Chương 10: Thứ Ca

Trong sân thể dục của tiểu viện, trên sân thể dục.

Dung Dung cầm điểm tâm còn chưa ăn xong, cùng với các bằng hữu ngồi xuống bậc thang.

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn tiểu nam hài ngồi ở chỗ không xa trong hố cát.

Hắn vừa nhìn kết quả hợp tác sinh hoạt, vừa giới thiệu giúp hắn:

- Dung Dung, đó là ca ca.

Dung Dung lặp lại một lần:

- Thứ ca?

Đúng vậy.

Quả cà nghiêm túc nói:

- Hắn chính là ở trên núi, mấy ngày trước bỗng nhiên xuống núi, chạy đến đường cái lớn, còn thiếu chút nữa bị xe đυ.ng, sau đó chính bị cảnh sát thúc thúc đưa đến chỗ chúng ta.

Dung Dung...?

Thứ ca học ta!

Chuyện này Hắn và gia gia đã trải qua!

Các bằng hữu nghi hoặc:

- Dung Dung, ngươi nói cái gì?

Dung Dung lắc đầu:

- Không có gì, các ngươi tiếp tục nói đi.

Sau đó, hắn được mang đến làm một cái đo lường. Dung Dung, ngươi đoán xem kết quả sẽ như thế nào?

Là cái gì?

Kết quả là, cha của hắn là ông chủ lớn, mẹ của hắn là ngôi sao lớn!

Các bằng hữu lúc nói chuyện thì mở hai tay ra, dùng để biểu thị

Đặc biệt Đùng lớn!

Dung Dung rất xứng đôi với Trương Đại Chủy ba:

- A!

Hắn bị người khác đánh cắp đi, đưa đến trên núi, mấy ngày trước mới bị tìm được, nhưng hắn không chịu về nhà với cha mẹ, nhất định phải ở lại đây.

Các bằng hữu bảy miệng tám lưỡi suy đoán.

Ta cảm thấy, Tẩu ca muốn chúng ta cùng nhau chơi, mới không chịu về nhà.

Tên Thứ ca rất kiên cường, hắn nói hắn không cần cha mẹ, cho nên mới không về nhà với bọn họ.

Cuối cùng, hắn làm phát ngôn tổng kết:

- Dù sao thì, Kiếm ca đang ở đây nha.

Quả cà nhỏ giọng nói cho hắn một bí mật:

- Chúng ta thì ra là lão sư không phải là Ôn lão sư và Vương lão sư, thì ra là lão sư rất không tốt với chúng ta, không để cho chúng ta có chút lòng tham.

Sau này, nếu như Thứ ca tới, hắn sẽ nói chuyện này cho cha mẹ hắn, chúng ta sẽ lập tức làm lại sư phụ cũ.

Hơn nữa, Kiệt Khắc hiểu biết rất nhiều trò chơi và vè thuận miệng, chúng ta còn chưa từng nghe qua, hắn còn mang chúng ta đi chơi. Chúng ta ngày đầu tiên chơi trò chơi kết bái, Kiệt Khắc ca an bài cho chúng ta.

Nói đơn giản chính là con vương.

Quả cà nhìn về phía hố cát bên kia một chút:

- Nhưng mà, có khi nào đó, Thứ ca cũng cần phải có không gian riêng, hắn thích chơi game, chúng ta không nên qua đó nhao nhao hắn, nếu không hắn sẽ tức giận.

Ca có vảy ngược, chạm vào tất khí.

Dung Dung giống như nghe hiểu, lại giống như không nghe hiểu.

Hắn bưng sữa con từ trên bậc thang đứng lên.

Các bằng hữu còn tưởng rằng hắn muốn đi chơi, vội vàng nhắc nhở hắn:

- Dung Dung, lão sư nói, ngươi phải nghỉ ngơi mười phút mới có thể lấy đi chơi.

Nhưng Dung Dung giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Các bằng hữu còn nói:

- Vậy được rồi... Ngươi có thể chơi nhảy dây hoặc là chơi cầu thang trơn bóng, không thể dùng để bắt người.

Dung Dung bước từng bước nhỏ về phía trước, đi về phía hố cát.

?!!

Các bằng hữu phản ứng lại, vội vàng thấp giọng hô:

- Dung Dung, không được đi qua! Trở về rồi!

Dung Dung ôm sữa bò, giẫm vào trong hố cát.

Ngồi ở trong hố cát, Tư Thế Tán, Châm Ca, Châm Đoạt, Tụ,,,,,,,,,,,,,,...

Bộ dáng rất phách lối.

Hắn nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, cố ý Hừ một tiếng, không nói chuyện.

Dung Dung đi lên trước, nghiêm túc nhìn hắn, kinh hỉ hô lên:

- Thứ Thứ! Thật sự chính là ngươi!

Đúng là Thứ Thứ!

Hắn ở cùng với hắn trong đạo quán gai đâm!

Phúc Lợi Viện ca, chính là gai đâm trong đạo quán!

Thứ Thứ ngẩng đầu lên, một mặt bất đắc dĩ nhìn hắn:

- Lông mềm nhung, ngươi là...

