cắt tóc còn đang xếp hàng, đã kéo nhau chơi đùa trên thao trường.

Dung Dung ngồi xổm ở trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Mặt trời sắp xuống núi rồi.

Hắn đứng lên, cố ý lớn tiếng nói với Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, Dung Dung muốn đi tản bộ!

Thứ...??

Hắn rất nhanh đã phản ứng lại.

Khi Mao Nhung Nhung và gia gia của hắn gặp mặt nhau, hiện tại Mao Nhung Nhung muốn đi qua, cho nên hắn cố ý nói như vậy, để cho lão sư và những bằng hữu khác đều nghe thấy.

Nhưng như vậy cũng quá rõ ràng, hắn quả nhiên là một tiểu đầu đất.

Thứ Thứ cũng đứng lên:

- Đi thôi, ta đi với ngươi.

Dung Dung nhỏ giọng nói với hắn:

- Ta không muốn đi cùng ngươi.

Thứ Thứ kéo tay của hắn:

- Ta biết ngươi muốn làm gì, ta đi với ngươi.

Được rồi.

Hai người nắm lấy tay nhau, đi ra ngoài tản bộ, sau đó lặng lẽ đi đến bên Tiểu Hoa Viên.

Thứ Thứ quay đầu nhìn xem, xác nhận không ai chú ý đến bọn họ

Lo lắng cho an toàn của bọn họ, âm thầm quan sát Ôn lão sư: Ta không phải người?

Dù sao thì Thứ Thứ cũng không phát hiện có người.

Hắn giữ chân Dung Dung:

- Đi thôi.

Hai tiểu Tế Ti tiến vào trong tiểu hoa viên.

Dung Dung bước chân vui sướиɠ, phải bay lên, vừa chạy, vừa quát:

- Gia gia! Dung Dung tới rồi...

Giọng nói của hắn tạm dừng lại.

Dung Dung đứng ở trước lan can sắt, nhìn tường còn chưa dựng xong, chỉ thấp hơn hắn một chút, toàn bộ người cũng không tốt.

Sao hắn lại biết chuyện này?

Căn cứ bí mật của hắn và gia gia bị phát hiện.

Lúc này, Dương Biện Chương và Thành Công Công đứng ở công viên sát vách cũng phát hiện ra hắn, thừa dịp không có ai đi qua, vội vàng đi lên trước.

Dung Dung nhón chân lên, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy gia gia:

- Gia gia...

Không sao, không sao.

Dương Biện Chương sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn:

- Có lẽ là hôm qua bị bảo vệ phát hiện, bọn họ mới xây tường.

Dung Dung tức giận đến dậm chân, nhỏ giọng nói người khác nói xấu:

- Đừng có mà, đừng có mà, ta muốn đi cùng với gia gia, bảo an thúc thúc là người xấu... Bảo an thúc thúc là người xấu...

Không thể nói như vậy.

Dương Biện Chương dùng ngón cái lau nước mắt của hắn:

- Tiểu bệ hạ nghĩ, nếu như có kẻ xấu từ nơi này bò vào thì phải xử lý như thế nào?

Dung Dung Lý Lý thẳng thắn nói:

- Gia gia làm hỏng người!

Ngộ lỡ gia gia không ở đây? Nếu như có tiểu bằng hữu khác phát hiện nơi này, có kẻ xấu ôm bọn họ đi thì xử lý như thế nào đây?

Dung Dung kéo vạt áo, thành khẩn nói:

- Được rồi, chú bảo an là người tốt, xin lỗi chú bảo an, thật sự xin lỗi.

Ngoan.

Dương Biện Chương vỗ vai hắn.

Dung Dung điểm chân, nhìn hai gia gia, nghi hoặc hỏi:

- Gia gia, Vệ gia gia đâu?

À, Vệ gia gia...

Dương Biện Chương còn chưa nói hết lời, Thứ Thứ đã kéo ống tay áo của Dung Dung một cái:

- Bên kia hình như có người tới.

Dung Dung quay đầu lại, Dương Biện Chương vỗ vỗ đầu hắn:

- Được rồi, tiểu bệ hạ mau trở về đi, chờ ngày mai tiểu bệ hạ đi ra biểu diễn là được nhìn thấy gia gia.

Ừm.

Dung Dung phất phất tay nhỏ với bọn họ:

- Gia gia bái bai.

Hắn vừa đi ra bên ngoài, vừa hay quay đầu lại nhìn.

Vệ gia gia ở đâu? Hắn còn chưa nhìn thấy Vệ gia gia.

Bên kia thao trường, Cổ Đậu ở Cổ Trấn Đào Nguyên đang dẫn dắt hai nhân viên công tác, đang làm liên tiếp với lão sư.

Các bạn nhỏ ngày mốt phải mặc trang phục, toàn bộ tẩy trừ độc qua.

