Chương 2: Tặng em biển sao trời rộng lớn (2)

Đồng thời dưới tay Mặc Lan thúc đẩy, tất cả tội ác của hoàng thất cùng với những quý tộc nắm giữ chính quyền bị phơi bày trước dân chúng.

Sau đó, hoàng đế vì bệnh nặng không trị mà bỏ mình, người thừa kế chuẩn bị đăng cơ cũng chết ngoài ý muốn.

Cuối cùng, với tư cách là bạn lữ của công chúa Cố Dư , nguyên soái Mặc Lan, dưới mong muốn của người dân, đăng cơ vì hoàng.

Cố Dư không biết khi nào đã nhớ lại, nàng biết rõ mục đích của Mặc Lan, cũng hiểu ra nguyên nhân lúc trước bản thân sau khi đào hôn nhanh chóng bị tìm được, bởi vì phi hành khí kia, vốn là bị Mặc Lan động tay, càng thêm rõ ràng bản thân phân hoá thành Omega chẳng qua là một quân cờ để Mặc Lan thuận lý thành chương có được đế quốc mà thôi.

Mà người nàng từng yêu khi mất trí nhớ, bất luận trong mắt trong lòng, chỉ có dã tâm cùng quyền thế.

Đáng tiếc chính là Cố Dư thiên phú tẫn hủy, không thể thành công gϊếŧ chết Mặc Lan, ngược lại cọn bị Mặc Lan chính tay gϊếŧ chết.

Mà trước khi chết, hình ảnh khắc sâu nhất trong mắt nàng, chính là khuôn mặt xinh đẹp rồi lại lạnh lùng đến cực điểm của Mặc Lan.

Ở trong đầu lướt qua Quỹ Tích Phát Triển một lần, Nguyễn Khinh than nhẹ một tiếng. Sau đó lại thuận tay vuốt tóc Cố Dư.

Cố Dư lớn lên rất xinh đẹp, xúc cảm khi sờ cũng tốt, Nguyễn Khinh trong lòng nhảy nhót, sờ càng thuận tay, không chú ý tới lông mi thiếu nữ run rẩy, có dấu hiệu muốn tỉnh.

Chờ nàng chú ý tới, Cố Dư đã mở to đôi mắt xinh đẹp như biển sao trời nhìn cô, vô tội lại thuần khiết.

Nguyễn Khinh: “......”

Động tác trên tay nàng hơi hơi ngưng lại, ngay sau đó lại làm bộ như không có việc gì mà thu tay về.

Sắc mặt bình tĩnh đạm mạc tuy rằng không có bất kì biến hóa nào, Cố Dư dư quang lại thấy rõ vành tai trắng nõn đỏ lên một chút, sau đó hồng thấu toàn bộ lỗ tai.

Cố Dư nhịn không được muốn cười, nhưng nếu như nàng cười ra tới, chỉ sợ bạn lữ tương lại thoạt nhìn lãnh đạm vô tình lại đứng đắn nghiêm túc ngay sau đó liền sẽ thẹn quá hóa giận mà rời khỏi phòng mất.

Vì có thể biết nhiều hơn về mình, Cố Dư chớp chớp đôi mắt ngập nước, cố gắng nhịn cười.

Thấy Cố Dư nửa ngày không có ra tiếng, Nguyễn Khinh đã bình ổn cảm xúc xấu hổ hồi nãy, hỏi: “Điện hạ tỉnh, ngài có chỗ nào không ổn không?”

Cố Dư khẽ lắc đầu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Khinh, có chút chần chờ nói: “Ngài... Chúng ta không phải bạn lữ sao? ... Vì sao còn gọi em là điện hạ?”

Đây xác thật là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Cố Dư, nàng không phải nghi ngờ thật giả trong lời nói của Nguyễn Khinh, chỉ là nàng tuy rằng mất trí nhớ, lại mơ hồ có cảm giác, bản thân sẽ không nguyện ý đi gả cho một người mà bản thân không thích. Thậm chí khi nghĩ đến từ “Gả”, Cố Dư liền sẽ nhịn không được chán ghét.

