Chương 09: Thứ Thứ

Tiểu Khả yêu thích Dung Dung và ba gia gia của hắn, đào ở trên cửa sắt, lưu luyến không nỡ.

- Gia gia...

- Gia gia bảo đảm, nhất định sẽ đến đón Dung Dung, gia gia bảo đảm.

Dung Dung khóc đến thở không ra hơi, các gia gia quỳ gối trước mặt hắn, đau lòng giúp hắn lau nước mắt.

Vệ Bình Dã giơ tay phải lên, rút một chiếc chủy thủ từ trong giày ra:

- Gia gia thề!

Uống máu vì sáng!

Hai gia gia khác vội vàng đè hắn lại:

- Lão Vệ, im miệng đi, nơi này còn có người ngoài.

Cảnh sát Tiểu Lưu, giáo viên phúc lợi của học viện, còn có bảo an...

Dung Dung nhìn các gia gia, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, thổi ra một ngụm nước bọt.

Thành công công lấy ra khăn tay giúp hắn lau lau:

- Tiểu bệ hạ mau đi vào đi, những tiểu bằng hữu khác đều đang đợi tiểu bệ hạ, không thể để cho bọn họ chờ quá lâu.

- Ừm.

Dung Dung gật đầu, hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói:

- Vậy gia gia phải nhớ đến đón ta.

Tới đón, gia gia nhất định tới đón tiểu bệ hạ.

Không phải tiếp tiểu bệ hạ, là tiếp ta.

Dung Dung gấp đến độ thẳng dậm chân:

- Là Tiếp Dung Dung!

Hay hay lắm, tiếp Dung Dung, tới đón Dung Dung, gia gia sẽ không quên.

Các gia gia dỗ dành một hồi,

Dung Dung mới một tay kéo rương nhỏ của mình, một tay bị Ôn lão sư kéo, một bước ba quay đầu đi vào.

Mỗi lần hắn quay đầu lại đều có thể nhìn thấy ba gia gia đứng sau lưng hắn, nhẹ nhàng vẫy tay với hắn.

Các gia gia đưa mắt nhìn hắn đi vào, chờ hắn đi xa, không thấy đâu nữa, mới lặng lẽ đỏ lên hai mắt.

Gia gia bề ngoài: Trải qua trăm trận chiến, nam nhi kiên cường dũng cảm, nước mắt không nhỏ.

Không có bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương ta.

Dung Dung tiến vào Phúc Lợi Viện.

Lệ rơi đầu Miêu Miêu.

Trên thực tế gia gia: Ô ô ô, Dung Dung, tiểu bảo bảo của gia gia, gia gia không nỡ ngươi!

Mãnh hổ rơi lệ x3

Qua một hồi lâu, cảnh sát Tiểu Lưu mới dám hỏi bọn họ:

- Các gia gia Dung gia, chờ một chút có một phỏng vấn...

Các gia gia đứng lên:

- Dẫn đường đi!

Vâng, thưa sư tôn.

Cảnh sát nhỏ dừng lại một chút, xoay người, đưa tay ra với Vệ Bình Dã:

- Vệ gia gia, đao cụ giám sát, cho ta.

Vệ Bình Dã nắm tay của chủ nhiệm có chút run rẩy:

- Ta không có đả thương người, ta cho ta một lỗ cũng không được sao?

Không được

Toàn bộ thành phố Đào Nguyên đều là vùng núi mới phát triển, phúc lợi nhỏ cũng là mới xây, xây dựng và xây dựng đều là mới.

Sư phụ dẫn dắt tay Dung Dung, dẫn hắn đi qua sân thể dục rộng lớn xây dựng màu sắc sáng ngời.

Trên sân thể dục có âm nhạc, hơn mười mấy tiểu bằng hữu đang chơi đùa.

Dung Dung nhìn một chút, cảm thấy rất kỳ diệu, hắn chỉ nhìn thấy qua cảnh này trên TV.

Lão sư dẫn hắn đi vào trong một căn phòng nhỏ được sơn màu xanh da trời.

Đi vào cửa là một loạt ngăn tủ và giá đỡ bằng sắt, được sơn màu sắc tươi đẹp.