Hắn còn chưa nói hết lời, Dung Dung đã ngồi xuống trước mặt hắn, nói với hắn:

- Thứ Thứ, vậy chúng ta có nên tuyệt giao không?

Cái gì?!!

Thứ Thứ khϊếp sợ, ngay cả mắt cũng trừng lớn.

Dung Dung ngồi xổm ở trong hố cát, nghiêm túc nhìn hắn:

- Thứ Thứ, bên này có rất nhiều trẻ con, chúng ta có nên tuyệt giao không?

Bọn họ đã hẹn trước đó ở trong đạo quán

Lông mềm nhung, nếu nơi này không chỉ có một mình ngươi thì ta đã sớm tuyệt giao với ngươi rồi!

Cho nên Dung Dung hỏi hắn như vậy.

Lại Thứ Thứ không thể tiếp nhận!

Hắn chờ lông tơ mấy ngày trời.

Hắn cho rằng hai người gặp lại, lông xù chắc chắn sẽ ôm hắn khóc lớn.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý để an ủi Bạch Mao, kết quả Bạch Mao hỏi hắn Có muốn tuyệt giao hay không?

Không được! Thứ Thứ không làm!

Thứ Thứ Tiểu Bạch đang cắn chặt răng của mình, một lời không nói:

- Hung Tam Tam nhìn Dung Dung.

Hắn tức giận rồi!

Dung Dung cũng thấy rất kỳ quái.

Thứ Thứ sao không nói chuyện? Là hắn nhận lầm người sao?

Không, đây chính là Thứ Thứ, hắn và Thứ Thứ cùng nhau lớn lên, sẽ không nhận lầm.

Dung Dung duỗi tay ra, một cái gai đâm vào mặt nàng làm cho nó bị đâm đến đen kịt.

Thứ Thứ, ngươi không biết nói chuyện sao?

Thứ Thứ nghiến răng: A a a

Hắn thật sự tức giận!

Thứ Thứ vẫn không nói lời nào, Dung Dung suy nghĩ một chút, duỗi ra hai bàn tay nhỏ, khoa tay với hắn.

Chỉ đối phương: Đâm ngươi...

Lúc lắc tay: Không biết...

Chỉ chỉ miệng: Nói chuyện à?

Tiểu bệ hạ tự sáng tạo ngôn ngữ tay.

Thứ Thứ?

Lúc này, các bằng hữu nhỏ của Phúc Lợi viện chạy tới:

- Dung Dung, ngươi muốn chơi hạt cát không?

Dung Dung lắc đầu, bi thương nhìn tiểu điếc Thứ Thứ.

Thật đáng thương, Thứ Thứ không biết nói chuyện.

Thứ Thứ?

Rốt cuộc lông mềm đang suy nghĩ cái gì vậy?

Đâm một cái, Định Quyết Tâm hạ quyết tâm, nắm chặt nắm đấm, vung tay hô:

- Ai muốn chơi diều hâu bắt gà con không?

Hắn nói xong lời này, đang quay đầu nhìn về phía Dung Dung.

Lông mềm, nghe đi, ta sẽ nói chuyện, ta không biến thành tiểu điếc.

Trong nháy mắt tiếp theo, Dung Dung bỗng nhiên đứng lên khỏi hố cát, tay giơ lên cao:

- Ta muốn chơi!

Thứ Thứ???

Lông mềm giống như hoàn toàn không nghĩ đến điều đó, hắn phải làm sáng tỏ điều đó.

Thứ ca hiệu triệu là vô tận, rất nhanh đã có một đám bạn bè hưởng ứng hiệu triệu.

Thứ Thứ làm ưng, bởi vì Dung Dung là lần đầu tiên chơi, các bằng hữu thân mật sắp xếp hắn ở giữa, có chút không biết bị bắt.

Trên thao trường, Diều Hâu bắt gà con

Thứ Thứ: Ngao ngao gào!

Quả cà dẫn dắt một đám gà con: khoai tây... Dung Dung, cà chua...

OV... v ...

Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc

Dung Dung còn chưa biết chơi cái trò chơi này đâu.

Dung Dung nắm lấy áo khoác của Tiểu Đầu Tử phía trước, vẫn đuổi theo.

Trước kia khi hắn và Phương Thứ ở cùng nhau trong đạo quán, Phương Thứ chính là Con Vương.

Khi ăn không no, hắn sẽ đâm xiên đâm đậu dẫn đường xuống núi, dùng đồ ăn vặt trong đạo quán, và đồ ăn cho trẻ con dưới chân núi.

Mặc dù bọn họ không thể thường xuyên xuống núi, nhưng Thứ Thứ vẫn là dựa vào khí chất lãnh tụ cường đại để tạo ra năng lực loạn tạo sợ người, rất có uy tín ở trong tiểu hài tử.

Mọi người đều gọi hắn là Thứ ca.

Chính và hiện tại.

Dung Dung và các bằng hữu chơi đến mức đầu đầy mồ hôi, không biết đã đến giữa trưa.

Lão sư lắc lắc tay linh trống, sau đó đi theo các bằng hữu qua tập hợp.

cà chua và hắn là hợp tác sống chết, cho nên cà chua mới giữ chặt Dung Dung:

- Dung Dung, ngươi đi theo ta.