Các bạn nhỏ đứng ở bên cạnh, tò mò ngẩng đầu lên, nhìn hai cái rương lớn mà Đỗ Hoành khiêng bên người, đặc biệt là gia gia cao lớn của chòm râu dài.

Oa, gia gia, ngươi thật cao nha.

Gia gia, khí lực của ngươi thật lớn, ngươi là đại lực sĩ sao?

Gia gia của Đại Hồ Tử cho bọn họ một ánh mắt kiên định:

- Đúng vậy, ta là Đại lưc sĩ.

Lúc này, Dung Dung và Thứ Thứ tay nắm tay, thở hổn hển thở phì phò chạy về.

Nghe được tiếng bước chân và âm thanh hô hấp quen thuộc, Vệ Bình Dã lập tức nhô đầu ra khỏi rương.

Ai da, tiểu bệ hạ! Gia gia ở đây!

( Gia gia tự tu dưỡng)

Đầu tiên Chương: Phân biệt tiếng bước chân của tiểu bệ hạ

xế chiều hôm nay, nghe nói Đỗ triển lãm sẽ tới Phúc Lợi Viện biểu diễn, Vệ Bình Dã lập tức tự cáo anh dũng, tới hỗ trợ khiêng rương, đừng tăng ca phí.

Dung Dung kinh hỉ bay lên:

- Gia...

Vệ Bình Dã nhìn hắn chớp chớp mắt, Dung Dung che miệng, cũng chớp chớp mắt với hắn.

Hiểu rõ! Không thể bại lộ thân phận!

Hai người trao đổi ánh mắt:

- Tiếng cười trộm rất rõ ràng.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, lão sư Ôn nói: Hả? Các ngươi cho rằng ta không xem ra được sao? Các ngươi cho rằng ta là đồ trang trí à?

Vệ Bình Dã đặt hai cái rương xuống đất, mở rương ra:

- Đến rồi, các bạn nhỏ, xem trang phục đi.

Các bạn nhỏ bỗng nhiên vây lại, nhìn trang phục của mình biểu diễn.

Là quần áo nhỏ màu lam, hình dạng và kết cấu rất cổ, còn có đai lưng và mũ.

Oa, quần áo người Cổ Đại!

Tiểu hài Dung Dung và Thứ Thứ thời cổ đại không hề có chút mơi lạ nào, bọn họ lại mặc quần áo như vậy.

Nhưng Dung Dung vẫn chen lấn đi vào.

Nhưng mà các bằng hữu là chen chúc trong quần áo, Dung Dung là thừa dịp loạn mà chen chúc về phía gia gia.

Dung Dung dùng sức chen về phía Vệ Bình Dã:

- Gia gia, gia gia...

Vệ Bình Dã sờ sờ đầu nhỏ của hắn, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Hôm nay tiểu bệ hạ có vui vẻ ở đây không?

Vui vẻ.

Dung Dung dùng sức gật đầu, lại xẹp xẹp miệng:

- Gia gia, hoa viên bị chặn lại rồi.

Không sao, ngày mốt là có thể gặp lại, tiểu bệ hạ đừng khóc, phải kiên cường.

Ừm.

Dung Dung khổ sở gật đầu.

Vệ Bình Dã ngồi xuống, ôm hắn một cái.

Lúc này, Thứ Thứ chen đến bên cạnh bọn họ, kéo chặt lấy Dung Dung:

- Mao Nhung Nhung, ngươi rất rõ ràng!

Vệ Bình Dã nhíu mày, sao mỗi lần hắn gặp mặt tiểu bệ hạ, đều có một tiểu tử thối quấy rối?

Ngươi là ai?

Thứ Thứ ngẩng đầu lên:

- Ta chính là hạt nhân của Tề quốc...

Vệ Bình Dã chớp chớp mắt nói:

- Hạt nhân? Không phải hôm trước ngươi còn không dài như vậy chứ?

Dung Dung giúp hắn giải thích:

- Gia gia, Thứ Thứ hớt tóc phát.

Vệ Bình Dã phản ứng lại, ừm, thì ra là cùng một tiểu tử thối.

Hắn đang đổi kiểu tóc không nhận ra, Vệ gia gia sờ sờ đầu.

Sau khi chia xong mười phút, Đỗ Đại và Vệ Bình Dã từ trong phúc lợi viện đi ra.

Dương Biện Chương và Thành Công Công chờ ở bên ngoài.

Vệ Bình Dã nhanh chân tiến lên, khoe khoang gấp mấy lần:

- Các ngươi đoán xem làm sao lấy? Ta thấy tiểu bệ hạ, ta còn ôm! Gọi là một cái mềm, gọi là một đáng yêu, gọi là một mùi thơm...

Mỗi ngày đều chọc giận đồng sự bên cạnh đại bàng giương cánh.

Hai gia gia còn chưa kịp bảo hắn im miệng, Vệ Bình Dã bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trầm xuống:

- Chính là tiểu tử thối kia, hừ!