Lão sư mở ra một tủ nhỏ có dán ảnh của Dung Dung, dịu dàng nói với hắn:

- Cái tủ nhỏ của Dung Dung, Dung Dung có thể để quần áo của mình vào trong này, phía trên là chỗ dùng để ngày thường phải ở, Dung Dung có thể để răng nhỏ, cái miệng nhỏ của mình vào đây.

Vâng, thưa sư tôn.

Dung Dung ngoan ngoãn bỏ rương nhỏ và bọc nhỏ vào trong.

- Cảm ơn lão sư.

Lão sư Ôn lại dẫn hắn tiến vào một cửa, không gian bên trong càng lớn hơn.

Bên trong sắp xếp mười mấy cái giường nhỏ, mỗi cái hai cái giường nhỏ tựa vào nhau, tạo thành một tổ hợp.

Trên giường nhỏ có đồ án là giường gỗ Phàm nhỏ, gối và chăn cũng là đồ án.

Rất giống với những kẻ lừa gạt trong phim hoạt hình.

Dung Dung chớp chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cái giường nhỏ này, bên cạnh cái giường nhỏ này là quả cà. Từ hôm nay trở đi, ngươi và quả cà chính là hợp tác sinh hoạt nha. Quả cà ở đây rất lâu, ngươi có bất kỳ chuyện gì cũng có thể mời hắn hỗ trợ, cũng có thể để hắn tìm đến lão sư hỗ trợ.

Dung Dung hiểu không phải chỉ là hiểu một chút thôi sao?

- Tốt

Hiện tại các bằng hữu đều đang chơi trên thao trường, Lão sư giúp ngươi mặc áo khoác vào, sau đó mang ngươi đi thao trường, giới thiệu ngươi cho mọi người, được không?

Dung Dung kéo dài âm thanh:

- Tốt

Vậy bây giờ Dung Dung còn có vấn đề gì không?

Dung Dung nghiêng đầu, suy nghĩ một chút:

- Lão sư, cà và cà chua là sao?

À... Bọn chúng đều là rau dưa.

Sư phụ của Ôn bị hỏi, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại bằng kinh nghiệm giáo dục phong phú mượn được:

- Lão sư vừa rồi nói: "Cà, không phải rau dưa, là tên của một tiểu bằng hữu khác.

Dung Dung chớp chớp đôi mắt đen kịt nhìn Ôn lão sư.

Lão sư thử dò hỏi hắn:

- Dung Dung, ngươi nghe hiểu không?

Dung Dung trung thực lắc đầu.

Được rồi, chờ một chút ngươi sẽ biết. Trước tiên mặc quần áo phục đã.

Sư phụ của hắn mặc cho Dung Dung một cái áo khoác màu xanh da trời nhỏ.

Trang phục và quần áo ở Phúc Lợi viện này rất thống nhất, mặc vào cũng không làm bẩn quần áo và vải vóc bên trong.

Trong quần áo có vết nứt lấy tên Dung Dung, Dung Dung phải nhớ kỹ, đừng cầm nhầm quần áo của tiểu bằng hữu khác.

Lão sư Ôn nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn, hỏi thêm một câu:

- Dung Dung nhận ra tên của mình không?

Nhận biết!

Dung Dung chỉ vào hai chữ Dung Dung trong quần áo, từ trên xuống dưới:

- Phía trên là mũ Dung Dung đội, hai đầu nhọn phía dưới là mắt Dung Dung, xuống lần nữa mặt thật dài là tóc Dung Dung, dưới cùng là miệng Dung Dung.

Tiểu bệ hạ, Trương Đại Chủy, và chữ Dung như đúc.

Tiểu bệ hạ đoán chữ, hình như vẫn rất hình tượng.

Lão sư gật đầu:

- Ngươi nhận ra là tốt rồi, vậy bây giờ lão sư sẽ dẫn ngươi đi thao trường.

Trên thao trường vang lên âm nhạc vui sướиɠ, hơn mười tiểu bằng hữu mặc áo khoác màu lam đang chơi đùa trên thao trường.

Một lão sư họ Vương khác chăm sóc bọn họ.

Sư phụ dẫn Dung Dung đi về phía này, các bạn nhỏ rất nhanh đã chú ý đến, tụ tập lại một chỗ nhỏ giọng thảo luận.

Lão sư Ôn dẫn dắt một tiểu bằng hữu đến đây.