Hơn nữa thái độ Nguyễn Khinh đối xử với nàng chỉ có lãnh đạm, tôn kính cùng với chút ôn nhu quan tâm ít ỏi, hoàn toàn không giống như là thích nàng.

Vết thương của Cố Dư mới lành, bởi vì thật lâu không có nói chuyện, tiếng nói suy yếu còn có chút khàn khàn, thanh âm thấp mềm khiến người khác cảm thất đáng thương vô cùng, nhưng câu hỏi của nàng lại làm Nguyễn Khinh có chút không biết nên trả lời như thế nào, rốt cuộc hai người vốn dĩ không có cảm tình, Cố Dư không muốn gả cho Mặc Lan, cho nên Mặc Lan cũng luôn gọi Cố Dư là điện hạ.

Mà Nguyễn Khinh tạm thời cũng không tính sẽ nói hết cho Cố Dư, muốn thay đổi vận mệnh bi thảm của Cố Dư, tuy rằng nàng sẽ không kết hôn với Cố Dư, nhưng đính hôn vẫn cần phải tổ chức, dù sao cũng là nguyên thân chủ động nói ra, hoàng thất cũng đồng ý, bây giờ bỗng nhiên nói rằng không đính hôn thì quả thật là vô lí.

Huống chi, Cố Dư mất trí nhớ, theo tình hình hoàng thất bây giờ, để Cố Dư ở bên người Nguyễn Khinh mới có thể yên tâm.

Nguyễn Khinh trầm mặc rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt Cố Dư, không có trả lời.

Được rồi, xem ra là không muốn nói cho nàng. Cố Dư có chút tiếc nuối, nàng tiếp nhận ly nước, hơi hơi nhấp mấy ngụm.

Thấy bộ dáng ủ rũ đáng thương của nàng, Nguyễn Khinh lại lần nữa khắc chế bàn tay đang ngo ngoe rục rịch, nói: “Chúng ta còn sáu ngày sẽ đến Thủ Đô Tinh, điện hạ hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể.”

Lại thấy Cố Dư chợt ngẩng đầu, đôi mắt mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khinh, nhỏ giọng nói: “Ngài lại muốn đi ra ngoài sao?”

Nguyễn Khinh ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được Cố Dư đây là cho rằng nàng lại phải rời khỏi phòng bệnh.

Cố Dư rơm rớm nước mắt, giống như đang cố lấy dũng khí, nói: “Em sợ ở một mình.”

Cố Dư nói xong, gương mặt trắng nõn như ngọc nháy mắt đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp cũng không chịu khống chế chớp loạn vài cái.

Nguyễn Khinh nghe được những lời này của Cố Dư, trong lòng chỉ còn lại có một ý niệm: Đáng yêu quá, thật muốn xoa đầu.

Nhưng mà không được, trên khuôn mặt lãnh đạm của Nguyễn Khinh toát ra một tia mất mát không dễ phát hiện.

Nàng thở dài trong lòng sau đó đi tìm bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Cố Dư thêm lần nữa.

Xác nhận ngoại trừ ký ức, Cố Dư thân thể xác thật đã ổn, chỉ là còn có chút suy yếu, không có vấn đề nào khác.

Trên quân hạm có chuẩn bị phòng ngủ cho Cố Dư, nhưng mà nhìn ánh mắt Cố Dư đáng thương lại ủy khuất, lại nghĩ đến Cố Dư nói qua sợ ở một người, Nguyễn Khinh đành phải đồng ý Cố Dư đợi trong phòng ngủ của mình.

Cố Dư thân thể suy yếu, Nguyễn Khinh dẫn Cố Dư đi tham quan trong quân hạm một lần xong, Cố Dư liền nhịn không được ngáp một cái.

Sau đó Cố Dư tự giác dựa đầu nhỏ dựa vào vai Nguyễn Khinh, còn mơ mơ màng màng cọ cọ, nhỏ giọng lẩm bẩm :“Buồn ngủ ...”

