Chương 7: Tặng em biển sao trời rộng lớn (7)

“Điện hạ tỉnh rồi?”

Giọng nói lạnh lẽo thờ ơ vang lên bên tai, thiếu nữ nằm trên giường bệnh có vẻ mặt mờ mịt nhìn về người nói chuyện.

Khuôn mặt giống hệt như Nguyễn Khinh, nhưng không hề có một chút tình cảm, đôi mắt xinh đẹp màu bạc kia cũng lạnh lẽo đến mức tối đa. Lúc nhìn về phía Cố Dư như đang nhìn đồ vật mà không phải nhìn một người sống.

Bác sĩ ở bên cạnh chủ động mở miệng nói: “Nguyên soái, vết thương trên người điện hạ đã lành, chẳng qua… Điện hạ trong lúc phi hành khí rơi bị thương ở đầu, tuy rằng máu bầm đã tiêu tán, nhưng điện hạ vẫn không nhớ được gì.”

Câu nói này quá quen thuộc, ý thức của Cố Dư trong lúc hôn mê đã nhớ lại đến cảnh tượng bản thân vừa mới tỉnh dậy.

Nhưng biểu hiện và lời nói của Nguyễn Khinh khác biệt hoàn toàn với lúc đó.

Đôi mắt bạc lạnh lẽo như nước nhìn về phía Cố Dư, giọng điệu thờ ơ: “Không nhớ rõ cũng tốt, ít nhất sẽ không quậy phá như lần trước.”

Giọng của cô ta quá lạnh, thiếu nữ trên giường bệnh co rúm lại theo bản năng, không nhớ rõ bản thân đến tột cùng đã làm gì quậy phá.

Thấy dáng vẻ đó của nàng, trong hình, Nguyễn Khinh bước đến gần giường bệnh, cô ta cong lưng, khuôn mặt tinh xảo thờ ơ gần sát Cố Dư, nhìn thiếu nữ nhu nhược vô hại một lúc lâu, sau đó vươn tay nâng cằm nàng.

Cô ta mở miệng, giọng điệu lạnh lùng không có chút ôn hòa: “Điện hạ chỉ cần biết, ngài là Omega của tôi.”

Ngón tay nâng cằm lạnh lẽo, Cố Dư không dám nhúc nhích, nghe cô ta nói xong mới thử mở miệng, nhưng giọng nàng khô khan không nói nên lời.

Bộ dạng này rất ngoan ngoãn, Nguyễn Khinh vừa lòng nhìn nàng, trong đôi mắt bạc chỉ có sự lạnh lùng sâu sắc, giọng nói thờ ơ rốt cuộc cũng có chút ôn hòa: “Điện hạ ngoan lắm.”

Trong lòng Cố Dư đau đến mức hơi ngừng thở, trước mắt nhoáng lên, hình ảnh lại thay đổi.

Trong bữa tiệc đính hôn, Cố Dư mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh dương, được Nguyễn Khinh nắm tay nhẹ nhàng và kính rượu mừng với mọi người, phụ hoàng.

Ánh mắt Chúc Kha nhìn Cố Dư rất kinh ngạc, như thể không hiểu tại sao Cố Dư lại biến thành tinh xảo mềm mại, giống như những Omega khác trong đế quốc.

Cố Dư có thể nhìn rõ ràng sắc mặt của bản thân trong ảnh rất nhợt nhạt, bước chân suy yếu vô lực, như là vừa bị bệnh nặng mới khỏi.

Trong bữa tiệc, ánh mắt Nguyễn Khinh nhìn Cố Dư vừa thâm tình vừa dịu dàng.

Nhưng Cố Dư thấy rõ vẻ thâm tình và dịu dàng kia là sự ngụy trang rất hoàn mỹ, sâu trong đôi mắt bạc kia là nỗi lạnh lùng không có chút cảm xúc nào.

Cảm giác hoàn toàn khác so với sự dịu dàng mà nàng từng cảm nhận được trên người Nguyễn Khinh, cho dù hoàn mỹ như nào cũng không che giấu được nỗi lạnh lùng vô tình sâu trong thâm tâm.

Trong lòng Cố Dư đau đớn nổi lên cơn lạnh lẽo thấu vào xương tủy, nhưng nàng còn lại thì đôi mắt lệ thuộc đi theo bên cạnh Nguyễn Khinh, 1 bước cũng không rời.

“Vốn dĩ còn định tha cho cô.” Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút tiếc nuối, Nguyễn Khinh mặc phục sức của hoàng đế đế quốc, dễ dàng như trở bàn tay đoạt lấy cây súng màu bạc trong tay Cố Dư. Ngược lại ngắm vào ngay trái tim nàng.

“Điện hạ không nên khôi phục ký ức, yên lòng làm Omega của tôi không được sao?” Đôi mắt bạc của Nguyễn Khinh vừa tiếc nuối vừa yêu thương nhìn về phía Cố Dư, xem nàng im lặng ngã xuống mặt đất.

Cặp mắt xanh biển đến chết cũng không nhắm lại, mang theo sự hận thù.

“Đôi mắt xinh đẹp như vậy mà, thật đáng tiếc.” Cô ta từ trên cao nhìn xuống Cố Dư, giọng điệu bình tĩnh, biểu cảm thờ ơ.

Cố Dư giãy giụa tỉnh dậy từ trong những mảnh vỡ ký ức, nàng cảm thấy tay chân của bản thân lạnh lẽo, trong đầu còn khắc ghi rõ ràng gương mặt lạnh lùng vô tình kia, trái tim nàng đau đớn, trong lòng một mảng vắng lặng.

Cặp mắt xanh biển hơi trống rỗng vô thần ngay lúc này, một lúc sau mới nhẹ nhàng chuyển động.

Những ký ức đó rốt cuộc là của ai?

Hình ảnh trong đoạn ký ức thứ nhất và thứ hai cũng không giống với những gì nàng trải qua trong hiện thực.

Khác biệt nhất trong đó chính là Nguyễn Khinh.

Nguyễn Khinh trong mảnh vỡ ký ức vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, dối trá còn bạc tình. Ngoài hiện thực cho dù tính cách của Nguyễn Khinh lành lạnh, nhưng vẫn sẽ ngại ngùng đến đỏ tai, sẽ lo lắng gọi nàng là điện hạ, còn sẽ ôn hòa nói cho nàng biết chuyện lúc trước.

Cố Dư chớp chớp cặp mắt khô khốc, suy nghĩ trở thành một đống hỗn loạn.

Nàng không muốn nhớ lại bộ dạng của Nguyễn Khinh trong những ký ức kia, nhưng dù làm thế nào cũng không quên được sự lạnh lùng vô tình lúc cô ta tự tay gϊếŧ nàng.

Cố Dư che ngực lại, hô hấp hơi dồn dập, nàng cố gắng một lúc lâu mới run rẩy bình phục được những cảm xúc tuyệt vọng, phẫn nộ và hận thù.

Nàng nghiêng đầu, trong nhà toàn là bóng tối, chỉ có ánh trăng mông lung chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, đại biểu cho bây giờ vẫn là ban đêm, mà Nguyễn Khinh thì đang ngủ trên một cái giường khác trong căn phòng này.

Cố Dư giơ tay che mắt lại, hai hàng nước mắt không thể kiềm chế chảy từ gương mặt xuống cổ.

Những ký ức kì quái đó đều là giả.

A Lan của nàng rất yêu nàng.

Cố Dư tự dặn lòng như vậy.

Nhưng lý trí làm nàng bình tĩnh phân tích.