Ta đoán hắn là nhỏ nhất, là tiểu đệ đệ nho nhỏ.

Lão sư Ôn đưa Dung Dung đến chỗ tụ tập của các bạn nhỏ.

Tiểu các bằng hữu, tiểu bằng hữu Dung Dung mới tới này, sau này hắn sẽ sinh hoạt cùng chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh.

Dung Dung còn có một chút không quen mặc áo khoác, thẹn thùng nắm chặt vạt áo:

- Mọi người, ta là Dung Dung.

Tiểu bằng hữu nhao nhao giơ tay lên.

Lão sư, hắn mấy tuổi rồi?

Lão sư, hắn có phải là tiểu đệ đệ nho nhỏ hay không?

Chờ các ngươi tự hỏi Dung Dung đi, sư phụ của các ngươi có phải là một tiểu nam hài khá cao hay không?

- Quả cà, ngươi và Dung Dung kết thành hợp tác sinh hoạt, ngươi phải giúp Dung Dung thích ứng với sinh hoạt ở đây.

Quả cà lớn hơn tất cả mọi người một chút, cao cao gầy gò, bởi vì mỗi ngày đều nghịch ngợm ở trên thao trường, nên có chút đen, nhìn có vẻ thành thục ổn trọng, đương nhiên là tương đối với bọn họ bọn đậu đỏ này mà nói.

Hắn cũng mặc một chiếc áo khoác màu lam, chỉ là trước ngực có một quả cà tranh màu tím dán vào.

Dung Dung lệch đầu ra, oa, quả cà thật giống quả cà.

Hắn hô một tiếng:

- Quả cà ca ca.

Quả cà kéo tay của hắn:

- Dung Dung ngươi tốt.

Lão sư cười một tiếng:

- Được rồi, Dung Dung còn chưa ăn chút tâm tư, cà chua dạy Dung Dung rửa tay như thế nào, lão sư đi chuẩn bị điểm tâm, được không?

Tốt

Dựa theo phúc lợi viện làm việc và nghỉ ngơi, các bạn nhỏ tập thể dục 9 giờ, nghỉ ngơi một chút, sau đó ăn chút tâm huyết.

Vốn lúc Dung Dung tới vừa vặn vượt qua thời gian này.

Nhưng hắn đã khóc ở cửa lớn một giờ đồng hồ, cứ như vậy mà bỏ qua.

Hiện tại, lão sư bổ sung cho hắn.

Lão sư chỉ dạy Dung Dung rửa tay, một mình dạy học.

Nhưng các bằng hữu nhỏ nhiệt tình vây quanh Dung Dung, tập thể dạy học.

Dung Dung, nơi này là Tẩy Đan Trì, ngươi là người của 12x.

Dung Dung, vặn đầu của Thuỷ Long, như vậy là lớn lên, như vậy là thu nhỏ.

Dung Dung, rửa tay chính là... Là nắm tay tắm một cái!

Dung Dung nghiêm túc đáp:

- Ta biết rồi, cảm ơn.

Dung Dung rửa tay xong, ngồi trên bậc thang bên cạnh thao trường.

Lão sư Ôn đưa bánh đậu bao và sữa con cho hắn, dặn dò nói:

- Dung Dung, ăn xong điểm tâm, phải nghỉ ngơi mười phút mới có thể đi chơi.

Dung Dung mới mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, những tiểu bằng hữu khác đã giúp hắn đáp ứng:

- Được!

Bọn họ giúp Dung Dung xé mở gói mì sợi bọc túi, nhét vào ống hút sữa bò thật tốt:

- Dung Dung, bánh mì sữa bò này ăn ngon lắm.

Dung Dung...

- ... Ta biết rồi.

Hắn không phải là tiểu đồ đần.

Tiểu bệ hạ tới thời khắc ánh sáng cao, bị mấy đứa trẻ cùng tuổi vây quanh ăn chút tâm.

Dung Dung ăn chậm rãi Thôn Thôn, các bằng hữu rất hứng thú đối với hắn, đều vây quanh hắn, hỏi hắn vấn đề.

Dung Dung, ngươi tên là gì?

Dung Dung, ngươi là nam hài tử sao?

...

