Chương 11: Hiếm khi về nhà

Nhưng kết quả là, khi nó trở thành một đứa trẻ loài người, họ lại không thích nó bằng hình dáng con vẹt nhỏ. Loài người suy nghĩ như thế nào vậy, thật là sinh vật kỳ lạ.

Bữa trưa vẫn chưa đến, một lớn một nhỏ đang ngồi chờ.

Bạch Thanh Niên không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ, không biết nên làm gì với Nguyện Nguyện, nhưng Tiểu Nguyện Nguyện rất ngoan, ngồi bên cạnh cậu, lấy bảng chữ cái thông minh tự học các con vật.

Hai ngày trước, bé con còn không biết đọc, nhưng giờ đây đã tiến bộ rất nhiều, hôm nay bé con tiến bộ nhiều nhất.

Bạch Thanh Niên ngồi bên cạnh, lấy một quyển sách ra đọc, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Tiểu Nguyện Nguyện.

Mặc dù cậu chưa sẵn lòng nhận nuôi đứa trẻ này, nhưng Tiểu Nguyện Nguyện vừa ngoan vừa dễ thương, giống như một quả đào ngọt, quả thật khó mà rời mắt.

Tiểu Nguyện Nguyện không biết Bạch Thanh Niên đang chú ý đến mình, cậu vé đang chăm chỉ học ngôn ngữ của loài người.

Ngón tay chạm vào hình ảnh của con chó, giọng nữ máy móc vang lên "Con chó", Tiểu Nguyện Nguyện lặp lại, nhưng khi nói ra lại thành "Con tó".

Bé con không biết rằng mình đã phát âm sai, nghĩ rằng mình đã nói được, chắc chắn là đúng rồi.

Bạch Thanh Niên không thể nhịn cười, nghe thấy vậy Tiểu Nguyện Nguyện càng phấn khích, liên tục lặp lại ba lần: "Con tó, con tó, con tó."

Quá đáng yêu!

Bạch Thanh Niên cũng đã gặp không ít trẻ con, nhưng dường như không phải tất cả trẻ con đều đáng yêu như vậy. Nghe thấy cậu bé líu lo đọc con chó là "con tó", tâm trạng cậu bỗng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu.

Bữa trưa khoảng hai mươi phút sau được mang đến, đi cùng với nó còn có Cố Tà Phong.

Điều này hiếm khi xảy ra, ít nhất là Bạch Thanh Niên đã lâu không ăn trưa cùng Cố Tà Phong rồi.

Có lẽ vì nhà có thêm một đứa trẻ, Bạch Thanh Niên trêu chọc anh: "Cố tổng bận rộn, sao trưa nay lại rảnh rỗi về nhà vậy?"

Cố Tà Phong cười một tiếng, một tay ôm cậu và đi vào trong: "Về ăn trưa cùng em còn không được sao?"

"Anh bỏ em ra, đừng nghịch." Giọng Bạch Thanh Niên hạ thấp xuống: "Bây giờ nhà có trẻ con, anh có thể đứng đắn một chút không?"

Tiểu Nguyện Nguyện không biết hai người lớn đang làm gì, nhưng khi thấy Cố Tà Phong trở về, bé con thực sự muốn được ôm một cái, chỉ là không dám.

Cố Tà Phong không thân thiện như Bạch Thanh Niên, từ khi còn là con vẹt nhỏ, Bạch Thanh Niên đã chăm sóc bé con nhiều hơn.

Tiểu Nguyện Nguyện ngồi trên ghế sofa không di chuyển, giả vờ rất bình tĩnh, nhưng đôi chân nhỏ không thể ngừng đung đưa và ánh mắt tràn đầy mong đợi đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng cậu.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3