Nguyễn Khinh có chút dở khóc dở cười, Cố Dư mất trí nhớ thật đúng là một chút cảnh giác đều không có, vừa mới làm quen một chút liền bắt đầu dính người, nàng bế Cố Dư lên, Cố Dư phối hợp vươn cánh tay vòng lấy cổ Nguyễn Khinh, ngoan ngoãn để nàng ôm trở về phòng.

Trở về phòng, nhẹ nhàng đặt Cố Dư đang ngủ ngon lành lên trên giường, Nguyễn Khinh lại nhịn không được sâu kín thở dài.

Manh vật liền ở trước mắt, lại không thể tùy tiện xoa đầu, đau lòng.jpg

Cũng may trong phòng ngủ Nguyễn Khinh có hai cái giường, không cần lo lắng không có giường ngủ.

Chờ Cố Dư tỉnh ngủ, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nguyễn Khinh đang luyện cách đấu ở trong phòng bên cạnh. Cửa phòng cách đấu không có đóng, Cố Dư liếc mắt một cái liền thấy được Nguyễn Khinh ở trong đó, Nguyễn Khinh chiêu thức sắc bén, biểu tình lại bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, đôi mắt ngân quang càng có vẻ bạc tình.

Nhìn đến Cố Dư, Nguyễn Khinh thu hồi chiêu thức, đi tới trước mặt nàng, nói: “Tỉnh, đi ăn sáng thôi.”

Ngữ khí trước sau như một bình tĩnh lãnh đạm.

Cố Dư chớp chớp mắt mắt, chỉ cảm thấy trong đầu vừa mời hiện lên chút hình ảnh vụn vặt, nhưng nhớ lại lần nữa, lại mơ hồ không rõ.

Nghe được thanh âm của Nguyễn Khinh, mới hồi phục tinh thần lại.

Ăn xong cơm sáng, Cố Dư nhịn không được hỏi Nguyễn Khinh: “Trước khi mất trí nhớ, em đang làm cái gì vậy?”

Đôi mắt xanh biển chăm chú nhìn Nguyễn Khinh, bộ dáng trông mong, đáng yêu cực kỳ.

Nguyễn Khinh cong cong môi, cũng không có trả lời vấn đề này, mà là nói: “Điện hạ từ sinh ra liền kiểm tra đo lường ra dị năng có thiên phú cấp SS, từ nhỏ đã rất ưu tú, hơn nữa ba tháng trước lấy kết quả cao nhất tuyển vào trường quân đội đệ nhất của đế quốc.”

Nguyễn Khinh nói xong, trong lòng tiếc hận, đáng tiếc Cố Dư trong lễ thành nhân phân hoá thành Omega, lá thư thông báo trúng tuyển cũng liền trở thành phế thải.

Rốt cuộc Omega là không được cho phép học trường quân đội, bởi vì động dục kì của Omega là một vấn đề lớn, hơn nữa Omega thưa thớt, bỏ đi tuyến thể ở đế quốc trên pháp luật là bị cấm.

Mà nghe Nguyễn Khinh nói xong, Cố Dư đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, nói: “Hóa ra em lợi hại như vậy sao?”

Nguyễn Khinh gật gật đầu.

Bất quá trong chốc lát sắc mặt Cố Dư lại trầm xuống, hiển nhiên là cũng nghĩ tới bản thân là một Omega.

Nguyễn Khinh nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Điện hạ ưu tú hơn rất nhiều Alpha khác, không cần phải đau lòng.”

Nhưng là thanh tuyến lạnh lẽo đạm mạc một chút không có biến hóa, hoàn toàn không giống như là đang an ủi người.

Cố Dư: “......”

Quả nhiên không nên chờ mong nàng có thể nói lời hay an ủi người gì đó.

Cố Dư phình đôi má, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Nguyễn Khinh cười nhẹ xin lỗi: “Đừng tức giận.” Tức giận liền giống như con hamster nhỏ.

Không có một chút thành ý. Cố Dư trừng mắt nhìn Nguyễn Khinh một cái, tức giận hỏi: “Vậy ưu tú như ngài sao?”