Quả cà khá là thành thục ngăn bọn họ lại:

- Các ngươi hỏi vấn đề cũng quá choáng váng rồi, để ta giới thiệu, Dung Dung, củ khoai tây, cà chua...

khoai tây và cà chua bỗng nhiên phát hiện:

- Dung Dung, ngươi đang nhổ nước miếng!

Dung Dung sờ soạng miệng, xấu hổ cười cười:

- Ta không nha, nhưng mà khoai tây và cà chua rất ngon miệng.

Không tốt! Từ xã hội phong kiến tới tiểu hài tử bệ hạ thích ăn!

Sau khi nhận biết lẫn nhau, quả cà lại hỏi hắn:

- Dung Dung, chúng ta đều là hảo bằng hữu, ngươi muốn gia nhập chúng ta sao?

Dung Dung gật đầu:

- Vâng.

Vậy ngươi còn có bằng hữu tốt khác không? Ngươi có thể để cho bằng hữu tốt của ngươi cũng gia nhập chúng ta không.

Dung Dung lắc đầu:

- Ta không biết nói.

Các bằng hữu không thể hiểu nổi:

- Sao ngươi lại không nói chứ? Ngay cả mình có bạn bè tốt hay không cũng không nói à?

Dung Dung giải thích:

- Ta không biết nói, Thứ Thứ coi như không tính là bằng hữu tốt của ta.

Âm Thứ là ai?

Các bằng hữu nhiệt tình nói:

- Ngươi có thể nói với chúng ta, chúng ta giúp ngươi xem thử hắn có phải là bằng hữu tốt của ngươi hay không.

Được rồi.

Dung Dung nói với bọn họ:

- Đâm là một hạt nhân.

Hạt nhân? Hạt nhân là cái gì?

Người máy chính là... Ta cũng không biết nói, là tự đâm mình mà thôi.

Người máy, chính là kẻ địch của hai nước, một nước trong đó đưa hoàng tử đến nước địch làm con tin.

Dung Dung nói là chuyện của cổ đại.

Thứ Thứ giống như ta lớn lên. Trước kia, khi ta còn ở trên núi, trên núi chỉ có ta và Thứ Thứ hai đứa nhỏ, ta và Thứ Thứ cùng nhau ở, cùng nhau chơi đùa.

Các bằng hữu chắc chắn nói:

- Đó là đương nhiên là bằng hữu tốt, ngươi gọi Phương Phương tới, chúng ta để hắn cũng gia nhập.

Nhưng mà...

Dung Dung phân vân nói:

- Ta và Thứ Thứ thường xuyên cãi nhau, còn đánh nhau, còn cho đối phương ngoại hiệu.

Các bằng hữu không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.

Hắn tên là "Lông Xảo Hồn", ta là "Gờ ráp đâm", nếu không phải trên núi chỉ có hai đứa nhỏ chúng ta thì ta đã sớm tuyệt giao với hắn rồi. Hắn cũng nói như vậy.

Các bằng hữu lật đổ phán đoán trước đó:

- Vậy các ngươi không phải là bằng hữu tốt của nhau.

Dung Dung ôm sữa, cúi đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng...

Nhưng nhiều ngày không gặp phải Thứ Thứ, hắn có chút muốn Thứ Thứ.

Quả cà thấy hắn giống như không quá vui vẻ, liền chuyển chủ đề:

- Dung Dung, ta giúp ngươi giới thiệu một bằng hữu khác.

Còn có một số tiểu bằng hữu không có vây tới, mà đang chơi đùa trên thao trường.

Quả cà chỉ vào bọn họ:

- Đó là cây ngô, đó là ngân hạnh...

Có hơi nhiều người, Dung Dung cố gắng đuổi theo, đối ứng tên và mặt của bọn họ.

Giới thiệu toàn bộ quả cà xong, Dung Dung bỗng nhiên phát hiện hắn bỏ sót một người.

Trong hố cát còn có một tiểu nam hài.

Hắn để tóc thật dài, đưa lưng về phía tất cả mọi người, mặc một cái áo khoác thống nhất, tay áo và vạt áo đều ghim, mang theo chân, dùng sức dùng nhánh cây đào hạt cát để chơi.

Thật phách lối, nhìn bộ dáng như muốn đâm xuyên người ta.

Dung Dung lệch đầu, rất quen thuộc, cái gai này.