Vâng, thưa sư tôn.

Dung Dung gật đầu, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn về phía gai đâm.

Tên đâm đang đứng bên cạnh hắn, thấy hắn nhìn qua, liền ôm tay, quay đầu đi.

Không để ý tới hắn! Vẫn còn đang tức giận đây!

Dung Dung khổ sở nhìn hắn, ai, đâm không biết nói chuyện, đâm cũng không hợp tác sinh hoạt.

Thứ Thứ thật đáng thương.

Thứ Thứ???

Lông mềm nhung lại muốn cái gì? Vì sao luôn dùng loại biểu lộ khóc khóc này để nhìn hắn?

Hắn không cần phải hợp tác sinh hoạt, chỉ có tiểu đầu đất mới cần hợp tác sinh hoạt!

Rất nhanh, lão sư đã dẫn bọn họ đi rửa tay, Dung Dung trở lại đầu, phát hiện đội ngũ đã bắt đầu đi, vội vàng đuổi theo.

Một loạt tiểu bằng hữu đứng trước thau rửa tay thật dài, nhón chân lên, duỗi tay ra.

Dòng nước ào ào chảy

rửa tay sạch sẽ, tiến vào tiệm cơm, dựa theo trình tự ngồi xuống, hai người một tổ.

cà chua và một tiểu tổ trưởng khác trợ giúp lão sư phân phát bộ đồ ăn, mỗi người một cái bàn nhỏ, một thìa nhỏ, còn có một bát canh.

Sau đó bà bà đẩy các bàn đồ ăn nhỏ tới, mua cơm cho mỗi một bàn bạn nhỏ.

Dung Dung rất kinh hỉ:

- Oa, cảm ơn bà bà, có cà chua trứng tráng.

Tiểu bệ hạ yêu nhất!

Tên người hầu ngồi ở bên cạnh nhìn hắn một chút, rất nhanh lại quay đầu trở lại.

Hừ, tiểu đầu đất.

Hiện tại, lão sư sinh hoạt cũng không cấm bọn hắn khi ăn cơm nói chuyện, chỉ là yêu cầu bọn hắn không được nói chuyện quá lớn, nhất định phải nuốt đồ ăn trong miệng vào rồi đi lại nói chuyện.

Trong nhà ăn chit chit thì thầm, Thứ Thứ chuyên tâm cơm khô, chỉ cảm thấy làm cho bọn hắn ồn ào.

Bỗng nhiên, một âm thanh như Thứ Thứ vang lên.

Dung Dung, cám ơn ngươi nha.

Không cần khách sáo, ta không thích ăn thịt, ta ăn cà chua trứng tráng là đủ rồi.

Thứ Thứ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn sát vách, Dung Dung đang cầm một chiếc thìa nhỏ, múc đầy một miếng bánh nướng nhân thịt, muốn bỏ vào trong cốc cà.

Thứ Thứ lập tức trợn to hai mắt, lớn tiếng hô:

- Quả cà!

Cà chua và Dung Dung đồng thời quay đầu lại, Dung Dung bị hắn làm cho sợ hãi, thìa trượt đi, bánh gato trực tiếp trượt vào trong cốc cà chua.

Hai người nghi hoặc:

- Làm gì vậy?

Thứ Thứ nghiêm túc nói:

- Quả cà, ngươi tự tìm bà bà cho đồ ăn, đừng tìm người khác.

Quả cà nhỏ giọng nói:

- Nhưng mà...

Mặc dù Dung Dung đưa bánh nướng thịt vụn cho hắn, nhưng hắn cũng đưa toàn bộ cà chua trứng tráng cho Dung Dung.

Trước kia hắn phải thêm đồ ăn, lão sư cũng không cho, bọn họ đều quen thuộc như vậy, trao đổi đồ ăn với người khác để đổi lấy đồ ăn mình thích ăn.

Thứ Thứ cũng phải đến đây, suy nghĩ một chút, sau đó ăn hai ba miếng đồ ăn trong đĩa, sau đó lại giơ tay lên:

- Bà bà, ta phải thêm đồ ăn!

Bà bà trong quán cơm nhanh chóng đẩy ngăn kéo nhỏ tới, cười híp mắt hỏi hắn muốn thêm đồ ăn gì.

Ta muốn bánh ga tô, cảm ơn bà bà.

Thứ Thứ quay đầu nhìn quả cà, khıêυ khí©h hắn hất cằm.

Ngươi dám không? Quỷ nhát gan.

Quả cà cũng lập tức giơ tay lên:

- Bà bà, ta cũng muốn thêm đồ ăn!

Các bạn nhỏ vốn không dám ăn thêm đồ ăn nhao nhao nhấc tay, quán cơm bà bà đẩy căng cửa hàng đồ ăn nhỏ ra, bánh xe bốc lửa sáng ngời.

Tới đây, bà nó tới rồi!

Chức nghiệp của bà bà trong quán cơm Thiết Luật: Tuyệt đối không để bất kỳ một tiểu hài tử nào bị đói!