Nguyễn Khinh che giấu ý cười, nàng nói: “Điện hạ sẽ càng ưu tú hơn tôi.”

Nàng sẽ không xóa bỏ dị năng của Cố Dư, cũng sẽ không ngăn cản Cố Dư phát triển.

Rốt cuộc, Cố Dư được ví như ngôi sao sáng của đế quốc, nếu có cơ hội, là tuyệt đối có thể trở thành một người còn ưu tú hơn cả nguyên thân.

Nguyễn Khinh biểu tình quá mức nghiêm túc, Cố Dư chớp chớp mắt, không nhịn được mà đỏ mặt.

......

Quân hạm sau sáu ngày đúng hạn đến Thủ Đô Tinh.

Bởi vì quỹ đạo di chuyển của quân hạm là dành riêng cho quân đội, cho nên nơi dừng chân chính là quân bộ của Thủ Đô Tinh.

Cố Thiệu cũng ở quân bộ, nhìn thấy Cố Dư khi liền theo thói quen tính cong cong môi, Cố Dư thật cẩn thận giật giật cánh tay Nguyễn Khinh.

Nhìn thấy động tác nhỏ của Cố Dư, Cố Thiệu nhướng mày, cười nói: “Gì đây? Dư nhi liền hoàng huynh cũng không nhớ rõ à?”

Không nghĩ tới nha đầu này mất trí nhớ thế nhưng sẽ thân cận với Nguyễn Khinh. Thú vị, cũng không biết Nguyễn Khinh có nói cho nàng biết nàng đến tột cùng là bởi vì cái gì mà mất trí nhớ.

Cố Dư chớp chớp mắt, nhỏ giọng hô một tiếng: “Hoàng huynh.”

Nàng nghĩ thầm, tuy rằng lớn lên cùng chính mình có chút giống, nhưng mà nụ cười này thật khiến người chán ghét.

Cố Thiệu cười ra tiếng, không nghĩ tới Cố Dư liền tính cách cũng biến thành hiền lành như thế.

Nguyễn Khinh ngữ khí lãnh đạm hỏi: “Đại hoàng tử điện hạ, không biết sức khỏe bệ hạ đã khá hơn chưa?”

Cố Thiệu ngừng cười, hắn nói: “Đa tạ Mặc Lan nguyên soái tìm Dư Nhi trở về, phụ hoàng chính là vẫn luôn nhớ Dư Nhi.”

Nói xong, Cố Thiệu lại nhìn về phía Cố Dư, nói: “Dư Nhi trước hãy cùng ta về hoàng cung thăm phụ hoàng đi.”

Cố Dư nhấp môi, không có trả lời, mà là ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khinh. Từ khi tỉnh lại trên quân hạm, nhiều ngày như vậy, Cố Dư quen thuộc thân cận cũng chỉ có một mình Nguyễn Khinh.

Nàng không nghĩ một mình đi tới nơi hoàn toàn xa lạ.

Nguyễn Khinh rũ mắt, nói: “Tôi sẽ đi cùng điện hạ.”

Cố Dư gật gật đầu, mắt to xinh đẹp cũng cong cong. Bộ dáng đáng yêu lại ngoan ngoãn.

Cố Thiệu: “......”

Quân bộ cách hoàng thất không xa, chỉ trong chốc lát liền đến hoàng cung.

Hoàng đế tuy rằng bệnh nặng, nhưng vẫn còn thanh tỉnh, Cố Dư cùng phụ hoàng ở chung hồi lâu, nhưng trong đầu cũng không có chút hồi ức nào về quá khứ.

Tới buổi tối, Cố Dư theo Nguyễn Khinh trở về nhà của Nguyễn Khinh.

Tuy rằng Cố Dư hẳn là ở trong hoàng cung, nhưng bởi vì mất ký ức, hoàng cung hết thảy đối với Cố Dư mà nói đều là xa lạ, so với ở tại hoàng thất, Cố Dư hiển nhiên càng muốn ở cùng Nguyễn Khinh đã ở chung rất nhiều ngày.

- 22:05 /31/12/2021 -

Ngày cuối cùng của năm rồi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.